Dung Lê động não nghĩ ra vô số biện pháp dỗi ngược lại anh, nhưng Tống Tuân Thanh vẻ mặt nhàn nhạt, khó khăn mà mở miệng nói một câu:" Xuống dưới ăn cháo."
Chuyện cứ thế là xong á?
Dung Lê muốn đập vào ngực cô.
Tống Tuân Thanh nấu cháo rất vừa ăn, không quá sệt, lượng đường vừa phải.
Dung Lê không thích mùi vị của lê, không biết Tống Tuân Thanh đã nấu như thế nào mà làm giảm bớt đi vị lê một chút, chỉ để lại mùi hương ngào ngạt.
Dung Lê từng muỗng từng muỗng mà uống, chốc lát đã giảm bớt nửa chén.
Hầu kết Tống Tuân Thanh cũng lên xuống theo nhịp uống của cô.
Không biết tại sao, khi anh nhìn vào đôi môi anh đào đỏ mộng của cô, trong lòng anh lại sinh ra dục vọng muốn cùng với cô hôn môi.
Yết hầu anh lăn lộn, đôi mắt nhiễm một chút thâm trầm, nhưng anh lại đem ý nghĩ đó áp xuống rất nhanh.
Tống Tuân Thanh ho nhẹ một tiếng:" Mấy nghìn con hạt giấy kia là do em họ của anh làm."
Nội tâm Dung Lê biểu tình: Có quỉ mới tin anh!
Tống Tuân Thanh là người ưa sạch sẽ, ngăn nắp, ghét nhất là gần trẻ con, cô mới không ngốc đến mức tin lời anh nói đâu.
Nhưng nét mặt của cô vẫn như cũ, chỉ ậm ừ rồi im lặng không nói nữa.
Hiện tại lớp trang điểm trên gương mặt cô đã bị nhòe, nhưng trông cô vẫn rất xinh đẹp, thần thái, khiến người đối diện không thể rời mắt.
Dung Lê uống xong canh, vẫn không quên đi rửa bát.
Tống Tuân Thanh im lặng nhìn cô, vẫn không nói gì.
Đã đến lúc những việc này phải quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó, Dung Lê rửa bát và càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước là cô chủ động yêu cầu chia tay, cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tái hợp lại.
Hơn nữa, công việc của hai người chẳng liên quan gì đến nhau, càng khiến cô cảm thấy không thể hòa hợp được.
Nhưng số lần gặp mặt giữa hai người dạo gần đây càng nhiều, thậm chí mọi người cũng khuyên cô Tống Tuân Thanh là một người đàn ông tốt, cô nên quý trọng anh.
Thật ra bản thân cô cũng rung động, nhưng cô không thể.
Vì vậy, sau khi rửa bát xong, cô thoa son dưỡng lên môi, vừa thoa vừa nói: "Tống Tuân Thanh, tôi có chuyện muốn nói với anh."
" Được."
Dung Lê ngập ngừng một chút:" Tôi biết anh cũng không thật sự chán ghét tôi, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy anh thâm tình, khó quên người cũ, nhưng tôi không nghĩ là như vậy.
Trong mắt tôi anh là một người rất quyết đoán, tiêu soái, tôi không nghĩ anh sẽ mắc kẹt mãi với mối tình này như vậy."
Tống Tuân Thanh nét mặt vẫn như cũ mà ừ một tiếng:" Cho nên?"
Dung Lê nhìn thẳng vào mắt anh:" Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta lại trở thành hai người xa lạ, được chứ?"
Tiếp tục giả vờ yên bình, coi như không ai quen biết ai, coi như chưa từng yêu đương, cũng như chưa từng gặp gỡ...?
Tống Tuân Thanh ánh mắt tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ:" Đây là điều em muốn?" Dung Lê đã bôi son xong, bờ môi đỏ mọng quyến rũ.
Tống Tuân Thanh nói:" Vậy thì để anh hôn em."
Dung Lê không cự tuyệt.
Nụ hôn mà cô nghĩ là nụ hôn tình bạn trong sáng, chỉ là nhấp môi hôn nhẹ lên trán, nhưng do cô đã quên mất bản năng đàn ông.
Anh vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng đảo quanh hàm răng cô, hết sức kiên nhẫn mà nhấm nháp, gặm cắn.
Sau đó, dường như cơn mưa xối xả ập đến nuốt chửng cô, cô như con thuyền đơn độc chìm trong biển khơi, phải giữ lấy sợi dây duy nhất để tìm đường sống.
Tống Tuân Thanh chính là sợi dây cứu sống cô.
Hàng mi Tống Tuân Thanh dày và dài, yết hầu lăn lăn lên xuống, dịu dàng hôn cô, trái tim cô hiện tại đập như đánh trống, tính tình lãnh đạm thường ngày sớm đã bị vứt sang một bên, bên trong anh cũng chỉ là chú gà yếu ớt chưa trải qua căng thẳng tình cảm.
Hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật hơn nhiều so với việc này, hôn xong sẽ làm gì tiếp theo...Dung Lê không phải là một người bảo thủ, huống chi Tống Tuân Thanh lại ôm cô chặt như vậy, dùng sức rất lớn, cô muốn tránh cũng không được.
Nếu như đã không thể đẩy ra, vậy thì hưởng thụ nó thôi.
Khi nụ hôn kết thúc, hai má Dung Lê đỏ bừng, anh đưa tay lau miệng cô.
Anh giương mắt nhìn cô, mắt hai người chạm nhau trong không khí.
Để giảm bớt cảm giác xấu hổ, Dung Lê lên tiếng:" Tống Tuân Thanh, hôn cũng đã hôn, vậy thì lời nói lúc nãy đã nên thực hiện rồi."
Tống Tuân Thanh cười, mặc dù như vậy nhưng đáy mắt lại chẳng có chút độ ấm nào.
Dung Lê bị sự lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, lùi về sau một bước, ngã trên sô pha.
Ghế sô pha trong nhà của Tống Tuân Thanh rất lớn, ngồi lên cảm giác mềm mại, còn có thể ngủ được ở trên đây.
Sau khi cô ngã xuống, chiếc ghế lún xuống một mảng lớn.
Hiện tại Dung Lê không mặc áo khoác, chỉ có chiếc áo len đen ôm sát vào người, tôn lên vóc dáng chuẩn của cô.
Tống Tuân Thanh đè cô một nửa, anh chống hai tay ở bên cạnh cô, trong mắt hiện lên từng đợt dục vọng nóng bỏng.
Không khí im lặng hồi lâu, Dung Lê cảm thấy nguy cơ đang đến gần.
"Không phải chúng ta vừa mới nói rồi hay sao?” Dung Lê dời tầm mắt, hơi cao giọng, “Anh đã hôn tôi rồi, buông tôi ra!"
"Tự mình nhớ lại," người đàn ông nguy hiểm nhếch môi cười, nhìn khuôn mặt thanh tú tỉ mỉ của cô, chậm rãi nói: "Anh đã hứa với em cái gì?"
Dung Lê:"! " Tất cả đàn ông trên đời đều có bản chất lưu manh từ trong xương cốt.
" Vậy anh muốn làm gì?” Dung Lê không sợ anh.
Cô thực sự đánh giá thấp trình độ mặt dày không biết xấu hổ của Tống Tuân Thanh rồi, cô chỉ nghĩ mình bị một con chó cưỡng hôn.
Tống Tuân Thanh không trực tiếp trả lời câu hỏi này, anh dùng bàn tay thô ráp vuốt ve đôi má trắng nõn mềm mại của cô, cười nhưng trong không cười mà nói: "Dung Lê, em nghĩ rất đẹp." Anh khẽ ngẩng đầu lên và thở dài.
"Em nói chia tay thì liền chia tay, bây giờ muốn cắt đứt liên lạc, sao lại đem hết phần hơn thuộc về mình rồi?” Tống Tuân Thanh bóp chặt mặt cô.
Dung Lê cưỡng bức xúc động, rũ môi nói: "Vậy anh nói...!tôi phải làm sao bây giờ?"
Anh cúi người, áp sát vào làn da hoàn mỹ của cô, hơi thở nóng bỏng mơ hồ vang vọng xung quanh hai người, trái tim Dung Lê đập mạnh, sau đó cô nhắm chặt mắt như chờ chết.
Chẳng lẽ anh muốn làm gì đó trên sô pha này hay sao?
A...vẫn là thôi đi...
Cảm giác của cô đối với Tống Tuân Thanh rất mâu thuẫn, thật sự là không thích hợp không thích hợp.
Tống Tuân Thanh lại cúi xuống và kiên nhẫn hôn cô, hôn lên đôi mắt đẹp, chiếc mũi cao, rồi đến đôi môi hồng hào căng mọng.
Thân hình anh nặng trĩu, Dung Lê đã từng làm tình cùng anh và cũng cảm giác được anh đã nổi lên chút những phản ứng.
Tất nhiên, Dung Lê hiểu rằng anh không thể kìm lòng với cô, chợt nghĩ về chuyện có thể sắp xảy ra, cô nhẹ nhàng nhấc chân đá vào bắp chân của anh, giọng nói yếu ớt như muỗi, có chút ủy khuất: "Tống Tuân Thanh, tôi đau bụng."
Dung Lê tránh nụ hôn của anh và chạm vào bụng cô, giả vờ rất khó chịu.
Tống Thiến nhíu mày, việc này đương nhiên không thể tiếp tục nữa, anh nâng mắt nhìn cô rồi nhíu nhíu mày: "Đau kiểu gì?"
Dung Lê tự hào về kĩ năng diễn xuất của mình đã làm cho người đàn ông chó này thực sự cắn câu, cô tự thấy rằng kỹ năng diễn xuất của bản thân đã được cải thiện trở lại và cô có thể đạt đến đỉnh cao để giành huy chương vàng trong bước tiếp theo!
"Là..." Cô cau mày và thút thít.
Tống Tuân Thanh đã thả lỏng cảnh giác, chưa kịp nói xong đã ngồi thẳng người, cầm lấy áo khoác bên cạnh, bước ra cửa.
Cô hất mái tóc dài vì lăn lộn nãy giờ mà trở nên rối tung, nháy mắt tinh nghịch mà cười:" Dám chơi xỏ bà đây à, bà đây sẽ cùng anh chơi."
Trước khi đi cô còn nghịch ngợm mà quay về phía cửa:" Tống đại luật sư, tạm biệt, sau này cũng không cần gặp lại đâu."
*
"Cái gì chứ?" Lâm Tri Khê mở to đôi mắt:" Cậu cùng với Tống Tuân Thanh hôn môi???"
Lâm Tri Khê chọc chọc Dung Lê, ra vẻ xấu xa mà cười:" Hai người còn làm gì nữa không hả?"
Thấy cô ấy tò mò hóng chuyện, Dung Lê liền ném cho một ánh mắt ghét bỏ, bạn thân nhà ai lại như thế này chứ.
Ngày mai cô sẽ bắt đầu quay phim.
Hơn một tháng sẽ không ra ngoài, như vậy đương nhiên không gặp mặt Lâm Tri Khê được, liền đến đây ở với cô ấy trò chuyện một đêm, không cảm thấy cảm động thì thôi chứ, bộ dáng hiện tại của cô ấy còn là đang hóng chuyện bát quái đây này.
Dung Lê lãnh đạm: "Thực xin lỗi cô Lâm, để cô thất vọng rồi."
Lâm Tri Khê thở dài một tiếng: "Mà này, cậu cùng với Tống Tuân Thanh nói chia tay sao?"
"Làm sao có khả năng.” Dung Lê trợn tròn mắt:“Mình đã đoán trước sẽ nhắc tới những chuyện trước kia, mà hơn nữa đều đã qua rồi, mình cũng lười quan tâm đến."
"Ngoài ra.” Lâm Chí Tây hiểu tính cách của Dung Lê:“ Cậu biết đấy, mình luôn là một fan hâm mộ CP Lê Thanh nha."
Dung Lê:"....."
Tại sao bạn thân cô cùng bạn trai cũ đều là người không biết xấu hổ như vậy chứ!
Lâm Tri Khê đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nữ minh tinh quyến rũ X đại luật sư cấm dục lãnh đạm, luôn là sự kết hợp ăn ý giữa tính cách nhân vật, nếu không phải do không có thời gian, phỏng chừng cô ấy đã tự mình sản xuất.( đọc tại chính chủ ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ@sao_nho_day.)
Vì vậy, máu CP đã ăn sâu vào trong người Lâm Tri Khê, dù cô cùng Tống Tuân Thanh đã chia tay cũng lâu rồi..
Vì để làm Lâm Tri Khê quên đi chủ đề này, Dung Lê nói:" Cậu biết chuyện của anh hai Tống Tuân Thanh không?"
" Có nghe qua một chút."
“Dù sao, anh trai của anh ấy phản nghịch với cha mình vì người mình thích, cậu cũng biết sao?” Dung Li rũ mắt xuống, lặng lẽ dọn dẹp giường, “Cậu có biết người phụ nữ đó làm nghề gì không?"
Lâm Tri Khê:"Người mẫu."
Người mẫu cũng coi như là một nửa người của giới giải trí.
Cùng với Dung Lê không khác nhau mấy, Lâm Tri Khê im lặng, không nói gì.
"Huống chi hiện tại mình còn bị những tin tức lung tung đó bôi đen." Dung Lê nhẹ nhàng nói:" CP cậu muốn ship sẽ không thành đôi đâu, mau dẹp cái suy nghĩ đó đi."
Thì khả năng lớn là vậy, nhưng tia lửa nhỏ trong lòng Lâm Chí Tây vẫn chưa dập tắt.
Cô sẽ không bỏ cuộc, phải nghĩ cách thay đổi chuyện này mới được.
Hai người nằm trên giường cùng nhau xem phim, nhưng Lâm Tri Khê không thể tập trung vào bộ phim được.
Dung Lê sẽ dậy sớm vào ngày mai và cần phải đi ngủ sớm.
Nghe tiếng hít thở đều của cô, Lâm Tri Khê mở điện thoại lên và gửi WeChat cho Dung Thần.
[Lâm Tri Khê]: Thần Thần ngủ rồi sao?
[Dung Thần]: Em vẫn chưa ngủ, có chuyện gì sao ạ?
[Lâm Tri Khê]: Em còn nhớ vị luật sư Tống lần đó đã giúp đỡ em ở cục cảnh sát không?
[Dung Thần]: Ngoan ngoãn gật đầu.jpg
[Dung Thần]: Luật sư Tống thật sự rất đẹp trai!!! Em có lên mạng xem qua chương trình của anh ấy!!! * khuôn mặt mê muội *
Lâm Tri Khê lắc đầu bật cười, tiếp tục đánh chữ.
[Lâm Tri Khê]: Dù sao em cũng phải nhớ kỹ, anh ấy rất yêu chị gái của em.
[Dung Thần]:??? Em đã ăn được dưa* kinh thiên động địa gì thế này?
* dưa ở đây nghĩa là tin tức.
[Lâm Tri Khê]: Bình tĩnh trước đã, em phải tham gia fan CP Lê Thanh cùng với chị.
[Dung Thần]: Chắc chắn rồi.
[Lâm Tri Khê]: Chị sẽ cho em phương thức liên lạc với Tống Tuân Thanh, tóm lại điều bây giờ chị em mình cần làm đó là phải biết nắm bắt thật tốt, không được bỏ sót bất cứ cơ hội nào có biết không?
[Dung Thần]: Huhuhu rốt cuộc cẩu độc thân lâu năm như chị em cũng có người đến hốt rồi, em thật muốn khóc quá đi!
Lâm Tri Khê tắt điện thoại, ánh trăng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của Dung Lê đang ngủ bên cạnh, làn da trắng nõn, giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Dung Lê mạnh mẽ, phong lưu, tính tình giống như một loài cỏ dại mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nghĩ kỹ lại, xem ra không có ai xứng với cô.
Ngoại trừ Tống Tuân Thanh.
*
Ngày hôm sau.
Ở đoàn phim 《Hôn Tình》 đã tập trung đông đủ và tổ chức lễ khởi động trước, Kiều Hi đứng ở vị trí C và tươi cười cởi mở trước ống kính, cô ta rất thoải mái mà cười, trông rất có khí thế.
Dung Lê ở bên cạnh, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa hồ có chút thất thần.
Đương nhiên, khi cả hai gặp nhau, Kiều Hi rất căm phẫn nói với cô: " Cô bây giờ rất đắc ý khi nhận được vai diễn này đúng không?"
Dung Lê có chút không nói nên lời.
Kiều Hi vẫn không buông tha cô: "Ồ, tôi phải chúc phúc cho cô, nhớ khi nổi tiếng rồi không được quên tôi đấy nhé, đại minh tinh.
Dung Lê nhàn nhạt ngước mắt lên, trợ lý Trình Thích kéo cánh tay cô, vì sợ cô làm chuyện gì đó bốc đồng mà bị viết nguệch ngoạc trên báo, gây náo loạn.
Dung Lê: "Cô đã nghe câu chuyện về thiếu nữ Tô và Phật Ấn chưa?"
Kiều Hi sửng sốt: “Đừng nói với tôi cái gì văn chương uyên thâm, dù sao tôi cũng tốt nghiệp trường kịch!” Ở trong mắt nàng, Dung Lê là cái rắm, cô còn chưa học hết cấp ba.
Kiều Hi chẳng khác gì con mèo bị giẫm phải đuôi, Dung Lê đành phải khoanh tay chứng kiến cảnh cô ta nhảy dựng lên, trên môi nở một nụ cười mỉa mai: "Nhưng mà, chuyện này khi em gái tôi năm tuổi còn có thể kể cho tôi nghe."
Cô nhếch môi đỏ mọng: "Hơn nữa, cô giống tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật thì đúng hơn?"
Kiều Hi được yêu thương mà lớn lên, ngay cả khi cô ta mắc bệnh công chúa trong người, còn mắc thêm căn bệnh vọng tưởng.
Hai người đang nói chuyện ở một nơi hẻo lánh, lúc này hai nhân viên hiện trường đi ngang qua, trông chưa tới hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ trung, cảm thấy bầu không khí hai người căng thẳng, liền nhỏ giọng bàn tán.
"Nè, cô biết gì không?" Một người nói:" Thế nhưng tôi nhìn thấy Lâm Gia Lăng sẽ đến đây!"
"Cái gì? Lâm Gia Lăng sẽ đến đoàn làm phim của chúng ta???"
Ánh mắt Dung Lê ngạc nhiên, Lâm Gia lăng ở đoàn làm phim 《Hôn Tình》?
Thế mà cô lại chẳng hay biết gì?
"Ừ, đúng vậy, tôi thật sự nhìn thấy cô ấy...!Loại người này làm sao có thể đến đoàn phim của chúng ta? Đoàn phim của chúng ta không có đùi để ôm đâu, cũng không có đạo diễn đi cùng."
"Đúng vậy, có cảm giác như cô ấy đang làm bẩn đoàn chúng ta khi đến đây, chậc chậc."
Đạo diễn Trương gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một thân khí phách có chính kiến, có đóng góp xuất sắc cho sự nghiệp văn hóa dân tộc.
Các ngôi sao nhỏ trong làng giải trí tự hào được đóng phim truyền hình của ông, và danh tiếng trong vòng tròn luôn luôn ở mức rất cao.
Tại sao Lâm Gia Lăng không thể đến?
Dung Lê bực bội, cau mày, chậm rãi đi về phía hai cô gái.
Mới vừa đụng phải Kiều Hi, giờ lại có thêm hai người nữa chờ bị dập..