Dung Lê thầm nhủ với lòng mình rằng Tống Tuân Thanh là luật sư, oán giận anh chắc chắn không được lợi gì, thế là đành tiếp tục yên lặng chọc bát cơm của mình. Buổi sáng cô chẳng ăn được bao nhiêu, lại bởi vì xui xẻo gặp chuyện kia nên rất đói bụng, giờ này cô chỉ cảm thấy món ăn ở đây vô cùng ngon miệng, hơn nữa còn không dầu mỡ. Đối với người nổi tiếng mà nói, kỵ nhất là ăn đồ ăn dầu mỡ.
Tống Tuân Thanh thấy cô ăn vui vẻ như vậy, khoé môi không kìm được mà nhếch lên.
Hai người đều không nói gì, lúc này Hứa Chi Châu đi tới, trưa nay anh ấy bận một vụ án, chớp mắt một cái đã qua giờ cơm trưa. Vừa vào nhà ăn anh ấy đã thấy có bóng lưng trông hơi quen mắt, nhưng lại thấy có một cô gái ngồi đối diện. Sao có thể được? Dù trời có sập đi chăng nữa, Tống Tuân Thanh cũng đâu thể nào đi ăn chung với con gái chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Chi Châu lắc đầu, chọn món xong thì xách hộp đựng cơm đi về, tầm mắt vẫn như có như không liếc sang phía cửa sổ.
Không thể tưởng tượng được, là Tống Tuân Thanh thật kìa!
Hứa Chi Châu là bạn thân lâu năm kiêm anh em cùng gây dựng sự nghiệp với Tống Tuân Thanh, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hớt chuyện thế này, anh ấy như mèo ngửi được mùi cá, vội vàng bước tới.
Hứa Chi Châu vừa giả bộ ho khan vừa mở hộp đựng cơm ra, anh ấy quyết định giải quyết bữa cơm này ngay tại đây luôn, cảm giác làm bóng đèn cũng tuyệt phết đấy.
Hứa Chi Châu “ai yô” một tiếng: “Tôi nói này Tống Tuân Thanh, cậu kiếm tiền vô ích hết à? Mà lại dẫn con gái nhà người ta tới văn phòng luật ăn cơm?”
Trong đôi mắt đen láy như mực của Tống Tuân Thanh dậy lên chút gợn sóng, anh hất cằm ra hiệu: “Cô ấy tự đến đây.”
“Đúng là!” Hứa Chi Châu tự xưng là chuyên gia tình cảm, đã sớm không vừa mắt cái hình tượng độc thân tám trăm năm của Tống Tuân Thanh nên luôn muốn dạy anh thả thính, lần nào Tống Tuân Thanh cũng bị ép nghe, rốt cuộc hôm nay cơ hội cũng đến: “Con gái người ta muốn tới là cậu đồng ý luôn ư, lỡ cô ấy chỉ muốn tiết kiệm tiền cho cậu thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Hứa Chi Châu nhìn về phía Dung Lê, Dung Lê đang cúi đầu húp cháo.
Hứa Chi Châu: “Đúng không em gái.”
Dung Lê từ từ ngẩng đầu lên, cười khan hai tiếng.
Hứa Chi Châu hiểu lầm quan hệ giữa cô và Tống Tuân Thanh, nhưng chuyện thế này để Tống Tuân Thanh tự giải thích vẫn hơn. Nhưng cô lại phát hiện một chuyện khác vô cùng chấn động, nghe giọng điệu kinh ngạc của Hứa Chi Châu, chắc là Tống Tuân Thanh chưa từng dẫn phụ nữ tới đây?
Lẽ nào Tống Tuân Thanh vẫn độc thân sao?
Tống Tuân Thanh lớn hơn cô bốn tuổi, dù sinh ra trong gia đình giàu sang thì cũng đã đến tuổi kết hôn sinh con rồi. Huống chi là một người đàn ông sức khoẻ sinh lý bình thường, không yêu đương, thậm chí tỏ ra xa cách phái nữ thì sẽ rất kỳ quái. Thật ra cô cũng rất muốn yêu đương, nhưng vì thân phận người nổi tiếng này hơi đặc thù, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hứa Chi Châu nhìn về phía Dung Lê rồi bỗng “ôi chao” một tiếng như gặp quỷ, sau khi bình tĩnh lại rồi, anh ấy mới vỗ vai Tống Tuân Thanh: “Tống Tuân Thanh, cậu lợi hại thật, không nói không biết, mà nói ra rồi thì ai cũng phải giật mình! Ngôi sao tầm cỡ cũng bị cậu dẫn đến đây luôn…”
Sau khi cảm thán xong, Hứa Chi Châu vỗ ngực bảo: “Anh từng xem phim của em đó, kí tên cho anh với.”
Hứa Chi Châu đột nhiên ý thức được…
Tống Tuân Thanh luôn giữ mình trong sạch, với tính cách của anh thì sẽ không bao giờ kết giao linh tinh với phái nữ, đã thế còn dẫn người ta đến văn phòng làm việc của mình. Hơn nữa Tống Tuân Thanh luôn nhớ mãi không quên bạn gái cũ, người bạn gái cũ đó là thần thánh phương nào anh ấy không rõ, nhưng anh ấy nghe nói người đó vô cùng xinh đẹp, đẹp với mức khiến người ta nhìn không thể rời mắt.
Giờ thì anh ấy hiểu rồi, cái tên Tống Tuân Thanh này may mắn hết phần thiên hạ, vậy mà lại từng yêu đương với Dung Lê.
Chậc chậc, đúng là may mắn hết phần thiên hạ mà.
Nhưng hình như trong mối tình đó Tống Tuân Thanh chịu thiệt nhiều hơn nên một khoảng thời gian rất dài sau khi chia tay Tống Tuân Thanh đều rất u sầu. Nghe nói anh đã đập hết mọi thứ có đôi có cặp trong nhà, đến cả chén đũa cũng chỉ còn lại mỗi thứ một cái. Anh lụy tình đến độ nào, Hứa Chi Châu biết hết, cũng đau lòng vô cùng.
Mà Dung Lê thì vẫn đi show, quay phim như thường, sống vui hơn Tống Tuân Thanh nhiều.
Nghĩ tới đây, Hứa Chi Châu lắc đầu, bắt đầu giảng đạo.
“Nè idol, anh rất vui mừng khi hai người làm lành, dù em là người nổi tiếng nhưng có vài lời anh vẫn phải nói trước. Em có biết sau khi chia tay Tống Tuân Thanh đau khổ thế nào không? Lúc đó tụi anh vừa hợp tác với nhau, ban ngày cậu ấy nghiêm túc làm việc, nhưng đêm nào cũng uống rượu mua vui, có đợt phòng luật bọn anh liên hoan, có người hát tình ca, em có biết cậu ấy trốn trong góc làm gì không?”
Dung Lê: “?”
Hứa Chi Châu: “Anh thấy cậu ấy rơi nước mắt…”
“Em có biết nước mắt đàn ông quý giá đến đâu không?”
Miệng Hứa Chi Châu còn rộng hơn cả Hoàng Hà, mặt Tống Tuân Thanh sa sầm lại, vội bịt miệng anh ấy, lạnh lùng nói: “Cậu im miệng cho tôi!”
Cái tên này đúng là báo hại anh em mà!
Hứa Chi Châu nào chịu từ bỏ dễ dàng như thế? Hai người vờn qua vờn lại một trận anh ấy mới miễng cưỡng chế phục được Tống Tuân Thanh, anh ấy quay sang nhìn Dung Lê, đôi mắt màu hổ phách của Dung Lê tràn ngập ý cười, trông rất ngọt nào. Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà Tống Tuân Thanh cảm thấy Dung Lê đang cười nhạo anh.
Dung Lê nhướng mày, dùng ánh mắt “Không ngờ anh lại nhớ tôi đến thế” nhìn Tống Tuân Thanh. Tống Tuân Thanh bất lực vô cùng, anh thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt như đang bảo rằng “Im miệng đi, em nghe nhầm rồi”.
Nhưng Tống Tuân Thanh cũng không giải thích quan hệ giữa hai người với Hứa Chi Châu.
Hứa Chi Châu hỏi cả nửa buổi trời cũng không hỏi được quan hệ giữa hai người, thành ra hơi mất hứng.
Thế là bắt đầu nói chuyện công việc: “Đúng rồi, hôm nay bộ phận pháp lý của Thanh Lâm gọi điện thoại cho tôi nói muốn hợp tác, trước mắt có một vụ án liên quan đến chủ tịch của họ, muốn chính tay cậu tiếp nhận.”
Nghe đến công ty Thanh Lâm, Dung Lê không khỏi nhíu mày. Hôm nay xảy ra chuyện như thế, đương nhiên cô không có chút hảo cảm nào với công ty này. Mặc dù đó không phải trách nhiệm của chủ tịch mà chỉ là do lỗi của cấp dưới thôi.
Nhưng Dung Lê không phải thánh nhân, không khỏi sinh ra ấn tượng không tốt.
Tống Tuân Thanh trầm ngâm một lát mới thản nhiên nói: “Từ chối đi.”
Hứa Chi Châu: “Cái gì?” Ai ai cũng biết Thanh Lâm là công ty lớn, chủ tịch cũng là nhân vật máu mặt, dù Tống Tuân Thanh không hiểu đối nhân xử thế hơn nữa cũng không thể không nể mặt bọn họ đến mức này được.
Tống Tuân Thanh: “Nói với họ tôi không rảnh, vụ án này các cậu nhận đi.”
Nghĩ lại chuyện hôm nay, lòng anh vẫn còn sợ hãi. Không ngờ họ lại bảo Dung Lê mặc quần áo hở hang như vậy, Dung Lê là ngôi sao chứ không phải diễn viên phim người lớn. May mà Dung Lê không sao, chứ nếu cô có chuyện gì thì chắc anh sẽ giết người mất.
Hứa Chi Châu không thể hiểu nổi: “Dù sao cũng phải cho tôi một lý do chứ.”
Yết hầu Tống Tuân Thanh chậm rãi chuyển động một vòng: “Thích thế đấy, được không?”
…
Sau khi tiễn Dung Lê đi, Tống Tuân Thanh xử lý xong chuyện ở văn phòng luật xong thì về nhà họ Tống.
Lúc trước anh tay trắng lập nghiệp, không đụng tới một cắc của nhà họ Tống. Dù Tống Thừa Nghĩa tìm mọi cách bắt bẻ thì anh vẫn vượt qua được, những cay đắng khổ cực anh đã chịu không cần phải nói nhiều. Mấy năm trước Thiên Cạnh đã đi vào quỹ đạo, trong văn phòng luật đều là những luật sư tinh anh tiếng tăm nhất thành phố Giang.
Tống Tuân Thanh vẫn luôn tuân theo nguyên tắc có thể không về thì sẽ không về.
Nhưng lâu quá không về nhà, Từ Giai nhớ con trai nên cả ngày gửi tin nhắn Wechat cho Tống Tuân Thanh, giục anh về nhà.
Hôm kia, vì muốn anh về nhà mà thậm chí Từ Giai còn gửi tin nhắn thế này: Mẹ không giục con kết hôn nữa, đừng suốt ngày vùi đầu vào công việc, con về nhà thăm người mẹ đáng thương này đi.
Sau đó còn gửi kèm một sticker hết sức đáng thương.
Tim Tống Tuân Thanh chẳng phải cây cỏ, sao có thể vô tình được.
Chiếc Cayenne màu đen chầm chậm chạy vào Quỳnh Hoa Tiểu Trúc – khu nhà giàu của thành phố Giang. Chủ đầu tư chú trọng yên tĩnh trong khu thành thị nên đã chọn mảnh đất trung gian giữa phồn hoa và tĩnh lặng. Biệt thự san sát nhau, đều là nơi ở của những nhân vật máu mặt trong giới làm ăn. Cách phân chia và bố trí công năng trong biệt thự vừa thể hiện được sự nghiêm túc theo phong cách Đức vừa không kém phần lãng mạn theo phong cách Anh.
Hồ bơi, phòng tập thể thao, thang máy trong nhà đều đủ cả, tinh xảo, tinh tế nhưng lại thoải mái.
Tống Tuân Thanh không thích nơi này, anh luôn cảm thấy nơi đây thiếu tình người.
Nếu muốn hỏi anh trong những nơi anh từng ở, nơi nào thư thái nhất.
Anh sẽ không nói chung cư Giang Bích bây giờ mình đang ở. Chung cư Giang Bích đơn giản thoải mái, phần lớn là những người trẻ tuổi nhưng thành tích hơn người. Giang Bích nằm ngay trung tâm thành phố, cách Thiên Cạnh cũng gần, anh mua phòng chỗ đó đơn giản chỉ vì đi lại thuận tiện.
Tống Tuân Thanh sẽ nói là căn chung cư nhỏ cạnh trường đại học Tây Xuyên mình từng mua.
Tổng cộng anh đã ở đó dạy học hai năm, đó là khoảng thời gian anh vừa tốt nghiệp Harvard về nước, đang chuẩn bị thành lập Thiên Cạnh. Hiệu trưởng liên lạc với anh, muốn anh tới trường dẫn dắt sinh viên. Anh không có lòng theo đuổi sự nghiệp giáo dục, nhưng quan hệ cá nhân giữa hiệu trưởng và Tống Thừa Nghĩa cực tốt, cũng là bậc cha chú của anh nên anh không tiện làm phật ý ông ấy.
Không ngờ rằng, vào năm thứ hai sau khi về trường, anh đã gặp Dung Lê.
Anh không biết nên hình dung cảm giác đó thế nào, như thể một chú chim không nhà tìm được bến đỗ vậy, là cảm giác hạnh phúc và biết mình có nơi thuộc về. Sau khi hai người đến với nhau, Dung Lê liền chuyển tới căn chung cư nhỏ của Tống Tuân Thanh.
Đó là căn nhà nhỏ nhất anh từng ở trong đời này.
Hai người ôm ấp, hôn môi, làm tình như bao cặp đôi yêu nhau bình thường khác.
Tống Tuân Thanh nhíu mày gạt đi những suy nghĩ lung tung đó, quẹt thẻ vào nhà.
Dì Giang đang quét dọn vệ sinh: “Cậu chủ về rồi đấy à.”
Anh thản nhiên “ừ” một tiếng.
Hôm nay Tống Thừa Nghĩa có nhà, thấy anh về ông cũng không nói gì. Còn Từ Giai thì rất nhiệt tình, đích thân vào bếp nấu những món con trai thích ăn.
Tống Tuân Thanh vừa tới nhà liền lên lầu thay quần áo, ở nhà anh quen mặc quần áo thoải mái.
Mặc vest rất cứng nhắc, gò bó đến mức khó chịu, anh kéo kéo cà vạt ra rồi tháo xuống.
Từ Giai lên lầu gõ cửa.
“Vào đi.”
Từ Giai mặc một chiếc váy lông màu xanh lam, trang điểm tinh xảo, ở nhà hay ở ngoài bà đều luôn trau chuốt bản thân tỉ mỉ như thế. Bà nói đây là thể diện của phu nhân nhà giàu, nhà mẹ đẻ của Từ Giai cũng là danh môn vọng tộc ở thành phố Giang, sau đó bà gả cho Tống Thừa Nghĩa thì trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.
May mà mặc dù Tống Thừa Nghĩa hơi gia trưởng, nhưng bên ngoài cũng không bồ bịch phong lưu gì nên tình cảm giữa hai vợ chồng rất ổn định. Công việc bình thường của Từ Giai là mua sắm thỏa thuê, tham gia tiệc trà với các phu nhân, còn không thì sẽ tới thẩm mỹ viện làm đẹp.
“Tuấn Thanh, con phải về nhà nhiều hơn, biết chưa?” Từ Giai ngồi xuống ghế sofa, vô cùng thân thiết tán gẫu chuyện nhà với Tống Tuân Thanh.
Thỉnh thoảng Tống Tuân Thanh cũng trả lời ngắn gọn vài câu hỏi của bà.
“Con gầy quá rồi.”
“Nào có ạ.”
Từ Giai vuốt ve mặt anh, bà đột nhiên bật cười, do dự hỏi: “Tuấn Thanh, khi nào con mới chịu đưa bạn gái về cho mẹ xem mặt đây.”
Người sinh ra trong nhà quyền quý mặc dù luôn dốc lòng vì sự nghiệp, nhưng cũng có thói quen ngầm hiểu nhưng không nói. Lúc bàn chuyện làm ăn, nếu đã lập gia đình, nhà đủ nếp đủ tẻ sẽ có ưu thế hơn, vì đối phương sẽ cảm thấy người như thế có ý thức trách nhiệm hơn.
Tống Tuân Thanh đỡ trán, anh biết ngay là mình không thể tin lời Từ Giai được mà.
Anh im lặng không nói năng gì.
Từ Giai lại nói: “Con gái của chủ tịch tập đoàn Điện lực Hoa Nam tuổi tác tương đương con, đó giờ vẫn đang học ở nước ngoài, con có muốn gặp thử không?” Thấy sắc mặt Tống Tuân Thanh lạnh xuống, bà nói: “Hay là con nói với mẹ xem con thích kiểu con gái thế nào đi, để mẹ để ý giúp con.”
Tống Tuân Thanh ngước mắt lên, ánh mắt hững hờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, anh thản nhiên nói: “Cũng không phải trước kia con chưa từng nói.”
Không phải bà không vừa lòng hay sao.
“Sao nữ không sạch sẽ, con là người thừa kế của Tống Thị, ít nhất cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối chứ.”
“Dựa vào cái gì mà mẹ nói cô ấy không sạch sẽ?” Tống Tuân Thanh cực hận cái điệu bộ như mình cao quý hơn người này của mẹ mình. Thật ra những kẻ có quyền có thể sạch sẽ được đến đâu chứ? Chẳng phải lịch sử đều do bọn họ viết nên đó sao?
“Tuấn Thanh, chuyện này đã qua mấy năm rồi, con hãy buông bỏ đi thôi.” Từ Giai nói: “Hơn nữa cô gái đó còn rất ham chơi, không phải trước kia nó đã đá con đó sao? Chuyện đã qua rồi, chúng ta phải hướng về tương lai.”
“Con cũng không thể níu mãi chuyện đã qua được đúng không.”
“Con gái chủ tịch tập đoàn Điện lực Hoa Nam xinh đẹp lắm, để mẹ cho con xem ảnh…”
Tống Tuân Thanh hết sạch kiên nhẫn rồi, anh đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoại trừ việc giục anh kết hôn và không cho anh và Dung Lê yêu nhau thì trong cuộc sống bình thường Từ Giai cũng không có vấn đề gì. Bà là mẹ hiền, tính cách cũng dịu dàng, chỉ là Tống Tuân Thanh không thể chịu nổi người khác chửi bới người con gái mình yêu thôi.
Tới ải của Tống Thừa Nghĩa thì không dễ giải quyết như vậy nữa.
Tống Thừa Nghĩa có ý hợp tác với Thanh Lâm, nhưng Tống Tuân Thanh lập tức rời đi mà không nói một lời, hơn nữa Tống Tuân Thanh còn thẳng thừng từ chối khi Thanh Lâm ngỏ ý muốn hợp tác với Thiên Cạnh, chuyện này đương nhiên sẽ truyền tới tai Tống Thừa Nghĩa.
“Đúng là làm càn!” Tống Thừa Nghĩa vỗ bàn thật mạnh.
Ông rất nóng tính, muốn khống chế mọi thứ trong tay mình, Tống Tuân Thanh làm thế chính là chạm vào vảy ngược của ông.
“Ba, ba không cần phải giận.” Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Nội bộ Thanh Lâm không sạch sẽ, làm giàu từ việc rửa tiền, trước khi đi con đã nói với ba rồi, con chỉ đi xem thử thôi chứ không nói nhất định sẽ hợp tác.”
“Huống hồ con chỉ từ chối Thanh Lâm hợp tác với Thiên Cạnh, chưa bàn gì về vấn đề hợp tác với Tống Thị cả. Nếu ba muốn, ba có thể gọi điện cho bên đó ngay bây giờ.”
Tống Thừa Nghĩa hất hết mọi thứ có thể hất trên bàn nhưng vẫn không thể xả được cơn giận trong lòng: “Hồi sáng anh nói đi là đi ngay, cũng không để lại câu nào cho người ta, làm vậy chính là không nể mặt họ! Anh bảo tôi phải giấu cái mặt già này đi đâu đây!”
Ông tức điên lên, chỉ thẳng vào mặt anh, đôi mắt như có thể phun ra lửa, nói: “Anh đừng tưởng tôi không biết, anh lại vì sao nữ đó nữa đúng không!”