Tuỳ ý đắm chìm

Cuộc họp báo được tổ chức đúng giờ.
 
Tất cả những điều này là do Tống Tuân Thanh âm thầm lo liệu, các trình tự và phân đoạn trong đó là kết quả trao đổi giữa Tống Tuân Thanh và công ty giải trí Thiên Ngu.
 
Để tránh hiềm nghi, chị Tất sẽ không tham gia cuộc họp báo lần này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Công việc dẫn chương trình giao cho một giám đốc quan hệ công chúng tài giỏi của công ty. Hàng ghế trên sân khấu có Hứa Chi Châu, Trình Thích, phía bên phải thì có Dung Lê và Tống Tuân Thanh.
 
Ngay khi tin tức mở cuộc họp báo được công bố, rất nhiều phương tiện truyền thông đều đổ xô đến đây.
 
Dung Lê đã ngồi trên sân khấu từ sớm, các phương tiện truyền thông đã đến gần như đông đủ, cô nghe thấy có tiếng thì thầm ở dưới sân khấu.
 
“Tiếng tăm của cô ta đã thối nát đến độ ai ai cũng biết rồi mà? Liệu còn có thể tẩy được gì nữa sao?”
 
“Tôi cũng tò mò muốn xem cô ta sẽ ngụy biện như thế nào…”
 
Sắc mặt của Dung Lê cứng đờ, Tống Tuân Thanh lặng lẽ nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó nhìn cô bằng một ánh mắt ấm áp và kiên định.
 
Thế là Dung Lê lại đổi thành dáng vẻ điềm tĩnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính là hôm nay.
 
Sau hôm nay, mọi chuyện sẽ êm đẹp suôn sẻ. Cô có thể đứng dưới ánh mặt trời và không còn sợ những lời đồn đãi vớ vẩn đó nữa.
 
Tám giờ rưỡi.
 
Cuộc họp báo bắt đầu đúng giờ.
 
Lục Đình - Giám đốc quan hệ công chúng đứng dậy và lên tiếng trước.
 
“Cảm ơn tất cả các bạn báo chí đã dành thời gian quý báu của mình để đến tham dự cuộc họp báo thanh minh của nghệ sĩ trong công ty chúng tôi - cô Dung Lê. Công ty chúng tôi đã ủy thác anh Tống Tuân Thanh làm luật sư đại diện cho cô Dung Lê, anh ấy sẽ toàn quyền phụ trách về việc cô Dung Lê bị xúc phạm danh dự.”
 
“Chúng tôi không cho phép bất cứ ai đăng bất kỳ tin đồn, lăng mạ, phỉ báng, xúc phạm gì đối với cô Dung Lê trên mạng. Cô Dung Lê luôn rất cẩn thận trong việc nhận đóng phim hay quảng cáo, cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ có hành vi coi thường đạo đức, sức khỏe, thậm chí là tính mạng con người vì tiền bạc.”
 
“Trước sự cố thực phẩm chức năng rầm rộ nhất trên mạng, công ty chúng tôi chính thức làm rõ: Đoạn video kia thực chất chỉ là một hành vi tung tin bịa đặt và chúng tôi đã báo cảnh sát rồi. Người đàn ông trung niên họ Tất kia đã tung tin bịa đặt để bôi nhọ Dung Lê - nghệ sĩ của công ty chúng tôi.”

 
Giọng nói của Lục Đình lạnh lùng như thể truyền đến từ phía chân trời xa xôi vậy, không có chút cảm xúc nào.
 
Ngay khi Lục Đình vừa dứt lời thì các phóng viên phía dưới lập tức xôn xao. Bọn họ vốn không có ấn tượng tốt gì với Dung Lê, nên bây giờ càng không có lời lẽ tốt lành gì.
 
“Này! Lấy bằng chứng ra đi chứ!”
 
“Đây là cách tẩy trắng mới sao? Mấy người xem chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi à…”
 
“Còn ở đó nói là bịa đặt. Sao không nói từ sớm mà phải ba năm sau mới nói, đi đâu tìm bằng chứng chứ? Cảm thấy chúng tôi dễ gạt lắm sao?”
 
Tiếng bàn tán dưới sân khấu như nước lũ vỡ cống, càng lúc càng lớn. Lúc đầu Dung Lê còn mong rằng sau cuộc họp báo ngày hôm nay, giới truyền thông có thể tuyên truyền cho cô, nhưng xem tình hình này, rõ ràng bọn họ đến để xem chuyện cười.
 
Họ chẳng quan tâm đến sự thật, họ chỉ muốn làm lớn chuyện lên. Đám người này chỉ là những người thừa cơ hãm hại cô, đẩy cô xuống ngày càng sâu hơn.
 
Sắc mặt của Tống Tuân Thanh lộ vẻ tức giận, anh khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt, micro của Lục Đình cũng được đưa cho Tống Tuân Thanh vào lúc này.
 
Giọng nói vô cùng hùng hồn của Tống Tuân Thanh vang lên: “Im lặng!”
 
Hai từ to gan này còn mang theo chút không giận tự uy.
 
Các phóng viên bên dưới ai cũng biết anh là luật sư, thậm chí còn là thái tử gia chính hiệu của Tống Thị, ai lại dám đắc tội với anh? Họ không thể gánh nổi hậu quả khi đắc tội anh.
 
Hơn nữa, giọng điệu của anh quá lạnh lùng, khiến những người ở dưới sân khấu không kìm được mà hít ngược một hơi.
 
“Hôm nay chúng tôi dám mở cuộc họp báo này thì đương nhiên đã có sự chuẩn bị đầy đủ rồi.”
 
Tống Tuân Thanh vừa nói vừa mở laptop trước mặt lên, anh ấn vào điều khiển máy chiếu, màn hình lớn ở phía sau lập tức sáng lên.
 
Lục Đình đứng dậy đóng rèm điều khiển từ xa của chỗ họp báo lại để mọi người có thể thấy rõ hơn.
 
Trong đó là một người đàn ông trung niên, phông nền vô cùng đơn sơ, giọng của ông ta chậm rãi và thê lương.
 
“Xin chào mọi người, tôi là bệnh nhân đã sử dụng thực phẩm chức năng đó và bị bệnh nặng cách đây ba năm. Hôm nay tôi xin nói rõ với mọi người rằng thực ra căn bệnh lúc đó của tôi không hề liên quan đến dòng thực phẩm chức năng kia, tôi vốn bị bệnh thận và phải đến bệnh viện điều trị quanh năm. Nhưng lúc đó, tôi có một số mâu thuẫn với những người xung quanh cô Dung Lê, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại nảy ra ý định muốn hãm hại cô Dung Lê để đạt mục đích đe dọa người khác.”
 
“Hành động cá nhân của tôi đã gây ra nỗi phiền phức cực lớn cho cô Dung Lê, khiến cô ấy phải chịu đựng bạo lực mạng suốt ba năm qua. Tại đây, tôi chân thành xin lỗi cô ấy và sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
 

Người trong video đã được làm mờ, chỉ có những người hiểu rõ trận bạo lực mạng này mới biết người trong đó chính là người đàn ông ba năm trước!
 
Đoạn video dài hơn một phút, bằng chứng chính xác khiến bầu không khí ở dưới sân khấu lập tức đông cứng lại.
 
Tống Tuân Thanh khẽ cười: “Đây chính là bằng chứng mà mọi người cần, còn có thắc mắc gì không?”
 
Ngay sau đó, có một cô gái mặt tròn giơ tay lên: “Video này quả thật có thể giúp Dung Lê chứng minh sự trong sạch, tuy nhiên, mọi người không cảm thấy cuộc họp báo này đã tổ chức muộn rồi sao? Lúc mới xảy ra scandal này, mọi người đã làm gì?”
 
Phóng viên này trông rất mất kiên nhẫn, như thể cô ta không hề quan tâm đến trận bạo lực mạng này mà chỉ muốn bắt lỗi kiếm chuyện. Dung Lê muốn đứng dậy tranh luận, nhưng cô đã bị ánh mắt kiên định của Tống Tuân Thanh ngăn lại.
 
Sáng nay Tống Tuân Thanh đã nói với cô rằng cô là nghệ sĩ, hôm nay chỉ cần ngồi yên lặng ở đó thôi.
 
Một khi nói sai một câu thì sẽ lập tức trở thành bằng chứng cho lượt bôi nhọ tiếp theo.
 
Dung Lê quyết định nghe theo lời của anh.
 
Tống Tuân Thanh dừng lại, giọng điệu mang theo vẻ sắc bén và chân thật đáng tin: “Đây đúng là một câu hỏi, nhưng không phải điều mà các cô nên hỏi.”
 
Cô gái mặt tròn xấu hổ, chỉ đành rầu rĩ ngồi xuống.
 
Bằng chứng này quá có trọng lượng, những người bên dưới sân khấu nhất thời không thể tìm ra sơ hở gì, nhưng vẫn có người xì xào bàn tán.
 
“Công ty này của cô ta không ổn chút nào, tới tận ba năm sau mới đứng ra nói với công chúng, có khi hiệu quả cũng không lớn lắm đâu. Nếu đã mang vết nhơ này rồi thì chắc sẽ phải gánh cả đời.”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, không biết lúc đó công ty đang làm cái gì nữa?…”
 
Tống Tuân Thanh cau mày, đột nhiên cười khẩy: “Các anh chị em báo chí, chẳng lẽ chỉ có công ty nên kiểm điểm thôi sao? Mọi người tự hỏi bản thân xem, mọi người không có chút lỗi lầm gì ư?”
 
“Ông Tất chỉ là một ông nông dân bình thường, ngay ngày thứ hai sau khi ông ta tung tin đồn thì lời đồn lập tức bay khắp nơi. Chẳng lẽ ông Tất có tài cán ngất trời này sao? Rốt cuộc là ai ở phía sau thêm dầu vào lửa, tôi nghĩ mọi người hiểu rõ hơn ai hết, đúng chứ?”
 
Phía dưới sân khấu lập tức im lặng, lời nói này của anh cũng khiến Dung Lê hơi ngạc nhiên.
 
Dung Lê luôn trách móc kẻ tung tin đồn thất thiệt, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng người đáng bị khiển trách nhất thực ra là đám phóng viên và truyền thông không có lương tâm.
 
Chính họ là người đã làm cho ngọn lửa nhỏ càng cháy càng mãnh liệt, sau đó gây ra cơn bão lớn.

 
Nếu nói sự nghiệp xuống dốc của Dung Lê là một trận tuyết lở thì đám phóng viên này chắc chắn là những bông tuyết góp phần tạo nên trận tuyết lở đó.
 
“Trách nhiệm của giới truyền thông là truyền bá công lý và lẽ phải, chứ không phải viết bậy bạ vô nghĩa. Các người đăng tin nói rằng Dung Lê bất chấp tính mạng và đạo đức để quảng cáo cho thực phẩm chức năng giả dối, nhưng các người thậm chí còn chẳng thèm tìm hiểu sự thật, mù quáng chạy theo xu hướng để viết nhiều tin tức giật gân hơn, điều này liệu có thể so sánh với Dung Lê - người thất đức trong miệng các người không?”
 
Anh nói năng mạnh mẽ, gõ thẳng vào lòng của từng người.
 
Lúc này, Hứa Chi Châu cũng đứng lên: “Luật sư Tống vừa tiếp nhận vụ án của cô Dung cách đây không lâu, anh ấy đã tốn rất nhiều công sức để điều tra rõ vụ án này, do sự việc đã xảy ra cách đây vài năm nên có rất nhiều thông tin không thể tìm được, vì vậy chuyện này là vô cùng khó khăn.”
 
Anh ấy thở dài: “Nếu ba năm trước có bất kỳ cơ quan truyền thông nào chịu điều tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện đây chỉ là một âm mưu cỏn con. Mà những người trưởng thành có đầu óc tỉnh táo như chúng ta lại bị mánh khóe nhỏ như vậy lừa bịp đến bây giờ, đúng là xót xa mà!”
 
Nhiều phóng viên dường như đã ý thức được sai lầm của mình, họ cúi đầu xuống, không dám nói nữa.
 
Bầu không khí rơi vào khoảng lặng kéo dài, như thể mỗi một người đều đang tự kiểm điểm bản thân.
 
Hầu hết các trang truyền thông mạng nổi tiếng nhất đều có mặt ở đây, hầu như người nào cũng đều từng viết các bản tin về Dung Lê. Trong trận bạo lực mạng này, ai trong số bọn họ cũng là người thúc đẩy.
 
Cuối cùng, Tống Tuân Thanh hờ hững nói: “Nếu mọi người thật sự có thành ý thì hãy xin lỗi cô Dung trên các diễn đàn mà mọi người đã đăng tin đồn.”
 

 
Cuộc họp báo tiếp tục kéo dài thêm hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
 
Xu hướng tìm kiếm Weibo đêm nay đương nhiên chính là #cuộc họp báo của Dung Lê#
 
[Hu hu hu, nhà nhà chung vui, chúc mừng chị đã chứng minh được trong sạch!]
 
[Bạo lực mạng đúng là đáng sợ, hy vọng giới truyền thông có thể tự kiểm điểm lại mình.]
 
[Tôi xin nói một câu được không, ngay từ đâu tôi đã thấy chuyện này không đơn giản rồi! Giờ thì sự thật đã được phơi bày *đầu chó nhịn cười)]
 
[Nè bạn phía trên, chém gió lộ liễu quá đấy…]
 
[Sao lúc đầu Dung Lê bị bôi nhọ thê thảm, không thấy ông nói tiếng nào thế?]
 
Tóm lại, hiệu quả tốt hơn những gì Dung Lê nghĩ rất nhiều, lúc đầu cô tưởng rằng hiệu quả sẽ không tốt lắm, vì chuyện này đã trôi qua quá lâu rồi. Nhưng tin nhắn riêng trên Weibo của cô gần như bùng nổ, rất nhiều người xin lỗi cô, thậm chí đến chủ đề #Xin lỗi Dung Lê# còn lọt vào đầu danh sách tìm kiếm.
 
Dung Lê đã quen với việc bị bôi nhọ rồi, đột nhiên ập đến một lượng lớn người xin lỗi chân thành khiến cô không biết làm sao.
 
Cuối cùng cô cũng được trả lại sự trong sạch, tâm bệnh cuối cùng của Dung Lê cũng được trôi theo chiều gió.
 
Rất nhiều người đã đăng bài trên Weibo để thảo luận chuyên sâu về vấn đề bạo lực mạng, còn đề nghị nhà nước đưa ra các điều luật và chính sách liên quan. Cũng có nhiều người đăng trên Weibo bày tỏ thương xót cho Dung Lê, bị bức hại ba năm, cuối cùng cũng đã lấy lại được sự công bằng.
 

Ngay cả đạo diễn của Nước ép UUC cũng đăng bài trên Weibo:
 
@Đạo diễn Trần Huệ Tân: Dung Lê thật sự là một diễn viên rất yêu nghề. Tháng trước chúng tôi lên núi quay quảng cáo nước ép, Dung Lê có một cảnh phải quay dưới nước, cô ấy đã kiên trì quay lại rất nhiều lần vì muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, dù chân bị chuột rút thì cô ấy vẫn cố gắng hoàn thành lời thoại.
 
Bài viết này đã thu hút rất nhiều fan của Dung Lê, tất cả lần lượt cảm ơn đạo diễn đã nói giúp cho cô.
 
Dung Lê cũng để lại bình luận chân thành cảm ơn ở bên dưới.
 
Trong một đêm, Dung Lê phát hiện mình đã tăng thêm ba triệu người theo dõi, lượng fan của cô đã lâu chưa tăng lên, vẫn luôn là con số đó chưa bao giờ thay đổi. Cho nên khi vừa nhìn thấy tăng thêm ba triệu người, cô còn tưởng mắt mình có vấn đề.
 
Tống Tuân Thanh dậy sớm hơn cô, anh đang đánh răng trong phòng tắm.
 
“Tự nhiên em cảm thấy mình sắp nổi tiếng rồi!”
 
Tống Tuân Thanh làm sạch bọt ở bên miệng, sau đó cạo râu bằng dao cạo, anh cười khẽ: “Vậy cho anh ôm đùi em trước nhé?”
 
Dung Lê xua tay: “Không cần đâu, anh chỉ cần tập trung làm tốt vai trò chân chạy vặt cho em, giúp em xách túi và quẹt thẻ thôi.”
 
“Không phải anh vẫn đang làm điều đó sao?”
 
Dung Lê: “?”
 
Hình như đúng là như vậy nhỉ.
 
Khi hai người đi mua sắm thì không thích có người thứ ba đi theo. Nhưng Dung Lê không có nhiều cơ hội để đi mua sắm, nên mỗi khi đi, cô sẽ mua một đống đồ, và đương nhiên, Tống Tuân Thanh phải xách đống đồ đó.
 
Nhưng lần này Tống Tuân Thanh lại tóm được từ mấu chốt, anh cau mày: “Khoan đã, vừa nãy em nói anh là chân chạy vặt của em á?”
 
Dung Lê khoanh chân ngồi trên giường, trên mặt lộ ra vẻ đắc chí: “Sao nào, anh không hài lòng à?”
 
Tống Tuân Thanh đặt dao cạo râu xuống, dùng khăn lau mặt rồi bước nhanh đến bên giường, đè Dung Lê xuống, anh nhướng mày, khàn giọng bảo: “Em đoán xem?”
 
Không hiểu sao Dung Lê đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, thận hơi suy yếu. Nụ cười bên môi cô càng tươi hơn, hơi có ý nịnh nọt: “Anh không phải chân chạy vặt!”
 
Người đàn ông hài lòng, lúc này mới buông cô ra: “Vậy là gì?”
 
“Là người chồng yêu dấu của em.”
 
Tống Tuân Thanh thích thú “ừ” một tiếng, đưa má phải về phía Dung Lê, Dung Lê hiểu ý nên lập tức hôn vào mặt anh. Người đàn ông này gần đây ngày càng trẻ con, mỗi ngày trước khi đi làm đều đòi hôn, tưởng mình là đứa trẻ ba tuổi thật đấy à?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận