Trans: Una - Bơ Nhỏ
Beta: Nê
———
Ngay khi cô đang cực kỳ lo lắng, Đàm Tễ buông cô ra: "Đợi một chút hẳn ra, chị đi trước đi."
Nguyễn Sơ Tinh vẫn nín thở, chỉ sợ rằng người đó vẫn khăng khăng tiến vào xem, may mắn thay giọng nói bên ngoài vọng vào: "Cậu nhanh lên, chậm chạp quá."
Sau đó bước chân xa dần.
Cô thở ra một hơi.
Nguyễn Sơ Tinh về đời tư cũng là một người dám chơi dám thử, một vài trở ngại cô cũng đã hiểu rõ, nhưng cô ở vị trí cao, thể diện là vô cùng quan trọng, nếu hôm nay bị người quen trong cùng một công ty nhìn thấy, về sau sợ rằng không còn mặt mũi để gặp nữa.
"Cậu......" Nguyễn Sơ Tinh nhéo eo cậu, Đàm Tễ cũng không phản kháng.
"Em chỉ đang thị phạm một chút mà thôi." Cậu ngồi xuống một cách vô tội mỉm cười với cô, "Chị không phải đã từng đùa giỡn với rất nhiều đàn ông sao? Một chút này có tính là gì."
"......" Nguyễn Sơ Tinh muốn tự đào một cái hố để chôn mình.
Nguyễn Sơ Tinh gượng gạo lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình: "Gan của cậu ngày càng lớn rồi nhỉ."
"Chị nuông chiều thành thói quen rồi." Đàm Tễ cúi đầu dụi dụi vào cổ của cô, mái tóc mềm mịn có chút châm chích vào người.
Cô đi ra ngoài một cách giận dữ, Đàm Tễ vòng qua trước mặt cô cản cô lại, dưới mắt cậu có một nốt ruồi lệ, vết máu ở một bên mặt, trông mỏng manh lại còn quyến rũ: "Chị vẫn chưa nói, hôm nay trông em có đẹp hay không."
"Bình thường."
"Chị thật là keo kiệt, để được chị khen một câu cũng khó đến như vậy." Nốt ruồi lệ dưới mắt Đàm Tễ run rẩy, giả vờ thất vọng nhìn cô, nhưng một lúc sau lại nheo mắt, "Nhưng mà em không giống chị nha, em cảm thấy chị hôm nay đặc biệt xinh đẹp, giống như cây kẹo bông ngon ngọt."
Làm người khác muốn cắn một miếng là ăn hết, lại không nỡ, mặc khác còn phải đề phòng trước ánh mắt thèm thuồng của người khác.
"......" Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, cái gì cũng đều có thể ví như kẹo.
Mặc dù trong lòng đã nghĩ như vậy, khóe miệng Nguyễn Sơ Tinh hiện lên nét cười, cô ngẩng mặt lên: "Không debut tiếp được thì cậu ngưng thi đi."
"A." Cậu buồn bã đi theo sau Nguyễn Sơ Tinh, giống như một cái đuôi nhỏ.
Một nhóm người nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh và chào hỏi cô. Đàm Tễ thì thầm với cô: "Em cảm thấy Thẩm Giai Giai mỗi ngày làm việc rất vất vả, chị có thể đến thay cô ấy vài ngày được không? Chỉ một tuần, chỉ một tuần thôi có được không?"
Cậu rất nhớ cô, cậu cảm thấy khoảng thời gian không được gặp cô thực sự rất khó khăn.
Nguyễn Sơ Tinh bắt gặp đôi mắt ướt át cún con của cậu, quay mặt đi: "Một ngày cũng không được."
Cậu cúi đầu một cách mất mát, tay nắm lấy quần áo cô như muốn làm hành động nũng nịu, trong khóe mắt vô tình bắt gặp được ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Nguyễn Sơ Tinh của Lý Minh Học.
Ánh mắt hắn dán chặt vào xương quai xanh của Nguyễn Sơ Tinh, Đàm Tễ vội vàng đi đến phía trước cô, chặn lại tầm nhìn của Lý Minh Học.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Đàm Tễ không dám quá đáng hơn, chỉ đau khổ mà nhìn một mảng trắng nõn nà đang lộ ra của Nguyễn Sơ Tinh, ánh mắt cậu nóng như lửa thiêu, cảm giác xấu hổ vừa tan biến của Nguyễn Sơ Tinh lại ùa về.
"Cậu làm cái gì vậy?" Cô cắn môi thấp giọng hỏi lại.
Đàm Tễ ngại ngùng đem những suy nghĩ trẻ con của mình nói ra, liền cười ngây ngô với cô: "Muốn trong mắt chị đều là em."
Nguyễn Sơ Tinh ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt xinh đẹp của cậu, đôi tai đỏ bừng mà nói: "Trẻ con."
Vẫn bị gọi là trẻ con, Đàm Tễ đưa tay ra gãi gãi tóc.
Nguyễn Sơ Tinh thấy cậu vò tóc mình nhào thành một cái ổ cún, không nhịn được mà nhón chân chỉnh lại dùm cậu, Đàm Tễ ngay lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống vùi đầu vào lòng bàn tay cô, còn cọ qua cọ lại.
Là chó sao? Nguyễn Sơ Tinh dở khóc dở cười.
Khi rời đi Lý Minh Học do dự, nhịn lại nhịn rồi vẫn mở miệng: "Chị Tinh Tinh, trên cổ chị bị con gì cắn vậy?"
Nguyễn Sơ Tinh nhìn xuống, hai má ửng đỏ lên.
Một vài người đàn ông thẳng thắn khác cũng vẫn cứ không hiểu, nói không ngừng: "Đúng vậy, có cần mua một hộp thuốc mỡ thoa da không?"
Cô khó xử đến mức muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
"Không cần đâu." Nguyễn Sơ Tinh đưa tay ra lặng lẽ nhéo vào eo của Đàm Tễ, "Không nghiêm trọng."
Lý Minh Học có chút lo lắng: "Nhưng em thấy nó toàn là màu đỏ."
Rõ ràng là vết son của ai đó, tai Nguyễn Sơ Tinh đỏ đến gần như muốn chảy máu, cô cảm thấy có khói bốc lên từ đỉnh đầu.
Duy nhất một người không thẳng thắn là Diệp Diễm không nói nên lời, ôm Lý Minh Học đi ra ngoài: "Câu quan tâm đến chuyện con gái nhà người ta làm gì, đi đi đi, đi ra ngoài ăn cơm."
"Diệp Diễm, cậu không quan tâm đến chị Tinh Tinh chút nào."
"Quan tâm đến cậu một tên ma đầu to đây này, cậu có tin tối nay Đàm Tễ sẽ tìm cậu gây rối không."
Lý Minh Học lập tức im miệng, hắn ta chợt nhớ những gì đã hứa với Đàm Tễ, mặc dù hôm ấy hắn không để trong lòng, nhưng ngay sau khi trở về muốn đăng bài bôi đen cậu, Đàm Tễ liền đi đến: "Hôm nay có chuyện gì cậu không hiểu, tôi có thể dạy cậu."
Biểu cảm chân thành lại đơn giản, Lý Minh Học liền ngại ngùng ngay lúc đó.
Vì vậy hắn lại quay lại: "Vậy giao cho Đàm Tễ chăm sóc đi, em trai của chúng ta biết quan tâm đến mọi người nhất."
Diệp Diễm nhìn vào anh ta khó nói nên lời: "Cậu uống nhầm thuốc rồi."
Nguyễn Sơ Tinh thấy họ đã rời đi, lườm Đàm Tễ một cách dữ dội, Đàm Tễ hồn nhiên nói: "Em chỉ tò mò ma cà rồng cắn người như thế nào thôi, chị à, em không phải cố ý."
Những ngón tay mảnh khảnh kéo lấy vạt áo cô lắc qua lắc lại, thêm vào đó là ánh mắt cực kì đáng thương......
Nguyễn Sơ Tinh có chút bối rối kéo tay cậu ra, không cho cậu một vẻ mặt tốt.
Nguyễn Sơ Tinh bước vào phòng tắm, lấy kem che khuyết điểm mà cô luôn mang theo để phủ lên dấu dâu tây, Cam Văn Hiên bước ra: "Cô Nguyễn?"
Cô ấy không quen Nguyễn Sơ Tinh, nhưng vẫn nói: "Chút nữa sẽ có mấy thầy hướng dẫn của chúng ta đi ăn tối, cô có đi cùng không?"
"Tôi cũng rất muốn đi nhưng mà tối nay tôi còn có chút việc."
"Vậy sao, thế thì hẹn cô lần sau nhé."
Nguyễn Sơ Tinh từ chối xong thì phát hiện buổi tối cô không có việc gì, nếu như nói thật sự có việc, hình như cô còn muốn ở bên đứa bé thêm một lúc nữa.
Lúc cô đi ra ngoài đụng phải Thẩm Giai Giai: "Em về trước đi."
"Em có thể tan ca sớm sao?" Thẩm Giai Giai vui sướng.
Đàm Tễ đi tới: "Chị, chị đã hứa với em rằng chị sẽ đến cùng em chứ?"
"Chỉ đêm nay thôi."
"Cả đêm cũng được, một giờ cũng được." Đàm Tễ vui vẻ híp mắt, "Chỉ cần có thể nhìn thấy chị là tốt rồi."
Thẩm Giai Giai: "..." Cô ấy không nên ở đây.
Cô ấy lập tức bỏ đi, Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp ở trước mặt Đàm Tễ hỏi cô ấy có phải hơi mệt hay không.
Vừa biểu diễn xong, mấy thực tập sinh hẹn nhau ra ngoài ăn tối, Đàm Tễ không thèm để ý đến ăn, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Nguyễn Sơ Tinh, cậu muốn nhìn thêm chút nữa, bởi vì ngày mai sẽ không được gặp cô.
Nguyễn Sơ Tinh không hiểu Đàm Tễ vì sao còn dính người hơn trước, suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên mấy chữ 'Tiểu biệt thắng tân hôn'.
Tai cô đỏ bừng, đưa tay cầm lấy chén rượu uống một ngụm, Đàm Tễ nhỏ giọng khuyên: "Chị uống một ít thôi, em không có cách đưa chị về nhà, em rất lo lắng."
Nguyễn Sơ Tinh lạnh lùng đáp: "Ồ." Trong lòng lại mềm nhũn ra.
Không có tiền đồ.
Đến bên cạnh trung tâm huấn luyện, đám người Lý Minh Học đi vào trước. Đàm Tễ túm lấy tay áo Nguyễn Sơ Tinh: "Em rất muốn quay xong chương trình, để sau đó được gặp chị mỗi ngày."
"Mỗi ngày nhìn thấy chị không phải rất phiền sao?"
"Không phiền, em hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cùng một chỗ với chị."
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được nhếch khóe môi, Đàm Tễ ngây người nhìn cô: "Chị, chị đang cười sao?"
Cô kiềm chế: "Chị không có."
"Em thấy hết rồi." Đàm Tễ cũng cười theo, cậu cẩn thận thăm dò: "Có phải chị có một chút thích em đúng không?"
"Một chút cũng không có."
Cậu cũng không thất vọng, Cái đuôi phía sau gần như đang vẫy vẫy: "Nhưng em rất thích chị."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Sơ Tinh nhận được lời tỏ tình bốc lửa như vậy, tai cô nóng ran, đang không biết trả lời như thế nào, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ ở xa.
"Hôm nay Đàm Tễ biểu hiện không tệ nhỉ? Thầy Hứa có hài lòng không?"
"Cũng được."
Mấy người khác không nhịn được nở nụ cười.
Nguyễn Sơ Tinh chuẩn bị chào hỏi bọn họ: "Hứa–"
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, môi cô đột nhiên bị một đôi tay che lại, Đàm Tễ chắn ở trước mặt cô, cả người ôm lấy cô, cậu nhỏ giọng nói: "Chị đừng lên tiếng."
Nguyễn Sơ Tinh vừa định hỏi tại sao, vòng eo thon thả của cô đột nhiên bị kéo lại, cả người cô chạm vào lồng ngực ấm áp của cậu.
"Nếu không lát nữa thầy Hứa sẽ thấy chúng ta ôm nhau."
Giọng Đàm Tễ rất nhỏ, hơi nóng phả vào tai cô, như chiếc lông chim quét bên tai cô, Nguyễn Sơ Tinh kéo tay cậu ra, trừng mắt nhìn cậu: "Buông ra."
"Không buông." Đàm Tễ không muốn Nguyễn Sơ Tinh gặp Hứa Diệc Nhiên, lão hồ ly kia rất xảo quyệt.
Nguyễn Sơ Tinh rất tức giận, vừa định nói gì đó Hứa Diệc Nhiên đã hỏi: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó."
Nói xong còn hướng bên này đi hai bước.
Nguyễn Sơ Tinh có chút gấp gáp, theo bản năng trốn sau lưng Đàm Tễ. Bóng đêm bao phủ dày đặc, bên này không có đèn đường nên cũng không thể thấy rõ, bởi vậy thính giác cũng càng thêm nhạy bén.
Cô nghe được tiếng tim đang đập dữ dội nhưng không biết là của mình hay là của Đàm Tễ.
Đàm Tễ cảm thấy bộ dáng khẩn trương của cô rất đáng yêu, nhịn không được thổi vào cổ cô một hơi, Nguyễn Sơ Tinh nhạy cảm "Hừ" một tiếng, thật ra tiếng không lớn nhưng tim cô lo lắng đến muốn nhảy ra.
"Thầy Hứa, chắc là thầy nghe nhầm rồi." Cam Văn Hiên nói.
"Tôi cảm giác hình như bên kia có bóng người."
"Nửa đêm rồi làm gì có bóng người, thầy đừng dọa mọi người, cho dù có cũng là đôi tình nhân đang thân mật thôi."
Mấy người nói xong liền đi xa.
Đàm Tễ vẫn không buông ra, khi ôm chị cảm giác thật mềm, eo nhỏ giống như cậu có thể cắt đứt bằng một tay, bộ dáng cô trốn ở trong lòng cậu giống như chú nai đang uống nước trong rừng vậy, trái tim Đàm Tễ tan chảy.
Nguyễn Sơ Tinh đẩy cậu ra: "Có phải cậu cố ý không?"
"Ừm, là em cố ý. "Đàm Tễ cắn môi, vô lý và mạnh mẽ, "Em không muốn Hứa Diệc Nhiên nhìn thấy chị."
Vốn Hứa Diệc Nhiên đã không có lòng tốt, hôm nay chị còn ăn mặc đẹp như vậy.
Nguyễn Sơ Tinh vừa định tức giận thì đứa bé đã túm lấy cánh tay cô làm nũng: "Hôm nay chị chỉ thuộc về một mình em được không? Đừng đi gặp Hứa Diệc Nhiên được không? Em nhìn thấy chị là rất vui đến nỗi không ngủ được, nhỡ anh ta cũng như vậy thì sao!"