Tùy Ý Luân Hãm


Editor: Sao Nhỏ
Yến hội ồn ào náo nhiệt, Tống Tuân Thanh luôn luôn không thích những trường hợp này, nhưng Tống Thừa Nghĩa thân thể không thoải mái, không đến được, nên anh phải thay ông ấy tham gia.

Cha anh quanh năm suốt tháng đều bận rộn, gần đây liền sinh bệnh.

Nói anh làm đầu tư còn có thể, nhưng tham gia những loại hoạt động thương nghiệp như thế này thì thật anh không có hứng thú.

Chỉ là thương nghiệp Tống gia lớn, mở rộng đầu tư về nhiều mặt, trước đó vài ngày cha anh còn vừa mới đầu tư xây dựng chuỗi khách sạn, còn đang dự định đầu tư địa ốc.*
*Địa ốc hay còn gọi là bất động sản hay nhà đất là một thuật ngữ pháp luật có ý nghĩa bao gồm đất đai và những gì dính liền vĩnh viễn với mảnh đất.

Những thứ được xem là dính liền vĩnh viễn như là nhà cửa, ga ra, kiến trúc ở trên hoặc dầu khí, mỏ khoáng chất ở dưới mảnh đất đó.

Tính đến ngày hôm nay, địa vị của Tống gia ở Giang Thành chẳng ai dám nghi ngờ được nữa, vững vàng hùng mạnh.

Tống Thừa Nghĩa phát triển Tống thị từ trong nước ra đến ngoài nước, nhưng ông chỉ có một đứa con là anh, về sau còn phải thừa kế sự nghiệp của ông, nghĩ đến liền thấy đau đầu.

Anh có niềm đam mê với sự nghiệp luật sư, cũng đã tạo ra nhiều thành tựu nổi bật.

Tuy nhiên cha anh tuổi tác đã cao, anh cũng sợ về sau cũng không thể mãi như vậy nữa.

Tổng tài Thanh Lâm đích thân đi đến chào hỏi anh:" Luật sư Tống, đã lâu không gặp."
Tống Tuân Thanh gật đầu:" Đã lâu không gặp."
Thanh Lâm đứng đầu trong nước về lãnh vực phần mềm.

Tống thị vẫn luôn muốn hợp tác cùng với Thanh Lâm, rốt cuộc khi đã đặt chân vào ngành đầu tư này, vẫn là nên hợp tác với nhưng công ty hàng đầu.

Khả năng giao tiếp của Tống Tuân Thanh rất tốt, anh quan sát tổng tài Thanh Lâm, từ trong mắt ông ấy phán đoán ra xem khả năng hợp tác lần này như thế nào.

Hai bên trao đổi, từ lời nói của ông ấy cũng nghe ra được ý muốn hợp tác cùng Tống thị.

Hậu trường phía sau sân khấu ồn ào náo loạn.

Anh lướt nhìn sang, đầu tiên thấy được một người mặc bộ đồ lao động cũ, người ấy điên cuồng đi nhanh về phía hậu trường.

Nếu anh nhớ không lầm, đó là nhân viên công tác phòng hóa trang.

Ngay sau đó, rất nhiều người cũng đi theo về phía căn phòng.

Tống Tuân Thanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện cùng Thanh Lâm tổng tài.

Một cô gái mặc lễ phục trẻ tuổi lôi kéo một người đàn ông đi về hướng phòng hóa trang:" Hình như là một minh tinh nhỏ bị biến thái quấn lấy."
Người đàn ông hỏi:" Là ai a?"
" Tên là cái gì mà Dung.."
Tống Tuân Thanh trên mặt bỗng chốc đình trệ, anh nhíu nhíu mày, lập tức bỏ ly rượu xuống.

" Luật sư Tống, cậu thất thần gì thế?" Chưa nghe được câu trả lời, thân ảnh Tống Tuân Thanh đã biến mất khỏi tầm mắt, nam nhân lãnh đạm ngày thường bỗng chốc trở nên hoảng loạn.

Chạy qua dòng người, Tống Tuân Thanh bước vào phía trong, thấy được một hình dáng quen thuộc.

Dung Lê mặc một chiếc váy rất ngắn, môi đỏ diễm lệ, làn da trắng nõn, dáng người đẫy đà, bên cạnh cô là một bình phong trong giới giải trí, thanh danh không tốt, còn thường xuyên ở weibo khoe khoang phong tình.

Tống Tuân Thanh banh chặt cằm, đôi mắt lạnh lẽo.

Cô gái này thật sự thiếu đòn, cư nhiên lại dám ăn mặc như vậy đến nơi đông người.

Anh chen được vào phòng mới thấy rõ được sự tình bên trong, người đàn ông mặc đồ lao động, giữa mày hiện lên một cổ cố chấp, ánh mắt hắn như đổ lửa:" Dung Lê, tôi yêu em, đến mạng tôi cũng có thể cho em."
Hắn ta dựa vào Dung Lê ngày càng gần, cơ hồ sắp chạm vào cô, Dung Lê cau mày kháng cự, nhưng mà hắn ta lại giống như đống đinh tại chỗ, đẩy thế nào cũng không ra.

" Dung Lê, từ khi em xuất đạo tôi liền rất thích em, tất cả những gì liên quan đến em tôi đều tìm hiểu!" Hắn ta ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng:" Hiện tại em không giống như trước nữa, nhưng em theo tôi đi, tôi yêu em đã tám năm, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, Dung Lê tôi thật rất yêu em, Dung Lê, trên đời này sẽ không ai yêu em bằng tôi đâu."
Hắn ta nhận thấy cô đang phản kháng, biểu tình càng thêm đáng sợ, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng.

Hắn ta ôm lấy eo nhỏ của cô, đôi tay như dùng hết sức lực, cô đẩy ra thế nào cũng không đẩy được.

Dung Lê cổ họng thấy ngứa, liền hắt xì một cái.

Cô theo bảng năng thả lỏng một chút, hắn ta lợi dụng càng đến gần hơn.

Cô không dám chọc hắn tức giận bởi vì trên người hắn ta có mang theo dao, đã chuẩn bị trước mới đến đây.

Người đến xem ngày càng nhiều, nhưng không ai dám đến gần giải cứu.

Nơi này đều là những người có thân phận quyền quý, cần gì phải vì một minh tinh nhỏ như cô mà khiến bản thân gặp phải nguy hiểm, cô trong mắt bọn họ chẳng là thá gì cả.

Lâm Gia Lăng thấy tình huống phức tạp, lập tức muốn đi đến giúp Dung Lê tránh thoát.

Nhưng người đàn ông kia phoảng phất điên rồi, hung hăng đem Lâm Gia Lăng quật ngã ra, giọng nói ác liệt mắng cô ấy.

Hắn ta tay chuyển ánh mắt lại nhìn Dung Lê, ánh mắt si mê cố chấp.

Dung Lê hung hăng cố tránh khỏi hắn, nhưng lại không ăn thua gì, cô quẩn muốn khóc, huyệt thái dương dựt kịch liệt.

Cô nhìn thấy nhân viên an ninh đang đi đến, cô nháy mắt thấy có hy vọng mong chờ được giải nguy.

Dung Lê rơi nước mắt, cô nhẹ nhắm mắt lại.

Không nghĩ đến chính là, cô nghe được tiếng hắn ta kêu lên thảm thiết, sau đó té lăn trên mặt đất.

Hắn ta cuộn người lại, bộ dáng đau đớn.

Tống Tuân Thanh không hổ đã từng học qua Taekwondo, xuất chiêu nhanh gọn, chính xác, tàn nhẫn, anh giống như muốn đem hắn ta băm ra, đánh đến hắn ta chịu không nổi nữa mà xin tha, nhưng Tống Tuân Thanh vẫn không dừng tay, đem hắn ta cố định trên đất, đôi tay thay phiên thành quyền mà đánh xuống, hung hăng mà đánh.

Dung Lê bị dọa choáng váng, ngơ nhác mà nhìn Tống Tuân Thanh đánh tên đàn ông biến thái đó.

Nhân viên an ninh đến, nhìn thấy Tống Tuân Thanh cứ đánh như vậy, nếu không chết cũng thành tàn phế, nếu chết người thì sẽ thành chuyện lớn, bọn họ liền xông lên đem Tống Tuân Thanh kéo ra, gọi điện cảnh sát đến.

Tống Tuân Thanh đứng lên, đôi mắt lạnh lùng như kết băng, anh giơ tay lau vết máu ở khóe môi, kéo Dung Lê rời khỏi.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Trương Lực, giao mọi chuyện cậu ấy xử lý.

Tống Tuân Thanh nắm tay kéo cô từ thang máy ra đến bãi đỗ xe, mở cửa chiếc Cayenne đem cô đẩy vào, trong xe mở điều hòa, cô liền cảm thấy ấm áp hơn một ít.

Tống Tuân Thanh không nói một lời, cả người tỏa ra áp lực làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Dung Lê ổn định lại tâm tình nói:" Luật sư Tống, trước tiên anh ra ngoài một chút có được không? " Cô giơ tay lên, chỉ vào quần áo trong túi, lúc nãy bọn họ đánh nhau thời điểm, Lâm Gia Lăng đem quần áo đưa cho cô để thay.

" Tôi muốn thay quần áo."
" Nếu bây giờ anh ở đây, sợ là không hợp sự tình cho lắm đâu." Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười trào phúng.

Tống Tuân Thanh biểu tình lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn, anh thân hình ngồi thẳng, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào mắt anh, Dung Lê ánh mắt bình tĩnh, tựa như người vừa nãy hoảng sợ cùng chật vật không phải là cô.

Mà anh con ngươi đen nhánh, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc.

Anh nắm lấy cằm cô:" Nếu như em để ý thanh danh như vậy, lại ăn mặc thành như thế này à." Tống Tuân Thanh đảo mắt đánh giá cô một vòng, cô mặc như thế này đây, vừa rồi lại có nhiều nam nhân tham dự bữa tiệc như vậy đều sẽ thấy được bộ dáng này của cô, nghĩ đến đây thôi liền cảm thấy thật khó chịu.

Tống Tuân Thanh cười lạnh một tiếng, mở cửa xe đi ra, để lại không gian cho cô thay quần áo.

Thay xong bộ lễ phục ra, cô còn suy nghĩ hành động vừa rồi của Tống Tuân Thanh, anh đối với cô không phải là vô cảm, thậm chí có thể nói là tình thâm.

Tống Tuân Thanh bên ngoài hút xong một điếu thuốc, Dung Lê mới mặc tốt quần áo, bên ngoài khoác cái áo lông, cô không thay cái váy kia, ở bãi đổ xe sợ bị chụp lén.

Áo khoác rất dài, gài tốt nút thắt, hoàn toàn nhìn không ra trang phục lúc nãy.

Thay xong quần áo, mái tóc dài lại có chút loạn, cô sửa sang gọn gàng lại tóc, sau đó tô lại son môi, bất luận thời điểm nào cũng phải thật gọn gàng.

Chuẩn bị xong hết, cô gõ lên cửa xe ra hiệu cho Tống Tuân Thanh.

May mắn lúc nãy Tống Tuân Thanh ở đó, nếu không thật không dám tưởng tượng sự việc gì sẽ phát sinh, đáy lòng cô thật sự biết ơn người bạn trai cũ này, cho nên đầu tiên là giải thích tại sao lúc nãy lại mặc trang phục ngắn như vậy, kì thật sự tình hôm nay là cô bị gạt đến, nhưng bị người biến thái lúc nãy gây rối đến thì là sự việc ngoài ý muốn.

Minh tinh thì sẽ có người ái mộ, cư nhiên lại không nghĩ đến sẽ gặp ngay một người biến thái như vậy.

" Hôm nay thật lòng cảm ơn anh." Cô lại bổ sung:" Luật sư Tống thật là người tốt có tinh thần trượng nghĩa."
Cô mở miệng một tiếng luật sư Tống hai tiếng luật sự Tống, mọi người gọi anh như vậy anh cũng không cảm thấy gì, nhưng cô lại khác, cô gọi như vậy làm anh cảm thấy khoảng cách của bọn họ thật sự rất xa, mà nguyên lai, hiện tại hai người cũng không phải là quan hệ thân mật gì..

" Việc như vậy là nghĩa vụ của công dân." Tống Tuân Thanh dựa vào lưng ghế nhàn nhạt nói chuyện:" Dung tiểu thư là minh tinh, có thể giúp cô chính là vinh hạnh của tôi."
" Làm việc nghĩa đương nhiên là tốt, chỉ hy vọng anh nên kiềm chế lại, không nên như lúc nãy ra tay.

" Lúc nãy anh đánh hắn ta thật đúng là như muốn lấy mạng hắn, nhìn cảnh tượng lúc nãy, cô cảm thấy so với quấy rối tình dục còn muốn đáng sợ hơn.

Tống Tuân Thanh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, nghe vậy híp híp mắt.

Chuyện vừa rồi còn không đáng sợ sao? Rốt cuộc như thế nào cô mới cảm thấy là nguy hiểm? Anh hướng mắt nhìn về phía cô, mái tóc che đi phân nửa gương mặt, chỉ có thể thấy được chiếc cằm tinh xảo cùng đôi môi no đủ, thật sự rất câu người.

Anh nghiêng đầu:" Dung tiểu thư gan cũng thật lớn a, không biết còn tưởng là nữ trung hào kiệt." Anh không cảm xúc mà cười:" Cũng không biết người vừa rồi sợ đến phát khóc là ai, nếu không nhìn thấy nhân viên an ninh đến, chỉ sợ là sẽ phát khóc mà gọi ba ba đi?"
Khóc? Xác thật lúc nãy cô có khóc, gặp tình huống như thế sao có thể không sợ được cơ chứ, cô cũng chỉ là một cô gái thôi.

Dung Lê:" Anh..."
Cô chỉ tay vào anh, bộ dáng giống như trẻ con tức giận.

Tống Tuân Thanh đem bàn tay thon dài, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, độ ấm lòng bàn tay lập tức truyền đến Dung Lê.

Tống Tuân Thanh khóe môi như có như không ý cười:" Tôi như thế nào?"
Tống Tuân Thanh sung sướng mà cười cô một tiếng, sự tức giận lúc nãy cũng không còn nữa.

Dung Lê nghe ra anh như thế cười nhạo cô a? cô chân mày hơi nhướng, khóe môi nhếch lên:" Tống Tuân Thanh, anh nói chuyện cần gì phải khách khí như thế."
" Cần thiết gọi tôi Dung tiểu thư." Cô miệng lưỡi sắc bén, nói từng chữ một:" Ngủ cũng đã ngủ qua, cũng không cần như vậy khách sáo a."
p/s: bà con đoán xem chương sao có kiss hông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui