Ba của chị Tất?
Người đàn ông què mà cô gặp ở bãi đậu xe ư?
Trái tim Dung Lê hoảng hốt một lúc. Cô ngồi trên giường, chống tay lên trán, phải cố gắng ngồi thẳng mới không ngã xuống. Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, mãi một lúc lâu cô vẫn không tiêu hóa được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đợi quá lâu quá lâu rồi, vẫn luôn mong ngóng muốn được rửa oan. Nhưng tới khi ngày đó thực sự đến, mọi chuyện lại do ba của người thân cận gây ra. Cô không biết nên làm sao mới phải nữa.
Cho dù đã trải qua quá nhiều sóng gió, nhưng hiện giờ cô thực sự vẫn hơi suy sụp, có cảm giác hoảng loạn không biết làm sao, luống cuống tay chân.
Bàn tay cô run rẩy, chẳng biết đã toát mồ hôi từ bao giờ.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ rất vui, nhưng bây giờ lại căng thẳng đến mức cảm xúc căng chặt, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Tống Tuân Thanh khẽ hé môi, muốn nói gì đó, những cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng, muốn chống đỡ cho cô một chút.
“Đừng buồn, chúng ta cùng giải quyết.”
“Anh sẽ ở bên em.” Tống Tuân Thanh ôm lấy vai Dung Lê, để đầu cô tựa lên vai anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này là sự đả kích vô cùng to lớn. Cô vẫn luôn coi chị Tất là người thân, nhưng cuối cùng lại bị người ta lừa gạt, ai mà chịu đựng nổi chứ?
Dung Lê hơi run rẩy, mất một lúc mới bình tĩnh lại.
Dung Lê mở Wechat ra.
[Dung Lê]: Chị có đang ở công ty không? Em có chuyện muốn nói với chị.
“Đối phương đang soạn tin nhắn” cứ xuất hiện đi xuất hiện lại trên màn hình, hơi thở Dung Lê nghẹn lại.
[Chị Tất]: Chúng ta hẹn ở quán cà phê đi.
Sau khi Dung Lê rời giường, trang điểm qua một chút thì liền tới quán cà phê mà chị Tất hẹn gặp.
Lúc Dung Lê tới, chị Tất đã đợi ở đó rồi, còn gọi cho Dung Lê một tách americano nóng mà cô thích.
Những năm qua chị Tất đối xử với cô thực sự rất giống chị gái ruột. Chị ấy là người mà cô tin tưởng nhất, là người bên cạnh cô nhiều năm.
Lúc Dung Lê không có phim để đóng, chị Tất cũng không vứt bỏ cô, luôn lặng lẽ động viên cô, xin xỏ tìm tài nguyên cho cô, nhưng các đoàn phin lớn cứ như đã bàn với nhau từ trước vậy. Chị Tất phải tìm một vài sự kiện nhỏ cho cô, nhờ vậy Dung Lê mới không chết đói.
Cô có thể góp mặt trong “Nụ hôn tình ái”, cũng là do chị Tất lặng lẽ tranh giành rất lâu.
Chị Tất luôn cười hì hì trước mặt cô, nói cái gì mà “đơn giản lắm” “dễ thôi”, nhưng thực ra, không chỉ từng một lần Dung Lê thấy chị Tất gọi điện cho đạo diễn với giọng điệu hèn mọn.
Dung Lê phải gắng sức kìm nén mới không chảy nước mắt.
Cô muốn kiếm tiền, kiếm tiền cho chị Tất.
Chị Tất đưa cô vào giới, giống như Bá Nhạc* của cô vậy.
(*: Chỉ người tinh mắt, giỏi phát hiện, đề cử và sử dụng người tài)
Nếu không có chị Tất, có lẽ cô cũng chẳng cứu nổi.
Sự cảm kích mà cô dành cho chị Tất vẫn luôn trong sáng, lúc này lại bị trộn lẫn với nhân tố khác. Khiến Dung Lê không nhịn được mà bắt đầu nghi ngờ, chị Tất tốt với cô là vì tình cảm giữa hai người, hay chỉ vì muốn chuộc tội cho ba của mình thôi.
Dung Lê đặt túi xuống, vẻ mặt chị Tất cũng bình tĩnh. Dung Lê hôm nay không bình thường chút nào, cho dù chị Tất có ngốc thì cũng đoán được, giấy sẽ không bao giờ gói được lửa.
Dung Lê quyết định nói thẳng: “Em biết chuyện của ba chị rồi.”
Chị Tất há miệng, khẽ “à” một tiếng, bỗng cười thản nhiên: “Biết rồi thì tốt, thực ra nên biết từ lâu rồi.”
Thời tiết đã ấm trở lại từ lâu, ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu chói chang, nhưng Dung Lê lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát. Hồi sáng Tống Tuân Thanh ôm cô rất lâu, nói với cô rằng đừng sợ, dù có chuyện gì anh cũng sẽ ở bên cô.
Đáng tiếc có những việc dính dáng tới tình cảm cũ thì sẽ không còn đơn giản nữa.
Một bên là người đại diện thân thiết đến mức không có gì không nói, một bên khác lại biết được những scandal bủa vây lấy mình suốt ba năm thực chất là do ba của người đại diện tạo ra.
Sao Dung Lê có thể bình tĩnh được?
Nếu không có scandal thực phẩm chức năng liên quan tới giới hạn nhân phẩm, sao Dung Lê phải khốn khổ như vậy, bị vô số minh tinh nhỏ giẫm dưới chân, chịu đựng sự chê cười và châm chọc.
“Lê Lê, chị xin lỗi, bao lâu nay chị không nói với em.”
“Cho nên chị vẫn luôn biết rõ mọi chuyện nhưng lại giấu giếm em, chị cảm thấy vui lắm sao?”
“Chị rất xin lỗi về chuyện này, chị không muốn giấu em, chỉ là... cứ trách chị ích kỷ đi vậy.” Chị Tất nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được mà chảy ra: “Chị sẽ nói chuyện với ba chị, bảo ông ấy trả lại sự trong sạch cho em.”
Chị ấy biết chuyện này có đả kích lớn thế nào đối với Dung Lê, nếu không phải vì Tống Tuân Thanh đột nhiên xuất hiện, giúp đỡ Dung Lê thuận lợi lấy được tài nguyên, có thể sự nghiệp của Dung Lê thực sự sẽ từ từ bị hủy hoại.
Chị Tất làm việc trong giới này suốt nhiều năm, đã quá quen với chuyện thế này rồi. Hôm nay có thể nâng một người lên thật cao, nhưng tới ngày mai sẽ ngã ngay xuống vách núi. Mà con đường ngôi sao của Dung Lê chỉ vừa bắt đầu, nhưng lại vì ba chị ấy mà gần như bị vùi dưới tuyết ba năm.
Chị ấy đã nghĩ tới ngày này từ lâu.
Cũng đáng đời chị ấy thôi.
Tại chị ấy quá hèn nhát, không dám chịu trách nhiệm.
Cho nên chị ấy bình tĩnh chấp nhận bị lăng trì, người phụ nữ mạnh mẽ ngày xưa, giờ lại đứng thẳng chờ bị đánh.
Giọng Dung Lê rất bình tĩnh: “Chuyện này trôi qua quá lâu rồi, hơn nữa cánh truyền thông cũng cố ý bảo vệ người bị hại, chị có biết Tống Tuân Thanh đã phải tra vụ án này bao nhiêu lâu không? Nếu chị nói với em, có lẽ anh ấy không cần phải tốn nhiều sức lực như vậy. Không chỉ em tổn thương, mà còn có anh ấy nữa.”
Chị Tất thở dài một hơi: “Chị thực sự xin lỗi em, Lê Lê.”
Dung Lê nở một nụ cười thật tươi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười: “Chị Tất, là chính miệng chị nói với em, xin lỗi là từ vô dụng nhất, quá khứ đã không thể cứu vãn được nữa.”
“Em chỉ không hiểu, tại sao chị không nói với em? Nếu chị nói với em, có lẽ ba năm nay chúng ta đã không khó khăn thế này.”
Chị Tất từng nói, mưa gió gì cũng phải đi cùng nhau, chết cũng không buông tay. Chị ấy muốn nhìn thấy Dung Lê cầm giải thưởng, nhìn Dung Lê tỏa sáng ngời ngời, nhìn Dung Lê bước lên đỉnh cao.
Nhưng người thất hứa lại là chị ấy.
“Chị xin lỗi...”
Cuối cùng, chị Tất không ngừng xin lỗi, sự ăn năn của chị ấy không thể rõ ràng hơn nữa. Hai người rất khó có thể nói chuyện tiếp, cuối cùng tan rã trong không vui.
...
Buổi tối Tống Tuân Thanh nói với Dung Lê, ba của chị Tất đã đồng ý quay video, trả lại công bằng cho Dung Lê.
Dung Lê: “Theo như em biết, ba của chị Tất là loại lưu manh du côn mà? Anh thuyết phục thế nào vậy?”
Tống Tuân Thanh ngồi bên cạnh Dung Lê: “Đối phó với lưu manh, đương nhiên phải dùng cách lưu manh rồi.”
Dung Lê cong môi cười, nhưng nụ cười này lại vừa thê lương vừa lạnh lẽo.
“Còn định mở họp báo không?” Trước đây bọn họ đã nói rồi, đợi tra ra được sự thật sẽ mở cuộc họp báo có phóng viên, ít nhất phải để đám phóng viên và cánh truyền thông đồn bậy kia biết rốt cuộc chân tướng sự việc là như thế nào.
Tìm ra nguồn gốc, danh tiếng của cô cũng sẽ từ từ tốt lên.
Dung Lê sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: “Mở chứ.” Sau đấy cô lại hỏi tiếp: “Như vậy có ảnh hưởng gì tới chị Tất không?”
Dù gì đây cũng là ba của chị Tất.
“Theo lý mà nói sẽ không ảnh hưởng gì cả, anh sẽ xử lý video được quay thật tốt, chúng ta chỉ mở họp báo để làm rõ, em chỉ cần mạnh dạn đứng trên sân khấu là đủ rồi, không cần giải thích chi tiết mọi thứ.”
Có thể giữ lại một chút, chỉ cần nói rõ những phần quan trọng là đủ.
Nghe thấy lời khẳng định của anh, Dung Lê mới yên tâm hoàn toàn, cô không muốn vì chuyện của mình mà hủy hoại sự nghiệp của chị Tất, cô càng hy vọng mọi người đều yên ổn: “Vậy giao cho anh xử lý nhé.”
Giao hết vấn đề khó xử lý cho Tống Tuân Thanh là cô yên tâm nhất.
Hơn tám giờ, Dung Lê đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.
“A lô, chào em, Lê Lê.” Một giọng nữ trẻ tuổi, âm thanh ngọt ngào: “Chị tên Trình Noãn, là người đại diện tạm thời của em.”
??
Dung Lê kinh ngạc: “Chị Tất đâu?”
Dừng lại hai giây.
“Chị cũng không rõ bên cô ấy xảy ra chuyện gì, công ty sắp xếp chị xử lý công việc của em trong khoảng thời gian này.”
Dung Lê im lặng, nhất thời không biết phản ứng như thế nào: “Được.”
“Việc quay quảng cáo nước ép trái cây nói với em lần trước, bởi vì lịch trình của nam chính có chút vấn đề nên muốn chuyển từ tháng sau sang tuần sau, em xem bên em có tiện không?”
Bây giờ nhiệm vụ công việc của Dung Lê không nặng lắm, hợp đồng nữ phụ phim điệp chiến đã ký xong, tháng sau mới vào đoàn phim. Gần đây không bận lắm, đều là những mấy job quảng cáo nhỏ.
“Vâng, thế nào cũng được ạ.”
Trình Noãn cười: “Tới lúc đó chị đi đón em nhé, Lê Lê dễ tính quá.”
Giọng Trình Noãn vừa dịu dàng vừa hoạt bát, nghe mà khiến lòng người thấy ấm áp. Chị Tất gọi tên cô không thể nào thân thiết bằng Trình Noãn được, nhưng cô lại nhớ giọng nói của chị Tất.
TV vẫn đang chiếu game show hài hước, nếu là bình thường thì Tống Tuân Thanh sẽ tới phòng sách giải quyết công việc, nhưng bây giờ anh muốn ở bên cạnh Dung Lê, hoãn tất cả các cuộc họp lại.
Tống Tuân Thanh chống một cánh tay, Dung Lê thuận thế dựa vào, cánh tay anh rộng lớn, ôm Dung Lê thật chặt.
Đêm nay, Dung Lê ngủ rất trằn trọc.
Đầu tiên là mơ thấy chuyện lúc mình vừa mới debut, đủ loại khó khăn lặp đi lặp lại. Người cô toát mồ hôi lạnh, cô không muốn trải qua cảm giác đó một lần nào nữa.
Đầu óc cô rối bời, không phân biệt được là hiện thực hay là mơ.
Tống Tuân Thanh nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng mình. Như có được lực chống đỡ, cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Người Dung Lê đột nhiên run lên, giật mình tỉnh lại từ trong mơ, nhất thời không phản ứng kịp, mãi tới khi ngửi được hơi thở nam tính quen thuộc mới bàng hoàng phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Động tĩnh của cô không nhỏ, trước giờ Tống Tuân Thanh ngủ nông, đương nhiên cũng tỉnh lại.
“A Thanh, em mơ thấy chị Tất.”
Mái tóc dài Dung Lê ẩm ướt dán bên gò má, Tống Tuân Thanh dịu dàng vén ra, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô chăm chú: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói Dung Lê khe khẽ: “Em mơ thấy chị Tất thu dọn đồ đạc, nói muốn nghỉ việc, còn nói muốn về quê nữa.”
“Nghỉ việc là chuyện bình thường lắm mà?”
Vành mắt Dung Lê hơi đỏ: “Biểu cảm của chị Tất rất kiên quyết, hình như là vì em, vì chuyện này nên chị ấy không thể tiếp tục công việc trong ngành nữa.”
Như thể rất sợ chuyện này xảy ra, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Hay là chúng ta không mở họp báo nữa? Có lẽ không ai để tâm tới chân tướng đâu. Dù sao bây giờ em cũng có tài nguyên rồi, cứ làm việc từ từ rồi sẽ nổi tiếng thôi.”
Đây là lần đầu tiên Dung Lê lùi bước.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc lùi bước.
Tống Tuân Thanh bình tĩnh, đè lên cánh tay cô, giọng nói cực vững chãi: “Đây là chuyện em đã suy nghĩ rất lâu rồi, em quên rồi sao? Từ lúc em biết được sự thật, quan hệ của em với Tất Dao chắc chắn sẽ đi tới bước đường này. Em cũng biết mà, không phải sao.”
“Nhưng cho dù như vậy, có những sự thật chúng ta nhất định phải biết.” Tống Tuân Thanh ôn hòa nói: “Trọng điểm bây giờ của em là, em vẫn rất quan tâm chị Tất, em cũng không oán trách cô ấy, có đúng không?”
Dung Lê chậm chạp gật đầu.
Gia đình trước đây của chị Tất khủng bố tới mức nào, cô là người biết rõ nhất.
Ban ngày cô vẫn còn oán hận chị Tất, nhưng đêm nay mơ giấc mơ này, thậm chí cô còn chẳng màng tới việc lấy lại trong sạch cho mình nữa. Dung Lê không có ba mẹ ở bên, tình yêu duy nhất có thể cảm nhận được đều tới từ bạn bè bên cạnh, những người này lớn hơn trời, còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô.
Cho nên khi biết kết quả này, cô mới khó mà chấp nhận như vậy.
Chị Tất cũng xin lỗi rất chân thành, chỉ là phải mất một khoảng thời gian để tiêu hóa thôi.
Người đại diện mới sắp xếp công việc, Dung Lê càng cảm thấy giấc mơ này là thật.
...
Tống Tuân Thanh dậy sớm hơn bình thường một chút.
Trương Lực đạp chân ga, khởi động xe, đi trên con đường quen thuộc.
Tống Tuân Thanh: “Tới công ty giải trí Thiên Ngu trước.”
Tống Tuân Thanh hỏi nhân viên lễ tân, đi thẳng tới văn phòng của người đại diện ở tầng mười lăm.
Lúc anh tới có gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói của nữ: “Mời vào.”
Quả nhiên không khác dự liệu của anh, Tất Dao đang thu dọn đồ đạc.
Tất Dao quay mặt lại, nhìn thấy Tống Tuân Thanh đứng ở cửa, chị ấy hé miệng, cả người như dại ra.
Người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm, bước chân nhã nhặn lịch thiệp, cổ tay áo hơi xắn lên, để lộ chiếc đồng hồ chất lượng cao.
Anh bình tĩnh nói: “Chỉ rời đi thôi không thể giải quyết được vấn đề đâu.”
Tất Dao cười khổ: “Bây giờ tôi không đi thì bảo tôi phải đối mặt với Dung Lê thế nào đây? Là tôi giải quyết chuyện này không đúng, em ấy vốn là người có tư cách biết sự thật nhất, nhưng tôi lại giấu em ấy, em ấy còn tưởng đây là lỗi của mình.”
Cho dù chị ấy đã đấu tranh vô số lần, kể cả lần ở bãi đậu xe, suýt nữa chị ấy đã nói ra sự thật, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Cô chỉ mới xin lỗi, chứ vẫn chưa chính thức giải thích với cô ấy.” Tống Tuân Thanh lại nói: “Dung Lê càng mong cô ở lại hơn.”
Tất Dao bỗng ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Tống Tuân Thanh. Người đàn ông này quyền cao chức trọng, giàu có nhất cả nước, chị ấy còn tưởng anh cũng sẽ hận mình, trách móc mình, thậm chí sẽ trả thù mình, bởi vì chị ấy đã hại người anh thích phải chịu bạo lực mạng suốt ba năm.
Nhưng không ngờ rằng, anh lại có một tấm lòng bao la như vậy.
“Mọi lời giải thích đều vô cùng kệch cỡm, tôi có giải thích nhiều hơn cũng không thể xóa nhòa nỗi đau Dung Lê đã trải qua trong ba năm qua.” Tất Dao lặng lẽ cụp mắt xuống, nở một nụ cười chua xót.
“Giải thích có tác dụng chứ, cô biết chuyện của tôi và Lê Lê đấy, nếu khi đó cô ấy thử giải thích, chúng tôi cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.” Người đàn ông khẽ thở dài: “Bạn của Lê Lê không nhiều, cô là một người được trân trọng trong số đó, cô ấy cần cô.”
“Ở lại đi.”
Giọng Tống Tuân Thanh rất khẽ, như gió thổi là tan.
Mà trái tim của Tất Dao lại như bị thứ gì đó kích thích mạnh mẽ, chị ấy lại đặt những văn kiện đã được thu dọn xong về mặt bàn.
Nếu có thể bù đắp, vậy thì hãy cố gắng hết sức để bù đắp vậy.
Giải quyết xong chuyện này, cuối cùng Tống Tuân Thanh cũng thở phào một hơi.
Nếu anh không ngăn cản kịp, Tất Dao sẽ thực sự nghỉ việc. Tạm thời không nói tới việc có thể mở họp báo như thường không, chắc Dung Lê cũng sẽ suy sụp một khoảng thời gian.
Bối cảnh xuất thân cùng với việc bỏ học từ nhỏ, những điều này đều khiến Dung Lê nhạy cảm hơn người bình thường một chút.
Dù cô mới là người vô tội nhất, nhưng cô vẫn sẽ cho rằng việc chị Tất rời đi là do mình.
...
Thứ hai hàng tuần Tống Tuân Thanh đều tới Thiên Cạnh kiểm tra công việc tuần trước.
Lúc đầu giao quyền cho Hứa Chi Châu, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần đích thân anh giám sát, dù sao cũng là tất cả tâm huyết gần nửa đời này của anh.
Anh đi tới các bộ phận, nhưng lúc đi ngang qua phòng giám sát thì lại nghe thấy Tiểu Trương nói chuyện với một người khác.
“Này, cậu biết chưa? Trước đó luật sư Đàm tới xem camera, nói gì mà dây chuyền bị mất, cô ấy còn miêu tả chiếc dây chuyền đó với tôi nữa, nhưng hôm sau tôi đã thấy cô ấy đeo chiếc dây chuyền đó trên cổ rồi.”
Đối phương cười khì khì: “Có phải cậu thấy người ta xinh đẹp không? Sao lại quan tâm người ta như vậy?”
“Đừng có nói lung tung!” Tiểu Trương nói: “Tôi chỉ tò mò thôi, còn không cho tôi mò mò chắc!”
Cửa đột nhiên mở ra.
Thân hình người đàn ông ngoài cửa thon dài, đứng ngược sáng, tay đút vào túi quần, lông mày hơi nhíu lại.
Dọa cho Tiểu Trương vội vàng đứng dậy: “Chào luật sư Tống ạ!”
Tống Tuân Thanh khẽ phất tay: “Ban nãy các cậu nói camera gì cơ?”