Dung Lê không ngờ bản thân vô tình lại kích thích đến Hứa Như Mây.
Thời điểm Hứa Như Mây phát bệnh nặng nhất không phải là lúc ba cô vừa mới qua đời, mà là lúc cô cùng Tống Tuân Thanh yêu đương ba năm trước.
Dung Lê lập tức đi kêu bác sĩ đến, bác sĩ làm cho Hứa Như Mây bình tĩnh lại trước bằng một mũi thuốc an thần, Hứa Như Mây cứ thế mà đi vào giấc ngủ.
Bộ dạng lúc ngủ của bà thật nhu hòa, phảng phất người lúc nãy cuồng loạn là một người khác.
Vì để không gian yên tĩnh cho bà ngủ, Dung Lê cùng bác sĩ ra ngoài nói chuyện, bác sĩ nói:" Cô Dung, mẹ của cô bà ấy không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào, nếu cảm xúc cứ lập đi lập lại, chỉ e rằng phát sinh trường hợp xấu, đối với bệnh tình của bà ấy sẽ có hại."
" Hiện tại cô cứ nghe lời của bà ấy, bà muốn như thế nào cô cứ chiều như thế ấy, nếu như làm không được cũng phải che giấu bà, không được kích thích đến bà ấy?" Bác sĩ Lý nghiêm túc nói:" Cô có thể làm được mà đúng chứ?"
" Vâng, tôi có thể." Dung Lê chắc chắn:" Sự việc hôm nay là phát sinh ngoài ý muốn, thật ngại quá, về sau sẽ không có việc nào như vậy phát sinh nữa đâu."
Dung Lê ra khỏi viện điều dưỡng, tâm trạng cô không tốt.
Rõ ràng muốn Hứa Như Mây càng tốt, thế mà cô lại để việc như vậy xảy ra kích thích đến bà?
Thời tiết mùa đông lúc nào cũng như vậy, trời âm u, đen sì, những đám mây đen chồng chất bên nhau, trời cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, thời tiết tệ như thế thật khiến tâm trạng người ta không tốt lên nổi.
Cô đội nón che đi vành mắt, đeo khẩu trang kín mít che đi gương mặt xinh đẹp.
Cô cứ lang thang như vậy, đi mà không có mục tiêu, đi đâu cũng được, chỉ cần không về nhà, về nhà cảm thấy thật chật chội gò bó.
Một luồng cảm xúc tích tụ ở ngực, bình thường cô luôn biết cách khống chế cảm xúc, giờ phút này lại cảm thấy bất lực.
Cảm giác bây giờ cứ như đã cố gắng hết sức, chỉ còn 1% nữa thôi là đã hoàn thành mục tiêu.
Khi con người ta khổ sở, luôn sẽ nhớ đến khoảng thời gian ngọt ngào vui vẻ.
Nhìn lại tất cả những chuyện cô đã trải qua mà đánh giá, cả đời này của cô chưa từng thuận lợi được bao nhiêu, cha tính tình không ổn định, nhiều lần xóc nảy, mỗi lần như vậy cô đều phải dọn dẹp lại nhà.
Khi cô mười tuổi, cha thì xuất quỹ*, mẹ thì điên loạn, cô lúc ấy cho rằng cái gia đình này sẽ tan nát.
* Xuất quỹ: tiếng Anh “come out of the closet” (dịch thẳng): chỉ nam giới (sau lại cũng chỉ nữ giới) bại lộ thân phận đồng chí, hoặc công khai thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến.
Sau đó một thời gian, sinh hoạt dần dần trở lại quỹ đạo, cha cô ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ mà tử vong.
Sau đó cô bước vào giới giải trí, lại càng hạn chế tự do.
Cô chủ động theo đuổi Tống Tuân Thanh, hai người yêu đương một thời gian ngắn, sau đó lại chia tay.
Nếu muốn nhắc lại khoảng thời gian vui vẻ nhất, không gì bằng thời điểm yêu đương ngây thơ hồn nhiên.( Bản edit chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ @sao_nho_day.)
Dung Lê đi dọc theo quốc lộ phía trước, ven bờ biển Giang Thành, mỗi bước đi của cô có thể thấy được cảnh biển rộng hẹp không giống nhau.
Nước biển xanh thẳm, hai bên sườn sinh trưởng rất nhiều lùm cây, mở rộng ra đường, rất là độc đáo.
Lúc này yên tĩnh ít người qua lại, Dung Lê đứng ở rào chắn bên đường, đem kính râm tháo xuống, nước mắt nhịn không được lại rơi càng nhiều.
Không biết như thế nào, nhưng bây giờ lần nữa cô lại nhớ đến Tống Tuân Thanh.
Cô đối với anh coi như nhất kiến chung tình.
Nói chuẩn xác hơn một chút là thấy sắc nảy lòng ham.
Lúc ở đại học Tây Xuyên, cô thường xuyên đến lớp nghe anh giảng bài, khi đó môn mà anh dạy là một môn tự chọn, nội dung dễ hiểu, mục đích là phổ pháp.
Tống Tuân Thanh sợ tiểu tổ tông nhàm chán, thường xuyên nếu một số hoạt động sinh động làm ví dụ.
Tuy rằng như thế, Dung Lê vẫn là chữ vào chữ không.
Có một buổi tối, Dung Lê chờ Tống Tuân Thanh tan lớp, anh cầm cặp da đang muốn ra cổng trường.
Cô chặn trước mặt anh kiều diễm mà cười, gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo động lòng người:" Tiên sinh, cho em mượn bật lửa."
Cô vươn bàn tay nhỏ ra, ngón tay kẹp một điếu thuốc, môi đỏ cong lên, thanh âm mang theo dụ hoặc.
Nam nhân bộ dáng thâm trầm, trên người mặc một bộ tây trang màu xám đậm, phù hợp gãi đúng chỗ ngứa, hoàn mỹ phát họa ra thân hình thon dài của anh.
Nghe thế mi hơi nhíu:" Xin lỗi, tôi không có bật lửa."
Dung Lê nghe vậy bật cười, bộ dáng như một yêu tinh ẩn nấp trong bóng đêm:" Ha ha, đây là tôi muốn bắt chuyện với anh hiểu hay không?"
Dứt câu, cô đem điếu thuốc vừa nãy ném vào thùng rác.
Anh quay đầu đi, anh từng gặp qua rất nhiều người theo đuổi, lại chưa thấy qua người phụ nữ nào như vậy.
Tống Tuân Thanh liễm mi, lãnh đạm nói:" Xin lỗi Dung tiểu thư, nhưng tôi vẫn chưa có ý định yêu đương."
A, đồ cổ.
Dung Lê nghe được câu này không cảm thấy tức giận, nhón chân lên sửa sang lại cà vạt ngay ngắn cho anh, đôi tay cô mềm mại như không có xương, nhẹ nhàng chạm tới lòng ngực anh, tựa như trêu chọc, ánh mắt anh lạnh xuống mấy phần, liền lui lại phía sau mấy bước, Dung Lê mất thăng bằng lảo đảo.
Cô chẳng thèm để ý:" Oa, Tống đại luật sư không dính phàm trần, cư nhiên lại biết tên của tôi a?"
Tống Tuân Thanh nhíu mày, thanh âm nghe có vẻ không vui:" Cô hay ngồi ở hàng cuối lớp, mỗi lần đều đến trễ, sổ điểm danh không có tên của cô." Giọng anh lạnh nhạt nói từng chữ:" Nếu còn tiếp tục dây dưa, tôi liền đem cô đuổi ra khỏi lớp."
Dung Lê a một tiếng, ánh mắt giảo hoạt hiện lên sự mị hoặc:" Nhưng anh vẫn chưa đuổi tôi mà, chứng tỏ anh đối với tôi cũng có hứng thú."
Cằm Tống Tuân Thanh càng thêm banh chặt, vẫn duy trì chút lịch sự cuối cùng:" Mong cô tự hiểu."
Tống Tuân Thanh thân là một luật sư chuyên nghiệp, nhận dạy khóa học này ở trường.
Bởi vì anh tuổi trẻ anh tuấn, lấy cớ này nọ làm anh mang cô đi dạo, Dung Lê không biết xấu hổ mà lấy cớ này ở bên Tống Tuân Thanh, giống hệt như một cái đuôi nhỏ.
Tống Tuân Thanh ngẫu nhiên sau khi dạy xong sẽ về nhà ăn cơm.
Dung Lê sẽ mua hai ly trà sữa:" Cái này uống rất ngon a, nhất định phải uống."
Tống Tuân Thanh cũng đã có thói quen có thêm một người bên cạnh, đã không còn kháng cự, thỉnh thoảng sẽ trả lời cô vài câu:" Vì cái gì?"
" Trời rất lạnh," Dung Lê cười một cái:" Em đưa cho anh sự ấm áp anh phải nhớ kĩ đó."
Anh không thích khẩu vị quá ngọt, trà sữa loại thức uống này cũng không tốt lắm cho sức khỏe.
Nhưng nhìn đến nét mặt chân thành của Dung Lê, vẫn là không nỡ lòng từ chối.
Biến chuyển nữa là khi cô cùng Tống Tuân Thanh đến văn phòng đưa văn kiện, chủ nhiệm lớp nói:" Hai người lớn lên có điểm giống nhau nha."
Ra khỏi cửa Dung Lê liền chép miệng nhỏ, nói thầm:" Chúng ta sao có thể giống chứ..." Tống Tuân Thanh người này, lúc nào cũng quy củ cứng nhắc, như một ông cụ non, cô mới không muốn giống anh đâu.
Tống Tuân Thanh dựa vào ven tường, hai chân bắt chéo, sườn mặt anh tuấn, độ cung cổ đặc biệt đẹp, giương mắt nhìn cô, đột nhiên liền cười:" Ai nói chúng ta không giống?"
Dung Lê ngốc ngốc:" Có nơi nào giống đâu chứ?"
" Chẳng lẽ không có tướng phu thê hửm?"
Giọng nói của anh truyền đến trong không gian yên tĩnh, cố tình mang theo chút ôn nhu không dễ phát hiện, đầu óc cô liền muốn ong ong.
Qua vài giây, Dung Lê mới kịp phản ứng lại, trong lòng lộp bộp:" Tống Tuân Thanh, ý anh là đồng ý yêu đương với em sao?"
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng:" Còn không đi mau, miễn cho bị người khác nhìn thấy."
Khoảnh khắc ấy Dung Lê thật sự rất vui vẻ, trái tim đập thình thịch, trong lòng như muốn bắn pháo hoa ăn mừng.
Sau đó cô lại hỏi Tống Tuân Thanh, từ khi nào anh bắt đầu thích cô.
" Không rõ nữa," Tống Tuân Thanh nhếch môi, giọng nói đều là ôn nhu:" Tâm động một lần, cũng sẽ không nhớ được đã thích bao nhiêu lần."
Anh còn cười nói:" Lê Lê, em chỉ cần bước đi một bước, 99 bước còn lại cứ để anh tiến đến phía em."
Hai người ở bên nhau cũng đã hơn một tháng, hiện tại ngẫm lại, như thế nào lúc đó có thể nói được lời đa tình như vậy.
Dung Lê càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, cô còn trẻ, nếu là người khác ở tuổi này có thể có suy nghĩ mộng mơ, còn cô...!
Gánh nặng ép lên đến mức hít thở không thông...!
*
Hứa Chi Chu lái xe đi trước, hôm qua đi công tác cùng với Tống Tuân Thanh, mới vừa vội trở về.
Trong khoảng thời gian này công việc ở văn phòng rất nhiều, bởi vì Tống Tuân Thanh còn phải đến đoàn làm phim, cho nên còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Hứa Chi Chu coi như phó lãnh đạo ở văn phòng, nhưng năng lực quản lí so với Tống Tuân Thanh vẫn là còn kém rất nhiều.
" Tôi nói cậu một luật sư lớn như cậu, cần thiết phải đến giới giải trí phức tạp đó làm gì kia chứ?" Hứa Chi Chu đối với việc này không hiểu rõ.
Không đóng còn đỡ, đóng rồi lại không biết có bao nhiêu cô gái đuổi đến tận văn phòng đây aizz, lúc đó lại khiến cho Tiểu Trịnh có thêm áp lực.
Tống Tuân Thanh con người này, không chỉ là luật sư giỏi, mà còn là người thừa kế của Tống thị, chưa nói đến lớn lên đẹp trai.
Ông trời thật không công bằng mà, điểm tốt đều dành cho cậu ấy rồi, Hứa Chi Chu suy nghĩ đến liền đau lòng.
Hứa Chi Chu cậu vận khí sao lại không tốt được như người ta nhỉ?
Tống Tuân Thanh trên mặt đeo mắt kính gọng vàng, ngồi ở ghế sau lật xem văn kiện, gương mặt điển trai rất nghiêm túc.
Hứa Chi Chu:" Như thế nào không trả lời tôi hả?"
Tống Tuân Thanh click mở PAD qua loa nói mấy câu, không để ý Hứa Chi Chu mà ừ một tiếng:" Phản ứng cậu."
Hứa Chi Chu:"....."
" Tôi nghe đồn tiểu hoa đán đang nổi dạo gần đây có ý với cậu à? Cậu dùng vẻ bề ngoài mê hoặc ngàn vạn cô gái nhỏ mê đắm, thật là..
không bằng cho tôi hỏi một chút, làm crush quốc dân của mọi người có cảm giác gì hả?" Hứa Chi Chu nhìn về phía Tống Tuân Thanh qua kính chiếu hậu.
Tống Tuân Thanh ngước mắt lên, nhàn nhạt nói:" Làm ngàn vạn cô gái mê đảo?"
Hứa Chi Chu:" Đúng vậy."
Tống Tuân Thanh bỗng dưng câu môi cười khẽ:" Làm một cô gái mê đảo là đủ rồi."
Hứa Chi Chu liền tự bổ não cho mình vô số khả năng, ở trong đầu tức khắc xẹt qua một hình ảnh, Tống Tuân Thanh dùng một câu như vậy đánh thức cậu, lắp bắp nói:" Tôi hiểu rồi nha! Cậu đến đoàn làm phim chính là vì Dung Lê đúng không? "
Nếu đã chấp nhận tham gia việc lần này thì sẽ phải xuất hiện trước công chúng, tuy nói sở luật của bọn họ danh tiếng truyền xa, nhưng không phải ai cũng có thể biết đến.
Quay phim phóng sự thật không giống nhau, mọi người sẽ biết anh, nghị luận anh, Dung Lê muốn tránh cũng khó.
Còn có hiện tại Tống Thị đầu tư vào 《 Hôn Tình 》, Tống Tuân Thanh còn chính mình tham gia vào, không phải muốn ở cùng với Dung Lê thì còn vì cái gì kia chứ?
Chậc chậc, cùng với Tống Tuân Thanh làm cộng sự mấy năm nay, thật không nhìn ra con người này thật là rất si tình a.
Xem kĩ càng văn kiện, Tống Tuân Thanh đem để sang một bên, dường như không có gì mà nhìn ra cửa xe, sườn mặt góc nghiêng đạm nhiên, cho người khác cảm thấy một loại cảm giác phần thắng đã nắm chắc trong tay.
Anh nhàn nhạt nhướng mày, giọng nói lộ rõ vẽ đương nhiên:" Tôi cho rằng làm như vậy đã đủ rõ ràng rồi chứ."
Hứa Chi Chu:"....."
Hứa Chi Chu vừa cảm thấy trong lòng, lơ đãng nhìn về phía cửa kính, khung cảnh bên ngoài yên ắng, cảnh vật tươi đẹp.
Cách đó không xa nhìn thấy một bóng lưng phụ nữ xinh đẹp đang ngắm biển, mái tóc dài bị gió biển thổi bay bay, tuy rằng bên ngoài đã mặc áo khoác nhưng vẫn lộ ra khí chất của cô, nhìn giống như một minh tinh.
Bóng dáng này có điểm quen thuộc thì phải...!
Hứa Chi Chu nhìn về phía Tống Tuân Thanh, anh cũng đang nhìn về bóng lưng đó.
Trong mắt anh xẹt qua một tia sửng sốt, gấp gáp nói:" Dừng xe.".