Tuỳ ý đắm chìm

Tống Tuân Thanh không giận mà còn cười, anh thật sự đánh giá thấp sự mặt dày của Dung Lê rồi. Thật ra giữa hai người họ, anh mới chính là người bảo thủ hơn.
 
Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên hôn nhau, khi đó Dung Lê nói một câu rất dài, nội dung đều là bày tỏ tình cảm. Hai người họ vừa mới bên nhau, anh bận rộn không có thời gian bên cạnh cô, có lẽ cô cảm thấy mình bị lạnh nhạt, trông rất giống một chú mèo nhỏ đáng thương.
 
Cô uất ức chu môi nói: “Tống Tuân Thanh, một cô gái như em đã nói nhiều như thế rồi, sao anh không có chút đáp lại nào thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó anh lập tức hôn cô, hôn mạnh lên môi cô, hai người môi lưỡi quấn lấy nhau, cực kỳ triền miên.
 
Kết thúc nụ hôn sâu khó dứt, anh kề lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh thế này không phải đáp lại em rồi sao.”
 
Dung Lê ngại đến mức gò má đỏ bừng.
 
Sau đó nữa, lúc tình cảm mặn nồng, anh suýt không thể khống chế được bản thân, nhưng lúc đó vẫn chưa ở bên nhau được bao lâu, anh không định làm thế, là Dung Lê chủ động quyến rũ anh: “Tống Tuân Thanh, chẳng lẽ anh không muốn hay sao?”
 
Sau một đêm điên cuồng, cô nằm trên vai anh, ngày hôm sau cô còn cười hì hì kết luận: “Mọi người đều cảm thấy chuyện thế này con gái sẽ thua thiệt hơn nhỉ? Nhưng em cảm thấy mình rất lãi, như vừa được ăn thịt Đường Tăng vậy.”
 
Anh cong môi ôm chặt lấy cô, cô gái vừa nhỏ vừa gầy, ôm vào lòng có hơi cấn.
 
Khi đó anh nghĩ gì?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nghĩ… phải đối xử tốt với cô, nhất định không phụ lòng cô, cho cô một gia đình.
 
Nhưng sau đó cô là người lạnh lùng buông tay, tuyên bố hai người không còn tương lai nữa.
 
Câu nói của Dung Lê khiến hai người không hẹn mà cũng nhớ lại quá khứ, đến lúc Trương Lực gõ cửa sổ xe, hai người mới đồng thời hoàn hồn. Tống Tuân Thanh hạ cửa sổ xuống, nhận lấy một cái cốc giấy từ trong tay anh ta.
 
Trương Lực: “Sếp, đã xử lý xong rồi.”
 
Trong mắt Tống Tuân Thanh thoáng lộ vẻ lạnh lẽo khó phát hiện: “Khiến gã ta phải trả giá gấp bội.”
 
Trong cốc giấy là thuốc cảm, nước vẫn còn nóng. Tống Tuân Thanh đặt thuốc cảm vào tay Dung Lê, lạnh lùng nói: “Uống  đi.”
 
Dung Lê nhìn chất lỏng màu vàng sẫm, thầm than thở trong lòng. Cô cau mày, đến cả Lâm Gia Lăng cũng bảo khi về cô phải uống thuốc, cô cảm thấy đây chỉ là triệu chứng nhẹ thôi, gần như không cần thiết. Hơn nữa thuốc này trông rất đắng, bình thường nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì cô sẽ không bao giờ uống.
 
Dung Lê đẩy ngược lại: “Tôi không cần đâu.” Giọng nói hơi yếu ớt như một đứa trẻ.
 
Tống Tuân Thanh mím môi, lúc này Dung Lê hơi giống cô gái mà anh quen trước đây, trẻ con, trong sáng, rất giống một đứa bé ngây thơ.
 
“Không uống à?” Tống Tuân Thanh lắc cốc thuốc trong tay, đột nhiên nói một câu: “Chẳng lẽ muốn tôi đút em?”
 
Dung Lê: “…” Sợ anh làm ra chuyện khác thường, cô giật lấy cốc giấy từ trong tay anh rồi ừng ực uống cạn. Vị thật sự rất đắng, cô chép miệng, cảm thấy đầu lưỡi cũng gần như mất cảm giác luôn rồi.
 
Tống Tuân Thanh thấy dáng vẻ này của cô thì thầm thấy không đành lòng, anh lấy ra một viên kẹo bạc hà từ trong ngăn kéo đưa cho cô. Viên kẹo nhỏ có vỏ màu xanh lá trong suốt kia như nhắc lại ký ức của cô.
 
Cô thích ăn kẹo bạc hà nhất, trong túi luôn sẽ có mấy viên, Tống Tuân Thanh cũng tập thành thói quen này theo cô, sau đó cô bèn lười mang theo, lúc muốn ăn chỉ cần giơ tay ra, hoặc là móc túi của Tống Tuân Thanh.
 
Không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như thế, cô vẫn có thể tìm thấy dấu vết của mình từ trên người anh.
 
Tống Tuân Thanh mất tự nhiên dời mắt đi, anh hạ cửa sổ xuống, châm lửa đốt thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ khiến khuôn mặt anh trở nên hư ảo mơ hồ. Anh hé môi ung dung nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc: “Đừng suy nghĩ nhiều, Dung Lê.”
 
“Tôi chỉ trùng hợp thích hương vị này thôi.”
 
Giống như say mê em, cũng say mê tất cả những gì em thích.
 
Xe chậm rãi lăn bánh chạy vào phố xá sầm uất. Dung Lê liếc nhìn khuôn mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng như mang vẻ lạnh lùng không cho người khác đến gần của anh, mãi không nói một lời.
 
Hai người im lặng, giống như hai người xa lạ từng quen thuộc nhất.
 
“Tống Tuân Thanh, tôi đói rồi, đưa tôi đến văn phòng luật của anh dùng bữa đi.” Nhà ăn ở văn phòng luật Thiên Cạnh rất nổi tiếng, nghe nói có đầu bếp năm sao được mời về từ nước ngoài, nấu ăn rất ngon, còn từng lên hot search một lần, Dung Lê đã tò mò về nó lâu lắm rồi.
 
“Thật ra lần trước tôi tìm anh là vì muốn đi vào nếm thử.” Cô lặng lẽ bĩu môi: “Tiếc là anh không gặp tôi.”
 
Tống Tuân Thanh hiểu được hàm ý trong lời nói của cô: “Em có ý kiến đấy à?”
 
“Không có ý kiến gì cả, chỉ muốn hỏi thử thôi.” Dung Lê nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh lại nói không quen tôi.”
 
Cuối cùng cô vẫn hỏi ra câu hỏi này.
 
Phải trả lời thế nào đây? Tống Tuân Thanh có thể bịa ra rất nhiều cách trả lời, nhưng anh sẽ không chính miệng nói với cô, thật ra hận đến mức tận cùng cũng là yêu đến mức tận cùng.
 
Không lúc nào anh không nhớ nhung cô, nhưng lại hận cô tuyệt tình.
 
Đâu ai ngờ được rằng hôm đó anh nói không gặp cô, nhưng thật ra lại vì cô mà thức cả một đêm, sắp xếp lại những tài liệu vô cùng hỗn loạn trong quá khứ.
 
“Ngày đó không muốn gặp em.” Cuối cùng anh chỉ lạnh nhạt nói.
 
Dung Lê ồ một tiếng, cô híp mắt: “Không ngờ cũng có lúc anh làm việc theo cảm xúc.” Tống Tuân Thanh trong trí nhớ của cô luôn nói năng thận trọng, bình tĩnh khách quan, cứ như thể dù gặp phải chuyện lớn thế nào, dù trời có sập xuống thì chỉ cần có anh đỡ, cũng có thể chuyển nguy thành an.
 
Tống Tuân Thanh mím môi không nói gì.
 
Chẳng mấy chốc xe đã đến văn phòng luật, lúc này là hai giờ chiều, đã qua giờ cơm. Trong phòng ăn chỉ có lẻ tẻ mấy người, luật sư không giống mấy nghề nghiệp khác, thường phải làm thêm giờ, cho nên nhà ăn luôn mở cả ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn được cơm và thức ăn nóng.
 
Ngửi hương thơm của thức ăn, Dung Lê không nhịn cười được, cô cười đến mức mắt cong lên như trăng khuyết. Tống Tuân Thanh cho tay vào túi đi theo sau lưng cô, trên mặt cũng mang nụ cười nhẹ nhàng.
 
“Anh đi theo tôi làm gì?” Dung Lê cảnh giác nói: “Tự ai nấy ăn đi.”
 
Tống Tuân Thanh hơi cạn lời:  “Em định trả bằng cái gì?” Anh nói thêm: “Nhà ăn chỉ quẹt thẻ thôi, em có thẻ không?”
 
Dung Lê: “…” Hết cách rồi, chỉ có thể mua cùng với anh.
 
Hai người tiếp tục đi về phía trước, giữ khoảng cách không gần không xa, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn bước tới trên đôi giày cao gót, ân cần nói: “Luật sư Tống vẫn chưa ăn cơm sao.”
 
Tống Tuân Thanh hờ hững ừ một tiếng, anh vốn cho rằng sau lần trước Đàm Tuệ sẽ từ bỏ anh, không ngờ bây giờ cô ta vẫn chủ động như thế.
 
Đàm Tuệ lại nói: “Nghề của chúng ta rất vất vả, luật sư Tống phải chú trọng đến sức khoẻ của mình.” Cô ta xấu hổ mím môi: “Nếu không em… chúng em cũng sẽ lo lắng.”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nhìn thoáng qua Dung Lê, sau đó trả lời Đàm Tuệ: “Cô cũng thế.”
 
Nghe đến đây, Dung Lê thấy hơi không chịu nổi nữa, giọng điệu õng ẹo của cô gái này khiến cô thấy buồn nôn, mà dường như thái độ của Tống Tuân Thanh với cô ta cũng không đến nỗi tệ. Bây giờ Tống Tuân Thanh đều đối xử với những người phụ nữ có thiện cảm với anh như thế à? Nghiện mà còn ngại? Chẳng khác nào phụ nữ.
 
Oẹ, ghê tởm quá.
 
Chẳng lẽ hai người này thật sự có quan hệ gì đó? Dung Lê tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, không chọn lựa ăn cái gì nữa, đợi lát nữa Tống Tuân Thanh bưng món gì đến thì cô sẽ ăn cái đó.
 
Cô nhàm chán mở game Xiaoxiaole* lên chơi, trên màn hình xuất hiện thông báo tin nhắn Wechat của chị Tất.
 
(*: Game có cách chơi tương tự Candy Crush)
 
[Chị Tất]: Dung Lê, hôm nay em không sao chứ?
 
[Dung Lê]: “Không sao ạ, chỉ hơi bất ngờ thôi, có lẽ sau này không nên nhận job linh tinh nữa.
 
[Dung Lê]: Hôm nay có nhiều người thấy lắm, báo chí sẽ không viết nhảm nhí chứ?
 
[Chị Tất]: Không, không ai dám nói gì đâu, chị cũng vừa được trợ lý của luật sư Tống thông báo mà, luật sư Tống đã giải quyết ổn thoả chuyện này rồi.
 
[Chị Tất]: Chậc chậc chậc, em xem luật sư Tống đối xử với em thế nào kìa…
 
Dung Lê cau mày, đang muốn tiếp tục trả lời thì Tống Tuân Thanh đã bưng hai cái mâm đi tới. Anh mặc bộ vest phẳng phiu, dung mạo anh tuấn. Từ rất lâu trước kia, Dung Lê từng đọc một câu trong sách là “Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh”, giới giải trí không thiếu người có nhan sắc, nhưng cô cảm thấy không có ai xứng với những câu này cả.
 
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tống Tuân Thanh, cô lập tức bị đắm chìm. Bây giờ dù không còn cảm giác tim đập thình thịch kia nữa, nhưng Dung Lê phải công nhận là anh rất xứng với câu nói đó.
 
Tống Tuân Thanh đều chọn mấy món cô thích, Dung Lê ăn khá đậm vị, thích cay. Cô có làn da đẹp trời sinh, ăn nhiều đồ cay cũng không nổi mụn. Nhưng bình thường cô vẫn rất chú ý, đồ ăn cay rất đưa cơm, mà ăn nhiều thì sẽ béo.
 
“Đúng rồi.” Dung Lê vừa ăn vừa lơ đãng hỏi: “Anh có bạn gái rồi à?”
 
Tống Tuân Thanh ung dung thong thả ăn cơm, nghe thấy thế, anh hờ hững nâng mắt lên: “Sao nào? Muốn trở về bên tôi à?”
 
Dung Lê phụt một tiếng suýt phun thức ăn trong miệng ra ngoài, anh thật là, nghĩ cái gì thế!
 
Có hiểu đạo lý ngựa khôn không ăn cỏ cũ không!
 
Trước kia cô thường thấy mấy cô gái lên mạng chê bai đàn ông tự luyến đến mức nào, cô không có nhiều kinh nghiệm về mặt này, phái nam từng thân thiết duy nhất chính là Tống Tuân Thanh, cô luôn cảm thấy anh khiêm tốn cẩn trọng, là một người đàn ông rất tốt. Hôm nay mới phát hiện thì ra anh cũng có sự tự luyến ẩn chứa trong xương tủy.
 
“Anh đừng nghĩ linh tinh.” Cô nói: “Tôi thấy cô gái khi nãy rất đẹp nên không nhịn được hỏi một câu thôi.”
 
“Không cần, tôi không muốn trải qua chuyện hoang đường lần thứ hai.” Tống Tuân Thanh dừng đũa, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
 
“Anh tưởng nói câu này oai lắm à?” Dung Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, cong môi tỏ vẻ giễu cợt: “Tống Tuân Thanh, dù gì anh cũng đang trong độ tuổi sức lực dồi dào, anh nói anh không có hứng thú với phụ nữ, anh nghĩ tôi sẽ tin chắc?”
 
Loại chuyện kia ăn rồi biết vị, có lần đầu tiên thì sẽ khao khát lần thứ hai, cô nhớ rõ Tống Tuân Thanh nhiệt tình đến mức nào.
 
Cô yếu đuối, bình thường chạy tám trăm mét cũng sẽ mệt đến mức thở dốc, không muốn làm gì cả.
 
Là anh vẫn luôn bám lấy cô, trong mắt tràn đầy dục vọng, ôm lấy cô hết lần này đến lần khác khàn giọng gọi “cục cưng”. Cô làm sao đỡ được thế tấn công như thế được, chỉ ỡm ờ một chút rồi giơ tay đầu hàng.
 
Nói thật, Dung Lê cảm thấy trong chuyện kia, hài hoà rất quan trọng.
 
Với cấp bậc như Tống Tuân Thanh thì làm bạn giường cũng ổn áp. Nhưng cô biết rõ đó là chuyện không có khả năng.
 
Dung Lê nói: “Tôi nói này, anh không biết tìm một lý do có lý chút à.” Cô không nhịn được mà lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi vẫn chưa quên được khi đó anh chủ động như thế nào đâu.”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Phải, cái gì em cũng biết cả.” Anh lạnh nhạt nói: “Nhưng sao tôi nhớ người nào đó nhiệt tình hơn tôi nhiều nhỉ.”
 
Dung Lê: “…”
 
Cô đột nhiên thấy bối rối, rốt cuộc là ai nhiệt tình chứ hả?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui