Tùy Ý Luân Hãm


Editor: Sao Nhỏ
"Hai người các cô sao lại biết chắn chắn Lâm Gia Lăng sẽ đi bồi ngủ?"
Dung Lê khoanh tay, chậm rãi đi về phía hai người họ.

Cô nở một nụ cười trên môi nhưng nhiệt độ của đôi mắt lại giảm xuống cực điểm.
Hai cô gái vốn tưởng rằng giọng nói của mình nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy, lúc này nhìn thấy Dung Lê đến gần, bọn họ tự nhiên cũng cảm thấy chột dạ.

Một người run run không dám nói chuyện, người còn lại táo bạo hơn: "Chúng tôi đều có thể đọc được tin tức trên mạng, không có gió...! thì làm sao có sóng!"
Cô gái rụt rè giật giật tay người đang nói, ra hiệu đừng cãi nhau với Dung Lê, vì dù sao cô cũng là một diễn viên chính thức.

Một ngày nọ, nếu thật sự nổi lên, có đám fan não tàn thì họ sẽ chết không nơi chôn thân.
“Các cô gia nhập giới giải trí không phải một hai ngày?” Dung Lê hỏi ngược lại: “Không thể ngốc đến mức không biết được đâu là tin thật đâu là tin giả à?"
Hai cô gái im lặng.
Dung Lê tiến lên một bước, ánh mắt như lóe lên, trực tiếp nhìn về phía bọn họ: "Trên mạng cũng có rất nhiều tin tức nói về tôi, không lẽ các cô cũng muốn nói trước mặt tôi?"
“Mà này, tôi thuận tiện tự mình bác bỏ tin đồn thì sao?” Dung Liễm sắc mặt lạnh lùng, hai cô gái rất sợ hãi.
Bọn họ rụt rè cúi người:"Thực xin lỗi, chị Dung Lê, sau này chúng tôi sẽ không bàn tán sau lưng người khác nữa đâu."
Dung Lê liếc mắt, khẽ gật đầu: "Tôi không muốn nghe các cô bàn tán sau lưng người khác nữa.

Là người của giới giải trí, tôi có nghĩa vụ phải tinh lọc cái vòng này.

Hiện tại các cô còn ngại chưa đủ lộn xộn sao?"
Các cô gái bị giáo dục đến mức không nói được lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Dung Liễm cảm thấy việc giáo dục đã gần xong nên để họ trở về.
Cô cũng đã nắm được lịch quay.

Vai nữ thứ hai mà cô đóng là một tác giả nguyên tác kén chọn.

Ban đầu cô ấy không ưa gì nữ chính, nhưng dần dần, cả hai nhận thấy họ có tinh thần không ngại thừa nhận thất bại.

Cho nên trở thành tri kỷ của nhau.
Cô không đối phó với Kiều Hi trong thực tế, nhưng cô không thể mang loại cảm xúc này vào vở kịch.
" Kiều Hi, tôi không quan tâm cô ghét tôi đến mức nào, hãy nhớ ngày mai chúng ta chính thức bấm máy, chúng ta là diễn viên chuyên nghiệp, nếu cô dám làm bất cứ hành động nhỏ này sau lưng tôi, tôi sẽ báo thù gấp đôi..."
Kiều Hi xem một hồi lâu, mới vỗ tay đi ra ngoài: "Còn cần cô nhắc nhở tôi sao? Xét về trình độ chuyên nghiệp, sợ là tôi tốt hơn cô nhiều đó."
Dung Lê:"Tốt nghiệp Học viện Hí kịch, có nhất thiết phải được khen ngợi cả đời sao? Trước mặt tôi cô sẽ tỏ ra ưu tú, nhưng đáng tiếc tôi không quan tâm chút nào."
Kiều Hi trợn trắng mắt:" Cô đợi đó, đời này của cô mãi không đuổi kịp tôi, cả đời cô cũng không nổi tiếng được đâu."
Trong lòng Dung Lê cười lạnh, chẳng phải vừa rồi còn giả vờ giả vịt chúc phúc cô à? Sao bây giờ lại nói lời thật lòng rồi?
Cô nhàn nhạt cười một tiếng, chẳng thèm cho cô ta phản ứng rồi quay người đi.
Bây giờ là thời gian rảnh, buổi chiều đạo diễn sẽ họp, buổi tối mọi người cùng nhau ăn tối để giao lưu, gắn kết với nhau, ngày mai sẽ chính thức quay phim.
Cả đoàn cũng đăng ký khách sạn Cainlai.

Căn phòng mà Dung Lê được chỉ định ở tầng mười bốn, còn Kiều Hi ở tầng 8.

May mắn thay, họ ở cách xa nhau, nếu không biết được Kiều Hi sẽ làm ra chuyện gì với cô.
Nếu không phải vai diễn lần này rất quan trọng, thì hà tất gì cô phải ở chung với Kiều Hi.
Dung Lê vào sảnh nghỉ ngơi một lát, lúc sáng dậy sớm đi xe nên hiện tại thần kinh cũng rất mệt mỏi.

Cô xuất thân không phải chuyên ngành, kỹ năng diễn xuất thực sự vẫn cần phải trau dồi, chiều đạo diễn có cuộc họp, cô phải dốc hết sức lực.
"Dung Lê!"
Lâm Gia Lăng gọi cô.
Dung Lê đã chuẩn bị trước tâm lý và biết rằng Lâm Gia Lăng đang ở đây, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, cô vẫn rất ngạc nhiên.
"Lần trước chúng ta gặp mặt, đây là sự việc mà cô giấu giếm đấy à?"
Lâm Gia Lăng hôm nay trang điểm nhẹ, nước da trắng quyến rũ, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dáng người chuẩn, khuôn mặt khiến cho đàn ông phải mê muội và phụ nữ phải ganh tị.
Vì vậy, một khi cô ấy có một chút có thể bôi đen thì sẽ hoàn toàn bị đen.
"Đúng vậy, chẳng phải hôm nay cô đã biết rồi sao."
Đã lâu Lâm Gia Lăng không đóng phim, nhưng lại xuất hiện trên mấy clip video ngắn để bán hàng, Dung Lê nghĩ cô ấy sẽ không tiếp tục đóng phim nữa nên đặc biệt kinh ngạc.
Dung Lê: "Cô có dự định tiếp tục ở lại giới giải trí trong tương lai không?"
"Ừ," Lâm Gia Lâm hất mái tóc dài của cô ấy:" Khương Yển Chi tuy chỉ là nhân vật nhỏ, ít cảnh quay, nhưng rất đáng yêu, vài tiểu hoa đán cũng đã đột phá được qua những vai như thế này đấy."
Khương Yển Chi do Lâm Gia Lăng thủ vai là một nhân vật có tinh thần hào hiệp, hết lòng vì tình yêu, mãnh liệt như sức mạnh của loài thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cũng là một vai bi kịch, dễ gây được tiếng vang đối với khán giả nữ.

Nếu cô ấy có thể làm tốt vai diễn này, con đường phía trước sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
“Vậy thì cô thật tuyệt, có thể có được vai diễn tốt như vậy.” Dung Liễm thở dài.
Lâm Gia Lâm lắc đầu: "Đây không phải hoàn toàn là công sức của tôi đâu, tôi còn phải cảm ơn cô nữa đấy."
Dung Lê ngạc nhiên:"Tôi?"
Lâm Gia Lăng thì thào:" Tống thị là nhà đầu tư lớn, cô biết mà đúng không?Chính trợ lý của Tống Tuân Thanh đã gọi cho tôi và hỏi tôi có muốn đóng phim không.

Ban đầu tôi còn nghĩ đó là một kẻ lừa đảo, Tống Tuân Thanh là ai chứ? Phải bỏ ra giá trị ít nhất năm chữ số để được gặp anh ta, người như vậy thì làm sao tôi có thể quen biết? Thật không nghĩ đến điều này lại là sự thật."
"Không sai, Tống Tuân Thanh là luật sư, làm sao có thể duỗi tay dài đến lĩnh vực này như vậy?"
Lâm Gia Lăng liếc nhìn Dung Lê, ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc:" Hiện tại công việc ở Tống thị một nửa là do Tống Tuân Thanh xử lý, anh ta cũng là người thừa kế duy nhất của Tống thị.

Hai người còn có mối quan hệ không bình thường, việc này còn cần tôi phải nói ra nữa sao?"
Vẻ mặt Dung Lê ngốc luôn rồi.
Lâm Gia Lăng quơ quơ tay trước mặt Dung Lê:" Chuyện lần trước cô bị lừa, tôi có giúp đỡ cô, chắc là vẫn nhớ đi?"
Lâm Gia Lăng không được gặp trực tiếp Tống Tuân Thanh, trợ lý Trương Lực phụ trách về toàn bộ quá trình hợp tác, cô cũng tò mò tại sao Tống Tuân Thanh lại sẵn sàng cho cô một cơ hội, chỉ cần một cơ hội lần này cũng có thể giúp cô sống nửa đời sau.
Trương Lực nói với cô:" Bởi vì cô đã giúp người cần giúp, đây là Tống tiên sinh thay mặt cảm ơn cô."
Lâm Gia Lăng suy nghĩ rất lâu về câu nói này, suy đi nghĩ lại, cuối cùng kết luận nguyên nhân chính là Dung Lê.
Đúng như cô cảm nhận, sự tồn tại của Dung Lê trong lòng Tống Tuân Thanh thật rất quan trọng.
Chỉ là khi buổi họp chiều diễn ra Tống Tuân Thanh vẫn chưa xuất hiện.

Dung Lê trong tiềm thức tìm kiếm hình bóng của anh, ở trung tâm đ*o diễn phân tích tâm lý của nhân vật ở và hướng dẫn mọi người cách diễn giải nhân vật đó.
Dung Lê chỉ nghe kỹ lúc đầu, dần dần mất tập trung.
Sau khi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, đạo diễn Trương có chút khát nước nên yêu cầu mọi người đọc kịch bản một lúc, sau đó sẽ nêu quan điểm và phân tích của họ về các nhân vật.
Sau khi ông ấy đi ra ngoài, phòng họp đột nhiên trở nên ồn ào hơn, có hơn chục diễn viên chính và một đám trợ lý, tất cả đều bắt đầu nói chuyện.
Dung Lê có điểm thất thần nhìn về phía cửa.
Lâm Gia Lăng:" Muốn tìm luật sư Tống à?"
Dung Lê nhanh chóng phủ nhận:" Lận Bình hôm nay không tới?"
Lận Bình vào vai nam thứ hai, còn cô là vai nữ hai, vai diễn của hai người có chút tình cảm.
Cha của Lận Bình có chút danh tiếng, cậu ta rất yêu thích đua xe, tính tình mười phần là công tử, lên đại học muốn học biểu diễn chuyên nghiệp nên bị nhét vào nơi này để học hỏi kinh nghiệm.
Xuất đạo cũng đã vài năm, nhưng vẫn chưa có tác phẩm nào gây tiếng vang cả.
"Lận Bình khác với chúng ta, có đến muộn cũng sẽ không ai bắt bẻ, còn luật sư Tống thì khác, là cố vấn luật sư, có anh ta thì sẽ càng hot, cho dù anh ta có đến sớm hay trễ thì làm gì có ai dám ý kiến."
Lâm Gia Lăng thở dài, nhìn cô:" Cô cũng đừng nói lảng sang chuyện khác như vậy chứ, trên mặt cô đã hiện rõ ra hết còn gì, tôi nhìn sao lại không hiểu được cơ chứ?"
Dung Lê đỏ mặt:"....."
Lâm Gia Lăng:" Muốn hỏi về vai diễn của tôi đúng hay không?"
Dung Lê:" Không có, hỏi chuyện này nhiều không thú vị.

Có lẽ do Tống Tuân Thanh tốt bụng, cảm thấy cô đang cần một cơ hội phát triển nên liền giúp cô."
Lâm Gia Lăng dùng ánh mắt như đang xem một kẻ ấu trĩ nhìn cô:" Đều cũng trải qua sóng to gió lớn nhiều rồi, còn giả vờ đơn thuần với tôi nữa à."
Dung Lê lấy điện thoại ra muốn kể với Lâm Tri Khê về việc này.
Trong lòng cô có điểm thấp thỏm.
[Lâm Tri Khê]: A a a đương sự chủ động phát đường đây này, bà đây không cần phải chủ động tìm đường ngậm nữa rồi.
[Lâm Tri Khê]: Giọt nước mắt chua xót đã rơi.
...? Dung Lê cười khổ, tắt điện thoại.
Lẽ ra cô không nên nói với Lâm Tri Khê, là cô sai rồi.
*
Buổi tối, đoàn làm phim thuê xe đưa mọi người đến nhà hàng Fuli, giống như tên gọi, trang trí của nhà hàng Fuli rất lộng lẫy, phải đặt chỗ trước một tháng, ai đến ăn ở đây đều là những người giàu có.
Trước cửa có hơn 20 đài phun nước, tất cả đều phun cùng nhau, cảnh tượng thật ngoạn mục, bên trong có mời một nghệ sĩ dương cầm đang chơi nhạc, ánh trăng và tiếng đàn êm dịu, ngọt ngào mang cảm giác khiến tinh thần và thể xác đều thoải mái.
Dung Lê và Lâm Gia Lăng tùy tiện tìm đại một vị trí ngồi xuống.
Hai người đi tương đối chậm nên hiện tại mọi người cũng đã có mặt đủ ở đây.
Vẫn không thấy Tống Tuân Thanh.
Dung Lê nói nhỏ với Lâm Gia Lăng:" Tôi đi vệ sinh."
Dung Lê từ toilet đi ra, vừa trở lại ghế lô cô liền nhìn thấy một bóng người đứng trước hành lang, bóng dáng quen thuộc kia, không phải Tống Tuân Thanh thì là ai?
Bộ vest của người đàn ông được cài cúc gọn gàng, dáng đứng thẳng thập phần nghiêm túc, giống như một cây tuyết tùng mạnh mẽ trong mùa đông.

Vẻ mặt anh tuấn vô cùng lãnh đạm đối mặt với người đối diện, không khéo, lại là Kiều Hi.
Dung Lê thật nhanh thu hồi tầm mắt, trốn ở một góc, đợi bọn họ đi khỏi cô mới trở về.
Lần trước sau khi Kiều Hi bị Tống Tuân Thanh từ chối một cách thờ ơ, trong lòng cô ta vẫn còn hy vọng hừng hực, không cam lòng từ bỏ Tống Tuân Thanh, cô ta đã xem qua hết tất cả tin tức liên quan đến anh.
"Luật sư Tống, tôi rất vui khi được làm việc với anh.

Tôi biết ở đây có một quán trà sữa rất ngon, xếp hàng mua rất khó.

Anh có muốn đến thử với tôi không?"
Dung Lê cảm thấy sởn gáy cả người, giọng Kiều Hi gần như chảy ra nước, thật là đáng sợ.
Không biết vì sao cô có hơi mong đợi câu trả lời của Tống Tuân Thanh.
" Tôi không thích uống ngọt."
Kiều Hi kinh ngạc, lúc xem clip phỏng vấn cô ta nghe rõ ràng chính miệng Tống Tuân Thanh nói thích uống trà sữa.
"Luật sự Tống, chẳng lẽ bạn gái cũ của anh không mời anh uống trà sữa sao?"
Tống Tuân Thanh đã chấp nhận nhiều cuộc phỏng vấn lớn nhỏ, chỉ có một lần chứa đựng những yếu tố ngoài lề, khi người dẫn chương trình hỏi về lịch sử tình ái của anh, anh hiếm khi im lặng một lúc, khi mọi người nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, anh đã nói vài lời...
"Cô ấy thường xuyên mua cho tôi trà sữa, hơn nữa thêm tám phần đường.

"
Kiều Hi liền lẩm nhẩm ghi nhớ.
Kiều Hi lại nói: “Tôi còn chưa đủ xinh đẹp sao?” Trong giới giải trí, cô ta cũng rất tự tin về vẻ đẹp của mình, người theo đuổi cô ta nhiều như cá chép dưới sông, nhưng lại cảm thấy không vừa mắt ai trong số bọn họ cả.
Cô ta đã chủ động thể hiện ra nhiều như vậy, cũng không tin Tống Tuân Thanh sẽ không lay động chút nào.
Vẻ mặt Tống Tuân Thanh lạnh nhạt, mím chặt môi mỏng, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười: "Cho dù chỉ nói về ngoại hình, cô lấy đâu ra tự tin có thể so sánh với cô ấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui