Sao lại có người ba ruột đối xử với con gái mình như thế?!
Ngón tay Dung Lê run rẩy, bấm 110*.
(*: tổng đài gọi cảnh sát của Trung Quốc)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô im lặng xuống xe, nắm chặt điện thoại rồi để ra sau lưng. Cô tựa vào cửa xe, cao giọng: “Ông không được ra tay! Tôi báo cảnh sát rồi đấy!”
Dung Lê cố gắng dùng kỹ năng diễn xuất của mình để tỏ ra bình tĩnh và không sợ hãi, nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đã nhắc nhở cô rằng thật ra cô rất sợ.
Nhưng hình như con dao trong tay ông già kia rất sáng?
Nếu đâm trúng thì đau lắm đúng không!
“Tất Dao, tao nói cho mày biết, mày phải kiếm bằng được số tiền này, ba ngày nữa thì chuyển vào tài khoản tao!” Người đàn ông hất tay chị Tất ra với ánh mắt hung tợn và vẻ mặt dữ dằn.
Ông ta nhắm dao vào Dung Lê, Dung Lê nắm chặt cửa xe đến mức đầu ngón tay trắng bệch, thầm nghĩ nếu ông ta lại gần, cô sẽ lên xe, khóa cửa xe lại ngay.
Chị Tất khóc, hình như không sợ chút nào, giọng chị ấy khàn cả đi: “Tôi không đưa ông xu nào hết! Giờ tôi cũng chẳng có tiền.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt người phụ nữ mạnh mẽ như chị Tất, chị ấy luôn quyết đoán, có chính kiến riêng.
“Hai triệu! Mày phải cho tao, không thì cứ chờ đấy! Tao sẽ giết mày.” Người đàn ông đe dọa rồi đi xa dần, có lẽ ông ta cũng sợ câu “Báo cảnh sát” của Dung Lê.
Lần đầu bị bôi nhọ, Dung Lê đã ấm ức đến mức không kìm được nước mắt.
Nhưng chị Tất không dịu dàng an ủi cô, chỉ lạnh lùng nói: “Khóc có ích gì, có giải quyết được vấn đề gì không?”
Dung Lê cứ tưởng chị Tất không biết khóc, không ngờ chị ấy cũng giống người bình thường.
Dung Lê kinh ngạc đến mức quên cả sợ hãi, vội chạy đến chỗ chị Tất, muốn ôm chị ấy một cái.
Dung Lê dìu chị Tất lên xe, chị Tất khẽ thút thít, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi hết. Một lúc lâu sau, chị ấy mới bình tĩnh lại được.
Nhưng chị ấy không hờ hững như trước nữa.
Dung Lê liên tục đưa khăn giấy cho chị ấy, vỗ nhẹ lưng chị ấy.
Thật ra có những chuyện không nên nói trên xe, nhưng hôm nay là chủ nhật, Tống Tuân Thanh làm việc ở nhà. Nếu để anh thấy chuyện này thì cũng không tốt lắm, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của chị Tất.
“Từ sau khi tốt nghiệp tới giờ, chị đã chuyển ba triệu cho gia đình đó…”
Con số này khiến Dung Lê giật mình, chị Tất chỉ là một người đại diện bình thường, ở thành phố Giang đắt đỏ, cuộc sống của chị ấy cũng khó khăn.
Chị Tất vẫn chưa trả hết nợ mua nhà, nếu chị ấy có ba triệu, có lẽ giờ chị ấy cũng không còn nợ ngân hàng nữa. Mấy năm qua Dung Lê không nổi tiếng, chị Tất cũng không kiếm được tiền từ cô.
Nói chung… chị ấy cũng chẳng sung sướng gì.
“Anh hai chị kết hôn, họ bắt chị mua nhà. Chị mua rồi, nhưng ngay cả tiền sinh con cũng do chị lo, họ còn đòi tiền từ chị để chi tiêu trong nhà nữa. Sau đó con gái anh cả chị muốn đi du học cấp ba, chị cũng phải trả cả số tiền đó…”
Huyện Khê Cốc thành phố Lâm là huyện nghèo có tiếng, số trẻ em học đến đại học chỉ dừng ở một con số, còn đòi đi du học nữa ư? Dung Lê sửng sốt, cảm thấy người nhà chị Tất trơ trẽn thật.
Dung Lê hỏi với vẻ không dám tin: “Thế là chị vẫn luôn thỏa hiệp à?”
Chị Tất lau nước mắt: “Thật ra ba năm trước, chị đã cố gắng cắt liên lạc với gia đình đó, không cho họ xu nào nữa, nhưng…”
“Nhưng sao ạ?”
“Không sao.” Chị Tất mím môi rồi cười khẩy: “Lần này, dù thế nào thì chị cũng không cho họ tiền nữa. Đám người đó có lòng tham không đáy, một năm chị còn không kiếm được hai triệu, sao chị phải cho!”
Chị ấy vẫn luôn nhượng bộ, lần nào cũng tự nói với mình rằng đây là lần cuối, lần cuối rồi. Họ là người nhà của chị ấy, chị ấy không nỡ nhẫn tâm với họ, cũng không đành lòng nhìn họ chịu khổ.
Nhưng họ cứ đòi hỏi hết lần này tới lần khác, lần nào cũng đòi rất nhiều tiền. Chị ấy không phải cây ATM, sao phải đưa chứ? Rồi ai thương chị ấy đây.
Dung Lê ôm chị Tất, có lẽ lúc này bao nhiêu câu an ủi cũng vô ích, thà ôm chị ấy một cái còn hơn. Cô im lặng ôm chị Tất, để mặc cho nước mắt của chị ấy rơi xuống cổ cô, nghe chị ấy nghẹn ngào giãi bày.
Lúc này Dung Lê mới biết, thì ra không chỉ mình cô gặp khó khăn. Những năm qua, họ đều sống trong chật vật, phía sau những gương mặt tươi cười là vô số nỗi niềm cay đắng.
Nhưng chị Tất đã một mình chịu đựng tất cả những điều đó, chỉ cho cô thấy gương mặt rạng ngời.
“Nếu chị cần giúp thì cứ bảo em ạ.”
“Ừ.’
Một lúc lâu sau, chị Tất mới thực sự bình tĩnh lại, chị ấy định giao việc cho Dung Lê tiếp, cô bất đắc dĩ: “Để tối nói qua Wechat đi ạ.”
“Thế cũng được.”
Dung Lê lên nhà với tâm trạng phức tạp. Trong nhà rất yên tĩnh, Tống Tuân Thanh vẫn đang trong phòng sách, họp qua video để bố trí công việc ở nước ngoài.
Anh ngày càng quen với việc kinh doanh của Tống Thị hơn.
Hôm nay Tống Tuân Thanh ở nhà nên mặc bộ đồ ở nhà màu xám, phô bày chiều cao và đôi chân dài của anh. Trông anh ôn hòa hơn rất nhiều, khi ra khỏi phòng sách, anh thấy Dung Lê đang nằm xem tivi trên ghế sô pha, trên tivi đang chiếu show hài, nhưng nét mặt Dung Lê vẫn hờ hững, hiện rõ vẻ âu lo.
“Sao thế?”
Dung Lê vô thức muốn kể cho Tống Tuân Thanh biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng sau cùng lại thôi. Cô không muốn anh lo lắng bàng hoàng rồi cử mấy vệ sĩ bảo vệ cô, như thế cô sẽ khó xử.
Chị Tất nói thật ra ba chị ấy rất nhát, chỉ cầm dao dọa để đòi tiền thôi, ông ta chỉ là con hổ giấy.
“Không sao ạ.” Dung Lê mỉm cười, đổi chủ đề: “Mấy hôm nữa em sẽ quay show nên hơi lo lắng.”
Tống Tuân Thanh cũng ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân: “Không nỡ xa chồng à?”
Dung Lê đang hơi lơ đãng, cô ậm ừ.
Nào ngờ Tống Tuân Thanh lại tưởng thật, bèn nhích lại gần rồi hôn lên mặt cô: “Vợ ngoan.”
Dung Lê: “…”
Đúng lúc này, show giải trí đang chiếu trên tivi đã đến đoạn miêu tả bạn ghép cặp của mình bằng một câu, Dung Lê định thần, tập trung xem show, không khỏi bật cười.
Cô quay sang hỏi Tống Tuân Thanh: “Anh miêu tả em bằng một câu đi.”
Tống Tuân Thanh uống một ngụm nước, nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi xoa đầu cô: “Tiên nữ giáng trần.”
Ham muốn sống sót cũng mạnh mẽ đấy, có thể thưởng thêm!
“Anh đoán xem em sẽ miêu tả anh bằng câu gì?”
Tống Tuân Thanh nhìn cô, nét mặt cô hiện rõ vẻ trêu đùa, có lẽ không phải từ gì hay ho. Anh nghiêm túc suy nghĩ, mặt nào của anh cũng chất lượng, anh thực sự không nghĩ ra từ xấu nào để miêu tả mình.
Anh lắc đầu.
Dung Lê: “Anh đoán đi mà.”
Giọng cô nhẹ nhàng và mềm mại, có ý làm nũng.
“Anh không biết thật.”
Dung Lê bĩu môi, mắt sáng lấp lánh: “Máy dập hình người.”
Tống Tuân Thanh: “…”
Anh chậm rãi nuốt nước bọt, Dung Lê nhanh chóng tiến lại, hôn chụt lên mặt anh: “Sao thế, anh để bụng à?”
Người đàn ông nhìn cô, bàn tay đang đặt trên gối ôm hơi khựng lại.
Tống Tuân Thanh ghé sát vào cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, giọng anh hơi khàn: “Lê Lê à.”
“Tối nay máy dập hình người lại muốn làm việc nữa rồi, em có đồng ý không?”
Anh hơi cúi đầu, hôn cô say đắm trên sô pha.
Dung Lê ngày càng cảm thấy Tống Tuân Thanh là tên cuồng hôn điển hình, chỉ cần gợi ý một chút thôi là sẽ được đà lấn tới.
Nên miêu tả thế nào nhỉ? Dáng vẻ của anh khi hôn cô vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Dung Lê không kháng cự nổi chiêu này.
Nếu động tác của anh cũng dịu dàng hơn nữa thì tốt hơn.
Dung Lê cứ tưởng hai người sẽ quấn lấy nhau đến trên giường, sau đó sẽ đến quá trình không miêu tả được. Nào ngờ điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi là Trần Phi Lệ.
Dung Lê đẩy Tống Tuân Thanh ra, hít một hơi rồi nghe máy.
Tống Tuân Thanh chậm rãi chỉnh lại cổ áo xộc xệch, đương nhiên, cổ áo này không phải do Dung Lê kéo.
“Tiểu Lê, không làm phiền cháu chứ?” Trần Phi Lệ dè dặt hỏi.
Sao lại không làm phiền, phá hỏng hứng thú của hai vợ chồng họ rồi.
Dung Lê sẽ không nói với Trần Phi Lệ chuyện này. Từ sau đợt Tết trước, Trần Phi Lệ không liên lạc với cô nữa, còn Dung Hướng Nam thì thường xuyên trò chuyện, hỏi về tình hình của cô.
Hơn nữa sau chuyện lần trước, Dung Lê ngày càng thất vọng với Trần Phi Lệ. Người xấu mãi mãi là người xấu, nên giọng điệu cô lạnh lùng, thái độ cũng không niềm nở gì cho cam.
“Ừ.”
Tống Tuân Thanh nhướng mày, anh hiểu Dung Lê nhất, cô không thích xu nịnh, cũng không giả vờ, cô là kiểu con gái sống rất thực tế, lễ phép và biết kiềm chế.
Anh chậm rãi đặt cốc nước xuống.
Chẳng biết Trần Phi Lệ ở đầu dây bên kia đang nói gì, nét mặt Dung Lê dần trở nên mất kiên nhẫn, cô ngắt lời bà ta luôn: “Đây là lần cuối tôi gọi thím là thím, chú có biết thím gọi tôi không?”
“Ồ, chú không biết chứ gì? Tôi nói thẳng với thím nhé, thím tự biết mình đã đối xử thế nào với tôi, tôi không cho thím xu nào đâu.”
“Tôi không biết ơn? Thím đã làm gì cho tôi mà đòi tôi phải biết ơn thím? Thím không gây thêm phiền phức cho cuộc sống của tôi là tôi đã phải cảm tạ trời đất rồi. Xin thím tránh xa tôi ra, từ nay trở đi, tôi chỉ có chú thôi, không có thím.”
Cô cúp máy, không nhịn được mà đảo mắt, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét, lạnh lẽo như băng.
Cô bình tĩnh lại sau vài giây, đáng lẽ cô nên ra ban công để trả lời cuộc gọi này, Tống Tuân Thanh vẫn đang ở trước mặt cô.
Dáng vẻ gọi điện của cô vừa rồi xấu lắm nhỉ? Nhưng lúc đó, ai giữ nổi lý trí khách quan chứ?
Đàn ông thường thích những cô gái dịu dàng và hiền thục, Dung Lê bỗng hơi lo rằng Tống Tuân Thanh sẽ thấy phản cảm trước hành động của cô.
Show giải trí trên tivi vẫn đang chiếu, tiếng cười ha hả của người dẫn chương trình bỗng trở nên rõ rệt khác thường trong căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi này.
“Anh có thấy em vô giáo dục không?”
Tống Tuân Thanh: “Anh không.”
Dung Lê yên tâm, bình tĩnh giải thích: “Trước đó em đã nhắc đến thím em với anh rồi đúng không?”
Tống Tuân Thanh đang định hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, không ngờ Dung Lê lại chủ động kể với anh.
“Hồi trước em ở với chú thím, thím em rất thiên vị, mỗi khi đi học về, em toàn phải ăn đồ thừa, từ lúc rất nhỏ em đã biết nấu cơm rồi. Thím còn bảo em là đứa vô ơn, thái độ của thím lúc chú em ở nhà và không ở nhà khác hẳn. Có lần Vi Vi bị mất học phí, thím tưởng em lấy nên mắng rất khó nghe…”
Cô nói bằng giọng chậm rãi, như đang kể chuyện không liên quan tới mình.
Tống Tuân Thanh chăm chú lắng nghe, yêu sâu đậm một người chính là như thế.
Anh không nhịn được mà muốn hiểu rõ quá khứ, tương lai của cô, xâm chiếm lãnh địa của cô, khiến cô ngoan ngoãn dần.
Tống Tuân Thanh đã nhận thấy sự đau khổ trong đó, trong mắt anh lóe lên vẻ đau lòng: “Em có nói với chú không?”
“Em không.” Dung Lê nói nhỏ: “Công ty của chú rất bận, em không muốn gây thêm phiền phức cho chú.”
Sau đó cô lại cười ranh mãnh: “Em giống người sẵn sàng chịu thiệt lắm à? Thế nên em vừa mới bước vào giới giải trí đã chuyển đi ngay đấy!”
Đúng là Dung Lê không phải kiểu người sẵn sàng chịu thiệt.
Cô giả vờ thoải mái để làm anh yên tâm, nhưng tim Tống Tuân Thanh lại chùng xuống. Anh mím môi, không nói gì, cúi người vén một lọn tóc ra sau tai giúp cô.
“Lần này bà ta gọi tới để đòi tiền à?”
“Phải, lần trước công ty của chú em gặp vấn đề, em đã đưa tiền tiết kiệm của em cho chú, sau đó anh đứng ra giúp, chú em lại trả số tiền đó cho em. Hôm nay thím gọi em để nói bóng gió rằng em phải đưa số tiền đó cho bà ta, bà ta bảo trong nhà đang khó xoay vòng vốn, hình như bà ta định mua thứ gì đó.”
Tuy mối nguy của công ty đã được giải quyết, nhưng vẫn cần thêm một khoảng thời gian để bù lỗ rồi mới có lợi nhuận. Trần Phi Lệ đã quen sống sung sướng, không chịu nổi nên mới đòi tiền từ Dung Lê.
Đương nhiên Dung Lê sẽ không cho, dù Trần Phi Lệ xin cô thì cô cũng không cho!
Tống Tuân Thanh khẽ mỉm cười: “Em làm đúng lắm.”
Tống Tuân Thanh nhắm mắt lại, cọ nhẹ vào người cô. Trước đó hai người định làm chuyện không thể miêu tả, nhưng Trần Phi Lệ lại gọi đến, cắt ngang hứng thú của họ, những suy nghĩ ái muội cũng tan biến.
Anh nắm chặt lấy tay cô, Dung Lê cũng tựa vào ngực người đàn ông. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc cằm trắng trẻo, không có cọng râu nào và sườn mặt kiên nghị của anh, không nhịn được mà chọc vào yết hầu anh.
Người đàn ông cười khẽ, càng ôm cô chặt hơn. Tống Tuân Thanh gác cằm lên đầu Dung Lê, cọ nhẹ vài lần, đôi mắt trong trẻo và tĩnh lặng.
Đúng lúc Dung Lê nghĩ anh sẽ im lặng, hai người sẽ ôm nhau mãi, thì Tống Tuân Thanh chậm rãi nói.
“Anh sẽ bù đắp những gì mà năm tháng nợ em.”
Dung Lê chớp mắt: “Vâng ạ.”
…
Hôm nay là cuối tuần, văn phòng luật Thiên Cạnh không làm việc, chỉ có phòng giám sát vẫn sáng đèn.
Đàm Tuệ đeo túi bước vào, cô ta có vẻ ngoài ngọt ngào, lại giỏi giang, anh bảo vệ trẻ của phòng giám sát rất có thiện cảm với cô ta, bèn nói: “Luật sư Đàm, sao hôm nay cô lại tới đây vậy?”
Đàm Tuệ mím môi, hơi ngượng ngùng: “Mấy hôm trước tôi bị mất một cái hộp, bên trong có sợi dây chuyền, tôi muốn xem lại camera.”
“Ồ, cô hỏi lễ tân chưa?”
“Tôi hỏi rồi.” Đàm Tuệ nhíu mày: “Tôi không tìm được, bên các anh có tiện không?”
Tiểu Trương lập tức nhiệt tình nói: “Đương nhiên tiện rồi.”
“Hôm nào thế?”
“Năm ngày trước, khoảng 18 tháng 3.” Đàm Tuệ bước tới, đặt túi lên bàn: “Anh mở buổi tối là được.”
Đàm Tuệ cười híp mắt, trông rất dịu dàng, khi xem camera, mặt cô ta hiện rõ vẻ chế giễu và khinh thường.
Ha! Cô ta cũng muốn xem xem là thần thánh phương nào đấy.