Tuỳ ý đắm chìm

Tống Tuân Thanh trở lại công ty họp thường kỳ trước, sau đó bảo Trương Lực chở anh tới viện điều dưỡng Bầu Trời.
 
Chuyện này mới là trở ngại lớn nhất chắn giữa anh và Dung Lê. Chuẩn bị lâu như vậy, cũng tới lúc giải quyết chuyện này rồi.
 
Trạng thái tinh thần bây giờ của Hứa Như Vân đã đạt tới trạng thái tốt nhất trong những năm qua, điều này có liên quan rất lớn tới đội ngũ y tế chuyên nghiệp mà Tống Tuân Thanh mời tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Tuân Thanh gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói: “Mời vào.”
 
Hứa Như Vân đang tưới cây hoa lan trên bệ cửa sổ. Nhìn thấy Tống Tuân Thanh, bà kinh ngạc, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét: “Sao lại là cậu!”
 
“Ra ngoài ngay!”
 
Bà đã kìm nén cảm xúc phẫn nộ của mình, từ sau khi chồng chết thảm vào năm đó, bà đã hận người nhà họ Tống, thề không có một chút quan hệ nào với bọn họ nữa.
 
Lần đó Dung Lê gửi ảnh của Tống Tuân Thanh cho bà, bà đã ghim chặt vẻ bề ngoài của anh trong lòng.
 
Người ngoài nói anh là tinh anh trong ngành luật, là nhân tài hiếm có trong giới kinh doanh, nhưng trong mắt bà, chẳng qua cũng chỉ là tên đạo đức giả thôi! Người nhà họ Tống, tên nào cũng đều giả dối cả, hại chết chồng bà còn chưa đủ, vậy mà còn muốn mang con gái bà đi!
 
Giọng điệu Hứa Như Vân không được tính là lịch sự, dù bà biết trạng thái tinh thần hiện giờ của mình hoàn toàn bình thường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin bác cho cháu năm phút được không?” Người đàn ông đứng ngoài khung cửa, giọng điệu kiềm chế, không nhanh không chậm, không hề có sự ngạo mạn của con cháu nhà giàu.
 
Anh mặc bộ vest chỉnh tề phẳng phiu, tóc cũng được chải gọn gàng, nhìn thực sự có cảm giác của người đứng đắn.
 
Hứa Như Vân cười mỉa, đều là bọn đạo đức giả cả thôi, trước đây chồng bà chết thảm, muốn gặp người Tống Thị đòi lý lẽ, nhưng bà khóc ngất ở đầu đường cũng không ai chịu gặp bà!
 
Ha, bây giờ lại tự tới tận cửa, vậy thì bà cũng muốn xem thử xem tên này có thể nói được điều gì!
 
Hứa Như Vân không mời anh ngồi xuống: “Được, cậu nói đi, cậu chỉ có năm phút.”
 
Hứa Như Vân tự ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, nở nụ cười châm chọc trên môi. Bà vô cùng oán hận nhà họ Tống, mà nỗi oán hận cũng là động lực sống của bà.
 
Tống Tuân Thanh khẽ gật đầu, lấy hai tập văn kiện trong cặp công văn ra, đặt trước mặt Hứa Như Vân: “Mời bác xem cái này.”
 
Con ngươi Hứa Như Vân bỗng co rụt lại!
 
Một bản là lệnh bắt giữ Tống Thừa Giang, một bản khác là chứng minh phần mềm kiếm tiền do Tống Thừa Giang phát triển là độc lập, không liên quan gì tới Tống Thị.
 
Hứa Như Vân cười khẩy: “Loại người như chú của cậu, cho dù có chết cũng đáng đời! Ông ta gánh trên vai tính mạng của chồng tôi!! Bây giờ vẫn còn ở trong tù là ông ta được hời rồi đấy.”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nói: “Đúng là ông ta đáng chết, nhưng bác không nên vì lỗi lầm của ông ta mà giận cá chém thớt với cháu, càng không nên gây áp lực cho Lê Lê vào lúc đó, khiến cô ấy phải chịu đựng thứ không nên chịu đựng.”
 
Giọng anh lạnh như băng, trong con ngươi đen láy sâu thẳm là ánh sáng nhàn nhạt, như thể lúc nào anh cũng giữ được bình tĩnh. Hứa Như Vân đột nhiên cảm thấy hơi bức bối, bèn đứng dậy mở cửa sổ.
 
Thế giới này vừa rộng lớn vừa xa xăm, tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng rộng mở. Hứa Như Vân hít một luồng không khí trong lành, bỗng cảm thấy sự ngột ngạt trong lồng ngực cũng bớt đi một chút.
 
Tống Tuân Thanh chọn thời gian tìm bà rất chuẩn. Nếu như trước đây, chỉ cần nhắc tới chuyện quá khứ là tinh thần bà sẽ gần như suy sụp, nhưng lúc này bà lại còn muốn tranh cãi.
 
“Dung Lê là con gái tôi, tôi đối xử với con gái tôi thế nào không liên quan tới cậu.”
 
“Ba mẹ thương con, vì con mà lo liệu chu toàn.” Đôi môi mỏng của Tống Tuân Thanh hơi hé: “Không ngừng gây thêm áp lực cho cô ấy, khiến cô ấy không dám đối mặt với lòng mình, đây chính là cách yêu cô ấy của bác sao?”
 
“Cậu...”
 
“Nếu bác yêu cô ấy như vậy, thì tình yêu của bác nặng nề quá.” Tống Tuân Thanh lại bình tĩnh cất lời: “Cô ấy có thể nhận tình yêu nặng nề của bác, vậy tại sao không thể chấp nhận cháu chứ?”
 
“Thanh niên bây giờ, đứa nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, tôi già rồi, không theo kịp thời đại nữa.” Hứa Như Vân lạnh lùng nhìn anh: “Nhưng có một điều cậu không né tránh được đâu nhỉ? Tống Thừa Giang là chú ruột của cậu đúng không? Nếu ông ta đã là chú ruột của cậu, hai người có quan hệ thân thiết như vậy, sao Dung Lê có thể vào cửa nhà của kẻ thù giết cha được?”
 
Tống Tuân Thanh cười khẽ, sau đó mở điện thoại, nhấp vào một trang web cũ: “Kẻ xấu không phải nhất thời trở thành kẻ xấu, mà đã lộ ra từ lâu rồi.”
 
Hứa Như Vân nhíu mày, nhận lấy điện thoại anh, đó là một trang tin tức, một tin trong đó chiếm chỗ lớn nhất: Tống Thừa Nghĩa, gia chủ nhà họ Tống tuyên bố cắt đứt quan hệ với em trai Tống Thừa Giang.
 
Bên dưới toàn là bình luận và suy đoán thêm mắm dặm muối của cánh truyền thông.
 
Các tin tức bên dưới đều được ghi thời gian, sớm hơn thời gian ba Dung Lê chết thảm ba năm.
 
Cũng có nghĩa rằng, Tống Thừa Giang ngoài mang họ Tống ra thì không có một chút quan hệ nào với họ sao? Tin tức cực lớn này khiến lồng ngực Hứa Như Vân chấn động, mãi một lúc lâu mà bà vẫn không thể hoàn hồn được.
 
“Vốn dĩ theo như ý ông nội cháu, chú cháu và ba cháu mỗi người được một nửa Tống Thị. Nhưng chú cháu lại tìm cách để nuốt hết, bán cổ phần đi, suýt chút nữa rơi vào tay kẻ khác. Lòng dạ ông ta không ngay thẳng, còn bán công nghệ cốt lõi của doanh nghiệp với giá cao, khiến Tống Thị sứt đầu mẻ trán một trận. Ba cháu làm việc ngày đêm không nghỉ, cũng bởi vậy mà sức khỏe không tốt lắm, phải làm phẫu thuật mấy lần mới miễn cưỡng giữ được cơ nghiệp của Tống Thị.”
 
“Bây giờ internet phát triển, bác hoàn toàn có thể tra được những thứ này.”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nói hết những điều này, đường nét từ quai hàm tới yết hầu thấp thoáng tản ra hơi thở mát lạnh.
 
Mà những gì anh nói đều sai lệch rất nhiều so với nhận thức của Hứa Như Vân.
 
Hứa Như Vân vẫn không dám tin, buồn bực nói: “Nhưng ông ta vẫn họ Tống.”
 
“Chỉ họ Tống thôi có quan trọng tới vậy không?” Tống Tuân Thanh mỉm cười: “Cháu đã giải thích tất cả rồi, nếu bác vẫn cố chấp vin vào chuyện họ tên, vậy thì cháu xin chịu thua.”
 
Hứa Như Vân nhìn chằm chằm tin tức kia rất lâu, vành mắt bà chua xót đỏ ửng, đôi mày nhíu chặt của bà cuối cùng cũng dãn ra.
 
“Được, tôi thừa nhận những gì cậu nói, nhưng cậu Tống, cậu và Dung Lê đã chia tay ba năm rồi, bây giờ cậu tới tìm tôi giải thích những điều này có phải đã muộn rồi không? Có khi Dung Lê đã quên cậu là ai luôn rồi?”
 
Tống Tuân Thanh cất tài liệu về cặp công văn, địch ý của Hứa Như Vân đối với anh đã không còn nghiêm trọng như lúc tới nữa, anh thấy rất vui vì điều này.
 
“Nếu cháu có năng lực theo đuổi lại được cô ấy, bác đừng ngăn cản nữa, có được không ạ?”
 
Bên môi Hứa Như Vân là nụ cười đắc ý: “Được.”
 
Cô con gái kia của bà ấy à, vừa có tiêu chuẩn cao lại vừa kén chọn, từ nhỏ đã có chính kiến của mình, sẽ không bao giờ quay đầu ăn cỏ cũ. Thực ra lần đó bà nổi giận bắt cô xóa Wechat, bà cũng đã nhìn ra rồi, họ không hề quay lại. Chỉ là trạng thái tinh thần của bà không tốt lắm, bị chuyện đó kích thích, không kìm được cơn kích động nên mới nảy sinh hiểu lầm.
 
Về sau suy nghĩ rõ ràng, bà cũng nghĩ đến việc xin lỗi, đáng tiếc không xuống nước nổi. May mà Dung Lê không hề tức giận, còn tới thăm bà thường xuyên.
 
Tính ra thì, nếu thanh niên này thực sự có năng lực theo đuổi được lại Dung Lê, vậy thì bà sẽ chúc phúc chúng. Nhưng bà cảm thấy khả năng chuyện này vẫn khá nhỏ.
 
“Nói lời giữ lời ạ.” Tống Tuân Thanh cụp mắt cong môi.
 
Anh lại lấy một phần văn kiện khác từ trong túi ra.
 
“Bác à, thật ra khoảng thời gian trước Lê Lê đã kết hôn với cháu rồi.”
 
Rõ ràng lời nói này khiến Hứa Như Vân trở tay không kịp, bà bỗng trợn tròn mắt: “Cái gì?”
 
“Có lẽ khá vội vàng, cũng chưa tổ chức đám cưới.”
 
Hứa Như Vân đỡ trán, lúc này mới nhận ra mình bị thanh niên này lừa. Bà vừa mới nói, nếu anh có năng lực theo đuổi được lại Dung Lê, bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
 
Kết hôn chẳng phải đã theo đuổi được lại rồi sao?
 
Trước đây bà còn cậy trạng thái tinh thần mình không tốt, muốn làm gì thì làm. Nhưng bây giờ đã khôi phục rồi, đột nhiên hối hận thì đúng là không ra làm sao, đến chính bà cũng muốn vả cái mặt già của mình.
 
Hứa Như Vân hít sâu một hơi, thanh niên bây giờ đúng là tinh ranh quá, bà già rồi, không đấu lại được.
 
Bà liếc nhìn Tống Tuân Thanh, không nhịn được mà lắc đầu, điều kiện bên ngoài của Tống Tuân Thanh xuất sắc, bà cũng đọc những bài báo về anh ở trên mạng, nói anh là người chính nghĩa, đáng tiếc những thứ trên mạng thật giả lẫn lộn, bà chưa từng gặp nên không dám tin hết.
 
Dù gì anh cũng xuất thân từ nhà họ Tống, tuy bà biết không nên giận chó đánh mèo lên anh, nhưng dù sao cũng có gen nhà họ Tống nên vẫn cảm thấy không thể tin tưởng. Để người nhà họ Tống làm con rể của bà, chuyện này chỉ cần nghĩ thôi cũng khó mà chấp nhận được.
 
Tống Tuân Thanh đưa bản thỏa thuận mới nhất tới trước mặt Hứa Như Vân.
 
Thỏa thuận tổng cộng có hơn mười trang, Hứa Như Vân đọc lướt qua, vẫn không thể tin nổi: “Cậu đang... nghiêm túc sao?”
 
Văn kiện này có thể nói là một thỏa thuận bất bình đẳng, dù bà là mẹ của Dung Lê cũng cảm thấy nội dung trong thỏa thuận này quá tàn nhẫn với Tống Tuân Thanh.
 
Điều tàn nhẫn nhất trong đó chính là: Nếu Dung Lê đề nghị ly hôn, tài sản đứng tên Tống Tuân Thanh sẽ thuộc về Dung Lê vô điều kiện.
 
Mà những tài sản đứng tên Tống Tuân Thanh, những ghi chú bên dưới đều được đánh dấu từng cái một, riêng cái này đã chiếm mười mấy trang, biệt thự, xe, khách sạn, còn có cổ phần, thêm cả tiền trong ngân hàng.
 
Hứa Như Vân nhanh chóng lật đến trang cuối cùng, phát hiện Dung Lê và Tống Tuân Thanh đều đã ký tên xong.
 
“Dung Lê ký tên rồi ư?”
 
“Nếu cô ấy biết thì sẽ không ký đâu.” Tống Tuân Thanh nhếch môi cười: “Mấy ngày trước cô ấy đi uống rượu với bạn, cháu lừa cô ấy ký.”
 
Cứ hễ Dung Lê uống say là lảo đà lảo đảo, cả người mơ hồ không rõ, nhưng cũng cực kỳ đáng yêu. Tống Tuân Thanh tìm sẵn mấy cái cớ mới miễn cưỡng khiến cô ký tên.
 
Tình yêu này quá nặng nề, chắc chắn Dung Lê sẽ không chấp nhận.
 
Anh cũng không nỡ mang lại áp lực và gánh nặng cho cô, nhưng lại muốn lấy gì đó ra để chứng minh tình yêu dành cho cô. Trên đời này tiền là thứ dung tục nhất, nhưng lại là thứ chứng minh được rõ ràng nhất.
 
Sau khi suy xét cẩn thận, anh mới soạn ra bản thỏa thuận này.
 
Đây là minh chứng lớn nhất anh có thể dành cho tình yêu này.
 
“Điều này tương đương với việc cậu đưa mạng của mình vào tay Dung Lê đấy, cậu có biết không?”
 
Nói xong câu này, Hứa Như Vân bỗng thấy hơi hối hận. Tống Tuân Thanh là người làm về pháp luật, chắc chắn anh sẽ biết rõ mặt lợi và mặt hại trong đó hơn bà. Nếu anh đã dám soạn ra bản thỏa thuận này thì chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi.
 
“Cháu cam tâm tình nguyện.” Ánh nắng chiếu vào, mặt Tống Tuân Thanh ánh lên vầng sáng nhàn nhạt. Không biết nhớ tới điều gì, mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
 
Hứa Như Vân không dám tin, tình yêu của thanh niên trước mắt lại sâu đậm như vậy.
 
Bỗng nhiên, bà lại thấy hơi hối hận về hành động ba năm trước của mình.
 
“Nếu cậu đã dám lấy những thứ này ra để bảo đảm, tôi sẽ tin cậu một lần.” Hứa Như Vân chính thức buông tay.
 
“Cháu sẽ bảo vệ Lê Lê như ba cháu bảo vệ Tống Thị. Cả đời này không bao giờ phụ lòng cô ấy.”
 
Giọng người đàn ông trong trẻo, khí chất điềm tĩnh, áo sơ mi trắng được xắn lên để lộ xương cổ tay trắng nõn sạch sẽ. Anh chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta cảm nhận được hơi thở không dễ bỏ qua, huống hồ giọng anh còn nghiêm túc như vậy, như thể đang nói lời thề.
 
...
 
Dung Lê quay quảng cáo xong thì đi gặp mẹ mình ngay.
 
Nghe Tống Tuân Thanh kể là mẹ đã đồng ý, Dung Lê kích động đến mức sắp khóc đến nơi.
 
Cô cảm thấy mây mù đang tan, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
 
Qua một thời gian nữa, Hứa Như Vân sẽ không cần sống trong viện điều dưỡng nữa. Nhưng Hứa Như Vân vẫn muốn ở tiếp, bởi vì cũng không phải chỉ có bệnh thì mới được ở viện điều dưỡng.
 
Hứa Như Vân cũng có vài người bạn ở trong này.
 
Dung Lê tôn trọng ý kiến của bà, đợi khi nào bà không muốn ở nữa, cô sẽ sắp xếp nhà mới cho bà sau.
 
Đi ra khỏi viện điều dưỡng, Tống Tuân Thanh đón cô ngoài cổng.
 
Điều khiến Dung Lê bất ngờ là trong xe không có Trương Lực. Phải biết rằng Trương Lực là trợ lý đặc biệt của Tống Tuân Thanh, ngoài ngủ buổi tối, thời gian khác đều không rời một bước.
 
“A Thanh, thực sự cảm ơn anh.” Dù Tống Tuân Thanh không thích cô quá khách sáo, nhưng cô vẫn phải nói lời cảm kích này.
 
Lý do phải gỡ bỏ gút mắc trong lòng Hứa Như Vân không chỉ vì để hai người ở bên nhau, cũng là vì chuyện này như một trái bom chôn dưới đáy lòng Hứa Như Vân, nếu không dời đi hoàn toàn, Dung Lê luôn lo nó sẽ nổ.
 
Dung Lê do dự rất nhiều lần, muốn giải thích nhưng lại sợ Hứa Như Vân sẽ tái phát bệnh.
 
Bác sĩ Lý cũng nhấn mạnh nhiều lần, đừng kích thích Hứa Như Vân.
 
Cô không ngờ rằng, tảng đá cực lớn này lại bị Tống Tuân Thanh dời đi như thế.
 
Không ngờ họ lại có thể ở bên nhau mà không cần sợ điều gì. Trốn tránh lâu như vậy, giờ bỗng dưng công khai lại thấy không quen lắm.
 
Dung Lê tựa đầu lên vai anh, Tống Tuân Thanh lái xe, khóe miệng cong lên, đáy mắt chứa đựng sự kiêu ngạo.
 
“Lại quên rồi à? Chồng yêu vợ là điều đương nhiên.”
 
Dung Lê chớp mắt: “Ể, đây đâu phải là đường chúng ta về nhà, anh còn có việc khác à?”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh “ừ” một tiếng.
 
Dung Lê cũng đã quen rồi, công việc Tống Tuân Thanh rất bận, yêu đương với cô đều là tranh thủ thời gian. Con cháu sinh ra trong giới thượng lưu tuy có cuộc sống giàu có đủ đầy, nhưng cũng phải gánh vác nhiều thứ hơn người bình thường.
 
Có chuyện làm không tốt thì sẽ phải gánh cái danh “con cháu bất hiếu”. Sự vất vả của Tống Tuân Thanh, Dung Lê đều nhìn thấy cả.
 
Nhưng xe lái càng ngày càng xa, tới khi dừng lại trước một tòa biệt thự.
 
Quản gia đã đợi trước cửa sắt hàng rào, xe bọn họ lái vào, quản gia khom lưng: “Cậu Tống, mợ Tống, hai người tới rồi ạ.”
 
Dung Lê vẫn chẳng hiểu gì.
 
“Thích không?” Anh khoanh tay, dựa vào trước xe, đón cô ra.
 
Nhà mới của họ ư? Căn hộ kia ở tốt lắm mà, sao đột nhiên lại muốn đổi? Dung Lê dụi mắt, đi lên trước vài bước nhìn tòa biệt thự này, cả người mơ màng ngơ ngác.
 
Chỉ có một cảm giác: Lớn quá.
 
Chưa nói tới vị trí địa lý dựa núi gần biển, chỉ riêng bề ngoài thôi đã trông cực kỳ cao cấp và sang trọng, giống như một trang viên nghỉ dưỡng khổng lồ vậy. Chỉ về diện tích, Dung Lê cảm thấy mình có chạy gãy chân cũng không đi hết được chỗ này.
 
Cô liếc nhìn xung quanh mới phát hiện bãi đậu máy bay cách đó không xa có một chiếc máy bay đang đỗ!
 
Trước đây Tống Tuân Thanh đã đồng ý mua cho cô, mới đó đã mua được rồi ư?
 
“Cái này thuộc về em sao?”
 
Nụ cười của Tống Tuân Thanh vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: “Ừm, em có thể bay tới các nước, muốn đi xem show thời trang thì cứ đi xem, còn có thể ghé thăm các cửa hàng xa xỉ khắp thế giới.”
 
Niềm vui tràn ngập trong lòng Dung Lê sắp tràn ra ngoài rồi!
 
Đây đúng là ông chồng thần tiên mà!
 
Dung Lê đi vào bên trong mới phát hiện có một hang động lộ thiên khác.
 
Tống Tuân Thanh sử dụng hơn một trăm mét vuông để xây một căn phòng ngắm sao cho cô, thiết bị thiên văn tiên tiến bên trong có thể sử dụng thoải mái. Dung Lê nhìn máy móc cao cấp không thể gọi tên kia, không kìm được mà che miệng: “Trời ơi, A Thanh, anh có lòng quá đi mất!”
 
Cô chỉ vô tình nhắc một câu, nói rằng mình thích ngắm trăng sao, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã sắp xếp xong.
 
Vốn dĩ Dung Lê không có hứng thú với biệt thự lắm, nhưng ở đây có máy bay tư nhân, có phòng ngắm sao của riêng cô.
 
Cô chỉ muốn chuyển vào đây ở! Ngay lập tức!
 
Nhưng ngay sau đó, cô lại thở dài: “Tiếc là em không biết dùng mấy thứ này.”
 
Hơn nữa trông có vẻ rất đắt, ngộ nhỡ bất cẩn làm hỏng, trái tim nhỏ của Dung Lê cũng không chịu nổi.
 
Bóng dáng thon dài của người đàn ông đứng ở cửa, ánh mặt trời chiếu lên khiến dáng người anh trông cao gầy, khuôn mặt như mỹ ngọc được điêu khắc tinh xảo, vô cùng đẹp. Tống Tuân Thanh nghe vậy bèn nói: “Không sao, anh dạy em.”
 
Dung Lê đặt thiết bị xuống, chạy bước nhỏ về phía Tống Tuân Thanh, nhào vào lòng anh, trong mắt lấp lánh những vì sao nhỏ: “Anh tốt quá, em cảm động lắm!”
 
Ảnh phản chiếu của hai người nối liền với nhau, có cảm giác thân mật kỳ lạ.
 
Đôi mắt đẹp đẽ kia của anh khi nhìn người khác vừa sâu thẳm vừa trong suốt. Cô chớp mắt, gò má chợt nóng lên.
 
Ánh mắt Tống Tuân Thanh như ánh trăng rơi trên người cô: “Lê Lê, anh sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của em, chỉ cần em nói, chỉ cần em muốn.”
 
Anh là chồng của cô, chức trách của anh là chăm sóc cô, yêu thương bảo vệ cô cả đời.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui