Tống Tuân Thanh giật nhẹ cà vạt, mặt mày nhẵn nhụi, không biết đang nghĩ đến cái gì, còn cười nhẹ, nụ cười nhanh chóng vụt tắt, tựa như chưa từng xuất hiện.
Dung Lê vẫn nắm bắt chính xác biểu cảm nhỏ đó của anh.
Tống Tuân Thanh rất hiếm hoi nói về chuyện riêng tư thế mà lại trả lời: "Có khá nhiều người, nhưng tôi chỉ yêu đương với một người trong số đó."
Trợ lý nhỏ thụ sủng nhược kinh*, nhanh chóng nói chuyện phiếm: "Sau này xảy ra chuyện gì?"
* 受宠若惊 Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
"Cô ấy bỏ rơi tôi."
Giọng nói thanh thúy lạnh lùng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm gò má sáng ngời vô song của cô, trầm mặc nhìn, vẻ mặt bình tĩnh.
Ai cũng biết hiện tại anh đang độc thân, câu hỏi này có vẻ hơi thừa.
Nam diễn viên số ba liền nịnh nọt: "Thôi, đừng nhắc tới chuyện này.
Tôi không thể đoán ra được người phụ nữ nào sẽ bỏ rơi luật sư Tống như vậy đâu."
Người trợ lý cũng cảm thấy ngượng ngùng, nói nhỏ: "Tôi chỉ là hơi tò mò."
Tống Tử Thành khẽ hừ một tiếng: "Làm gì có chuyện lạ, chẳng qua không còn yêu nữa."
Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra câu này, Dung Lê co rụt vai lại, nhanh chóng ngẩng đầu thoải mái nhìn anh.
Chia tay cũng đã chia tay, không phải hầu hết các cặp đôi đều sẽ như thế này sao?
Mọi người thở dài: "Luật sư Tống đẹp trai như vậy, ai lại nỡ lòng bỏ rơi anh chứ!!!"
"Tôi muốn trở thành bạn gái cũ của luật sư Tống..."
"Có vẻ như luật sư Tống vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ.
Đó không phải là ảo giác của tôi đúng không?"
Mọi người xì xào bàn tán, Tống Tuân Thanh nhàn nhạt cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Lâm Gia Lăng có vẻ xúc động: "Có đôi khi không phải không yêu, chỉ là có lý do không thể nói ra mà thôi."
Những lời này dường như khiến tình thế đột ngột thay đổi, Dung Lê cúi đầu, không ai có thể nhìn ra sóng gió ẩn hiện dưới lông mi của cô.
“Ồ?” Tống Thiến đặt ly rượu xuống, bật cười: “Vậy thì cô ấy phải tới giải thích cho tôi.”
Đầu óc Dung Lê ong ong, không nói gì.
Đề tài này cứ thế mà trôi qua.
Sau khi tan tiệc, Dung Lê không có xe đi cùng, buổi tối ở Giang Thành rất yên tĩnh, có ánh trăng mờ ảo và gió thoảng, cũng không lạnh như ban ngày.
Dung Lê nhìn vầng trăng trên bầu trời, nghĩ về quá khứ xa xăm.
Sau khi gặp bạn của Tống Tuân Thanh lần đó, hai người không để tài xế đến đón, giống như bây giờ, cùng nắm tay nhau đi dạo trên đường.
Nội tâm Dung Lê bình tĩnh, đột nhiên hỏi Tống Tuân Thanh: "Anh sẽ khinh thường em sao?"
Hầu hết các cô gái khi yêu đều là như vậy, họ nhạy cảm, lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị chán ghét.
Tống Tuân Thanh cười cười, nhéo nhéo mũi cô, chỉ lên trời: "Em giống như vầng trăng trên trời."
Mặt trăng trên bầu trời rất lớn và mờ ảo, vầng hào quang mềm mại dần dần mờ đi ở biên giới, giống như một viên đá opal sáng.
Dung Lê bĩu môi: "Anh là đang muốn nói em cách xa anh sao?"
"Không có," anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ tựa như đối với bảo bối quý giá: "Lê Lê, em là ánh sáng của đời anh."
Miệng của người đàn ông như quét mật, lời nói âu yếm ngọt ngào, trái tim của Dung Lê không tránh khỏi lỡ một nhịp: "Nhưng mà, em dường như không có gì khác ngoài sắc đẹp cả."
Tống Tuân Thanh nhíu nhíu mi, suy nghĩ giúp cô: "Vậy em phải thể hiện thật tốt đó."
"?"
Người đàn ông lời ít ý nhiều: "Ở trên giường."
Dung Lê cầm túi xách đánh anh: "Đồ lưu manh!"
Anh không nghiêm túc nói tiếp: "Đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu lưu manh một chút thì đã sao."
Dung Lê: "....." Logic quái quỉ gì thế này.
Cả hai nói chuyện và cười đùa, giống như những cặp đôi bình thường trên phố, không có áp lực và rắc rối.
*
Chiếc Cayenne dừng lại bên đường.
Tống Tuân Thanh hỏi: "Bây giờ có thể đem Kiều Hi đổi đi không?"
Lúc trước anh vốn nghĩ rằng Kiều Hi có chút vấn đề, không ngờ Kiều Hi lại bày trò nhiều như vậy, suốt ngày gây chuyện, ngày mai đã bắt đầu quay rồi, Tống Tuân Thanh lo lắng cô ta sẽ gây bất lợi cho Dung Lê.
Trương Lực là một trợ lý đặc biệt, biết rõ mọi chuyện nên giải quyết thế nào, nhanh chóng đáp: "Không thể, cô ta là do phía sản xuất đưa đến đây.
Một mặt có chút thực lực, mặt khác cũng có người chống lưng, danh sách diễn viên tham gia cũng đã sớm được công bố ra ngoài rồi."
Nếu đổi vai diễn nữ trong giai đoạn này thì chắc chắn sẽ gây ra nhiều xáo trộn, không những không cải thiện được tình hình mà còn làm giảm giá trị kỳ vọng của chương trình.
Tống Tuân Thanh trầm mặc ba giây, chậm rãi sửa lại đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Cẩn thận để ý một chút, đừng để cô ta giở trò gì nữa."
Xe chạy được một đoạn, Tống Tuân Thanh nhìn thấy phía trước có hai người phụ nữ cầm túi xách chậm rãi đi về phía khách sạn, chắc là muốn đến đó.
Đêm đã khuya, anh phân phó: "Dừng xe."
Dung Lê vốn đang cười nói cùng Lâm Gia Lăng, nhưng đột nhiên cổ tay của cô bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, phản ứng đầu tiên cô nghĩ là cướp, nhưng quay lại thì thấy một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.
Lâm Gia Lăng cũng nghi hoặc, vốn nghĩ rằng Tống Tuân Thanh bận trăm công nghìn việc, sớm đã về từ lâu.
Tống Tuân Thanh đem cô ôm lấy, không cho cô thoát khỏi sự kiểm soát của anh, hai người ở gần trong gang tấc, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nhau.
Anh vẫn dùng loại nước hoa đó, và mùi hương gỗ thoang thoảng tràn vào mũi cô.
Tống Tuân Thanh: "Cô Lâm, tôi nhờ tài xế đưa cô trở về."
Lâm Gia Lăng gật đầu, Tống Tuân Thanh đã lên tiếng, còn có lí do gì mà từ chối chứ? Hơn nữa, có lẽ cô ấy cũng đoán được cái vướng mắc giữa hai người họ, chẳng qua là người yêu đã yêu, đã chia tay, một bên muốn cứu vãn, một bên lại cự tuyệt, mấu chốt chính là bên muốn cứu vãn lại không có kinh nghiệm, cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, có cô gái nào lại dám đồng ý chứ.
Lâm Gia Lăng muốn đích thân dạy dỗ anh, nghĩ xong rồi quên đi.
Tống Tuân Thanh tính tình lạnh lùng, không chừng cô lại bị hù chết cũng nên.
Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại Tống Tuân Thanh và Dung Lê.
Dung Lê cử động muốn tránh khỏi tay anh, nhưng eo lại bị ôm đến gắt gao làm cô phải dính chặt vào anh.
"Tống Tuân Thanh, anh buông tôi ra!! Lỡ bị chụp lại thì phải làm sao!!"
Bàn tay cô vỗ vỗ vào anh, tựa như cào ngứa, tây trang tinh xảo của anh không hiện lên chút nếp nhăn nào, ngược lại càng làm hai người dính chặt vào nhau.
"Đừng nhúc nhích nữa," Tống Tuân Thanh cảm thấy buồn cười: "Nếu không sẽ cho em nếm chút tình thú."
"Lưu manh, anh buông tôi ra!!!" Dung Lê tiếp tục dùng sức đẩy, có chút tức giận: "Chúng ta không có quan hệ gì, anh mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đến."
"Báo cảnh sát?" Giống như nghe được câu chuyện cười, biểu tình Tống Tuân Thanh dao động: "Vậy em cứ báo, xem thử họ sẽ đứng về phía ai."
"Dung Lê, đừng lộn xộn." Tống Tuân Thanh kiên nhẫn véo véo mặt cô, sự mềm mại làm anh không muốn buông tay: "Có tin anh sẽ kéo em đến bên trong làm chút việc hay không, hửm?"
"Không biết xấu hổ!” Nghe được lời nói lưu manh của Tống Tuân Thanh, Dung Lê thực sự không giãy dụa được nữa, mức độ vô liêm sỉ của anh là khôn lường, không ai có thể nghĩ tới tiếp theo anh sẽ làm ra việc gì như một kẻ điên.
Điều buồn cười là ai cũng cho rằng anh điềm đạm và tự chủ, chỉ có cô biết rằng anh không giống như những gì nhìn bề ngoài.
Cô không thể khiêu khích anh.
Qua ngọn đèn đường, Tống Thiến Thành nhìn thấy khuôn mặt của Dung Lê đã để lại vài vết đỏ, thật ra anh cũng không chạm vào cô nhiều lắm, là do cô giãy dụa, nhưng vết đỏ lại vô cùng bắt mắt.
Dung Lê giống như một con búp bê mỏng manh, lại như một bông hồng dại có gai bên mép vách đá.
Những vết đỏ nho nhỏ trên mặt cô khiến anh do dự, vội vàng buông tay ra.
Thoát khỏi gông cùm xiềng xích lấy được tự do, Dung Lê thở hổn hển: "Anh buông ra sớm như vậy là tốt rồi."
"Anh sợ em trốn."
Vào bữa tiệc tối vừa rồi, Dung Lê không muốn nhìn anh, lúc bị Kiều Hi chế giễu, cô cũng không nhìn anh để cầu cứu.
Khi đó, anh đang nghĩ chỉ cần Dung Lê nhìn anh một cái, anh sẽ sẵn sàng vì cô mà cống hiến mọi thứ, cho dù là phong sát Kiều Hi.
Lần gặp mặt trước đó cô cũng nói muốn cùng anh phân rõ giới hạn.
Tống Tuân Thanh cảm thấy bản thân muốn điên rồi, càng không có được anh lại càng muốn cô.
Cảm xúc anh rất ít khi bị mất khống chế như vậy.
Dung Lê đã khôi phục lại bình tĩnh, lúc này cô không biết Tống Tuân Thanh đang nghĩ gì nên hỏi: “Muộn như vậy rồi, anh tìm tôi làm gì, nhanh lên, sáng mai tôi còn phải quay phim.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, như thể từ chối người khác cách xa hàng nghìn dặm.
Tống Tuân Thanh khẽ nhíu mày: "Lý do chia tay."
Lời nói của Lâm Gia Lăng trong ngày khiến anh giật mình, anh không khỏi nghĩ, nếu cô thật sự có nỗi khổ...
Dung Lê cười nhạt: “Tống Tuân Thanh, anh cho rằng anh là thiên kiêu chi tử* thì sẽ không ai dám rời khỏi anh sao?” Nụ cười trên mặt cô dần dần trở nên lãnh đạm: "Chúng ta chia tay đơn giản là tôi không còn yêu anh.
Tôi không muốn nói về chuyện này lần nữa."
*Thiên kiêu chi tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.
Đứa con cưng của ông trời.
Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Dung Lê giơ ngón tay điểm nhẹ lên môi Tống Tuân Thanh, bộ dạng câu tâm.
Tống Tuân Thanh sắc mặt tái nhợt, trầm mặc không lên tiếng.
Dung Lê nhếch đôi môi đỏ mọng chậm rãi nói: "Anh có thể lựa chọn tiếp tục hận tôi, tôi cũng không quan tâm."
Cô càng thờ ơ bao nhiêu thì dã thú trong lòng anh càng kêu gào bấy nhiêu.
Anh chợt cười, tiếng cười rất khẽ, nhưng cô biết rằng đây là bình yên trước giông tố.
Tim Dung Lê vô thức đập nhanh, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Chưa kịp hành động thì thân hình cao lớn của anh đã bao phủ lại, hôn lên đôi môi căng mộng của cô.
Tính tình bá đạo thì lúc hôn môi cũng thật bá đạo, nụ hôn lần trước còn có chút nhân từ mà đã khiến cô không thở nổi, nhưng lần này, chính là cố ý làm cho cô không chịu được.
Sợ cô chạy trốn, anh cố trụ cằm cô, lực mạnh khiến cô sinh đau.
Nếu như đã không chịu được, thì đành đảo khách thành chủ.
Rong Lê đang chịu đựng nụ hôn đột nhiên cắn chặt môi anh, cô giống như một con mèo hoang nhỏ tinh ranh, luôn dành cho anh những "điều bất ngờ" ở những nơi khác nhau.
Mùi máu tanh dần dần lan ra, đau đớn khiến Tống Tuân Thanh kêu khẽ một tiếng đẩy cô ra.
Môi Tống Tuân Thanh dính đầy son môi của cô trộn lẫn với vết máu, khóe môi còn có vết nứt.
Ánh đèn đường sáng rực hắt lên gương mặt điển trai của anh mang một loại cảm giác say lòng người, khiến Dung Lê nhớ đến truyện tranh về ma cà rồng được giấu kín trong sách giáo khoa tiếng Anh ở trường trung học cơ sở.
Là hoàn toàn giống nhau.
Dung Lê ôm cánh tay, không hề sợ anh: "Tống Tuân Thanh, anh cho rằng chỉ có anh biết cắn người thôi sao?"
Cô cũng không phải là người tốt gì, sao có thể cứ làm con cá nằm trên thớt mãi.
Sự ranh mãnh đôi khi chỉ là một phần nhỏ trong tính cách của cô.
Nếu như vốn dĩ cô là một cô gái rụt rè và mềm yếu thì đã không cùng Tống Tuân Thanh có đoạn quá khứ đó.
“Nếu trước đây tôi có làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm, tôi xin lỗi, anh hãy quên chuyện đó đi.” Dung Lê nắm chặt tay: “Tôi rất muốn phát triển tốt trong giới giải trí, hơn nữa cơ hội lần này cũng rất quan trọng đối với tôi."
Giọng nói của Dung Lê như bị gió cuốn đi: "Vì vậy, đêm nay là lần cuối cùng, chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau đi."
Tống Tử Thành lạnh lùng liếc cô một cái, đầu ngón tay thô ráp lướt qua gò má mềm mại của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Tôi sẽ quyết định trò chơi có kết thúc hay không.".