Tùy ý ôn nhu

 
Sau đó Thích Mân mới phản ứng lại, cậu vội vàng chạy xuống bậc thang, "Đào Đào, em bị ngã đau chỗ nào?"
Đào Đào vùi trong ngực Dịch Tuần, miệng nhỏ bẹp xuống, nước mắt lưng tròng, "Đầu gối em đau."
Thích Mân cẩn thận từng li từng tí vén váy Đào Đào lên, trên đầu gối bị rách da, xanh một mảng, váy vừa lúc đụng phải, Đào Đào run nhẹ lên, rụt chân lại.
Dịch Tuần nhìn thấy, cau chặt mày, "Cẩn thận một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đào Đào, ngoại trừ đầu gối còn có chỗ nào đau nữa không em?" Động tác Thích Mân cẩn thận thổi thổi vết thương, cậu lấy khăn tay lau khô vết máu.
"Không ạ, thật xin lỗi anh trai, em không phải cố ý." Đào Đào cũng bị hù dọa, cô  không nên xúc động như vậy, mình ngã không có việc gì, nhưng cô sợ hãi anh trai sẽ tức giận
"Nha đầu ngốc, làm anh trai sợ muốn chết, đứng lên thử một chút xem." Thích Mân vịn cô.
"Tê. . ." Khuôn mặt nhỏ Đào Đào nhăn lại, cô sợ anh trai quá lo lắng, lại phong khinh vân đạm đứng lên, "Em không sao đâu, không đau chút nào hết."
Trước đây, lúc Đào Đào bị ngã, vốn không có ai đau lòng cũng không có ai vịn cô bé, trong nội viện có rất nhiều người nên không ai chú ý tới cô, bị ngã chỉ là việc nhỏ, trước đây lúc cô bị ngã đều tự mình phủi mông đứng dậy, hiện tại ngược lại cô yếu ớt rất nhiều, chỉ ngã một cái thì nước mắt đã chảy rồi.
Thì ra cảm giác có người đau lòng cho mình chính là như vậy.
"Đừng nhúc nhích, đi phòng y tế nhìn xem." Dịch Tuần ấn bả vai Đào Đào xuống, tuổi còn nhỏ, bị ngã đầu gối xanh thế này còn nói không có việc gì, tính tình ở đâu ra vậy.
"Không cần đâu ạ, em thật sự không có việc gì, em đã hết đau rồi, đều tại em không cẩn thận." Đào Đào cười miễn cưỡng, cô cúi đầu đem nước mắt ở khóe mắt rút về, tựa như không có gì xảy ra.
"Đi thôi, anh trai ôm em." Thích Mân vỗ đầu Đào Đào, nhất định phải đi.
"Không cần đâu, em có thể đi được." Đây chính là trường học, ôm cô thật không tiện.
Thích Mân còn muốn nói điều gì, người đã bị Dịch Tuần bế lên, "Đi thôi."

Thích Mân tận mắt nhìn Dịch Tuần ôm em gái mình đi, cậu lắc đầu đuổi theo, ai không biết còn tưởng Đào Đào là em gái cậu ấy.
Đào Đào làm ổ trong ngực Dịch Tuần, một cử động cũng không dám, hiện tại cô thấy may mắn vì mình không mập, bằng không sẽ khiến anh Dịch mệt, rất nhanh tới phòng y tế, Dịch Tuần đem người để trên giường bệnh, "Cảm ơn anh Dịch."
Dịch Tuần đưa tay vuốt tóc rối Đào Đào, "Ngồi xuống, lão sư, cô giúp em ấy kiểm tra đầu gối với ạ, em ấy bị ngã rách da."
Dịch Tuần thấy tay Đào Đào nắm chắc kẹo hồ lô đã bị bẩn, cậu đưa tay định thay cô ném đi, " Anh Dịch ——" Đào Đào nắm chặt cây kẹo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đã bị bẩn rồi."
"Được rồi ạ, thật đáng tiếc." Đào Đào nhìn một viên kẹo hồ lô còn thừa lại, chẹp chẹp miệng, như đang cảm thụ dư vị.
"Lần sau mua cho em."
Nghe vậy Đào Đào lại cười, "Vậy được ạ."
Lão sư cúi đầu nhìn thoáng qua, "Không sao đâu, nhưng vết bầm cần phải xoa đi, nếu không ngày mai càng đau." Những đứa trẻ trong trường học, ba ngày thì hai ngày đều bị ngã, rất phổ biến, không phải vấn đề lớn gì.
 
Thích Mân và Dịch Tuần cùng nhìn nhau, vết bầm rất đau, bọn họ đều từng bị, khi còn bé Thích Mân từng được xoa một lần, một đứa con trai nước mắt còn nhịn không được, Đào Đào còn là một cô gái nhỏ nũng nịu...
"Sao vậy ạ?" Đào Đào nhìn hai người, cô cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái.
"Đào Đào, xoa máu bầm có hơi đau một chút, em nhịn một chút nhé."
"Đau nhiều không ạ?" Ánh mắt Đào Đào ngơ ngác, trông hơi ngốc, trước đây bị ngã Đào Đào đều không xoa, cô tự để nó khỏi, "Có thể không xoa được không ạ?"
"Không thể." Dịch Tuần ngồi xổm xuống, một tay đỡ sau lưng Đào Đào, một tay ấn xuống chân cô, Thích Mân từ trong tay lão sư tiếp nhận rượu thuốc, bắt đầu ra tay.

"A. . ." Mới xoa bóp một cái, khuôn mặt nhỏ Đào Đào vặn vẹo vì đau, đây cũng quá đau rồi?
"Anh trai, em không muốn xoa." Đào Đào dùng sức rúc về phía sau, lại bị Dịch Tuần ấn xuống, không thể động đậy.
"Đừng nhúc nhích, Đào Đào nhịn một chút." Thích Mân cũng không đành lòng, nhưng mới xoa vết bầm tan đi khá nhanh.
"Ô..." Đào Đào nắm cánh tay Dịch Tuần, mặc dù cô gắng sức chịu đựng, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, đau quá.
Dịch Tuần cau chặt mày, đây là lần đầu cậu thấy bộ dáng này của Đào Đào, Đào Đào trước đây luôn cười hì hì, lần đầu tiên thấy cô nhỏ giọng nức nở, cắn chặt răng không chịu lên tiếng, môi dưới đều bị cô cắn nát.
"Há mồm." Dịch Tuần nắm cằm Đào Đào, khiến cô há mồm, "Chảy máu."
"Em không sao, không có việc gì đâu ạ." Đào Đào cười cười, Thích Mân bên này rốt cục cũng xong, "Lão sư, làm như này có thể chứ ạ?"
"Được rồi, lại bôi chút thuốc, cô gái nhỏ rất lợi hại nha, đã đau vậy còn không kêu." Chính người lớn cũng chưa chắc chịu được đau lúc xoa máu bầm.
"Đau."Hai mắt Đào Đào mang theo nước mắt, cô ủy khuất lau nước mắt.
"Được rồi, không sao đâu, ngày mai sẽ hết đau thôi." Thích Mân lau nước mắt và vết máu trên môi Đào Đào, cậu dẫn người ra ngoài cho tới trưa người liền biến thành như này, trở về còn không phải bị ba mẹ răn dạy chết.
"Ừm." Đào Đào buông váy, đôi mắt ướt át ngửa đầu nhìn bọn họ, trên lông mi còn vương nước mắt.
"Đi về nhà thôi, anh trai cõng em." Thích Mân ngồi xổm trước mặt Đào Đào.
"Em có thể đi được." Đào Đào lẩm bẩm
"Mau lên đây, nếu không anh trai tức giận đấy." Thích Mân ra vẻ nghiêm túc.
"Cảm ơn anh trai." Đào Đào thận trọng ghé lên lưng Thích Mân, Thích Mân cõng người đi ra ngoài.
"Dịch Tuần, cậu cầm ba lô Đào Đào đi."

Dịch Tuần nhìn ba lô nhỏ màu trắng, cậu cầm lên rời đi, đuổi kịp hai người, mở dù cho họ.
Xe chú Triệu còn đang ở bãi đỗ xe chờ, trông thấy bọn họ nhanh như vậy đã đi ra, ông cảm thấy kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã ra rồi?"
"Đào Đào bị ngã nên bọn cháu đi về trước." Dịch Tuần thu dù lại.
"Ôi, bị ngã chỗ nào vậy, có muốn đi bệnh viện trước hay không?" Chú Triệu vội vàng nổ xe.
"Không cần, vết thương đã được xử lý rồi, trực tiếp về nhà."
"Ừ ừ." Chú Triệu gật gật đầu, rất nhanh tới cửa nhà.
Sau khi xuống xe, Đào Đào áy náy nhìn Dịch Tuần, "Anh Dịch, thật xin lỗi anh, em vốn muốn mang anh đi ra ngoài chơi nhưng mà em lại làm liên lụy đến anh."
Lúc đi ra ngoài chơi rất vui vẻ, kết quả mất hứng trở về, còn cả kẹo hồ lô nữa, thật đáng tiếc.
"Không có việc gì đâu, trở về đi." Trong lòng Dịch Tuần cũng rất tự trách, hai người bên cạnh cũng không trông được một tiểu nha đầu.
Thích Mân ôm Đào Đào vào nhà, Hà Vãn đang cùng dì Phương nói chuyện trưa nay ăn  gì, thì bà nhìn thấy Thích Mân ôm người đi vào, Hà Vãn lập tức đứng lên, "Đây là thế nào?"
"Mẹ, không có việc gì ạ, con không cẩn thận bị ngã nhưng đã không sao rồi, anh trai vẫn luôn ôm con." Đào Đào thận trọng nhìn Hà Vãn, " Anh trai không liên quan đến chuyện này, là chính con không cẩn thận." Cô còn nhớ vì Thích Mân nói chuyện.
"Bị ngã chỗ nào vậy? Con mới ra ngoài nửa ngày đã mang vết thương trở về rồi."
"Đầu gối bị dập." Thích Mân vén váy Đào Đào lên, " Là con không chăm sóc cho em gái." 
"Làm sao bị thương nặng vậy." Vốn là một mảng màu xanh, nhưng vì vừa rồi dùng rượu thuốc xoa nhẹ, cả một cái đầu gối đều bị sưng đỏ, màu đỏ ở giữa màu xanh, người khác nhìn vào vô cùng sợ hãi, còn có cả mùi thuốc gay mũi.
"Không có chuyện gì đâu mẹ, vừa rồi anh trai giúp con xoa nhẹ máu bầm rồi, đến mai thì đỡ hơn, chỉ là nhìn rất kinh khủng thôi, con không đau gì hết."
Đào Đào để chứng minh mình không đau, còn đưa tay chọc chọc vào, Hà Vãn sao lại không nhìn thấy lông mày Đào Đào nhíu lại, như này sao lại không đau.
"Đừng đụng vào nữa, mẹ để bác sĩ gia đình đến đây một chuyến, dì Phương, chị ôm Đào Đào lên lầu thay quần áo đi." Hà Vãn vô cùng tức giận, một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm như này, đã biến thành bẩn rồi.
"Mẹ, có thể để anh trai đi giúp con không?" Đào Đào cắn môi dưới, tròn mắt nhìn Hà Vãn.
Hà Vãn nhìn Thích Mân, bà làm sao không biết Đào Đào đang lo lắng bà sẽ mắng  tiểu Mân, "Tiểu Mân, bên ngoài nóng vậy, con cũng đi thay quần áo đi."

Hà Vãn vỗ cánh tay Thích Mân, Đào Đào còn nhỏ, một đứa nhỏ va va chạm chạm cũng là chuyện thường, Hà Vãn cũng không cần mắng Thích Mân.
"Anh trai, đi thôi." Đào Đào cười hì hì, mục đích đạt được nên rất vui vẻ, anh trai đối với cô bé tốt như vậy, không thể bị mắng được.
Thích Mân gật đầu, cô em gái của cậu nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Đào Đào đã thay quần áo ngồi ở trên giường, bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho Đào Đào, xử lý vết thương bôi thuốc thì đi.
"Cũng may không có việc  gì lớn, con đó lần sau phải cẩn thận một chút, đừng để đầu gối bị ngã thành như này."
"Me ơi, con biết rồi, lần sau con nhất định sẽ chú ý mà." Đào Đào ôm cánh tay Hà Vãn nũng nịu.
"Vậy  mấy ngày nay con nằm trên giường nhé, mẹ để dì Phương mang thức ăn lên cho con, mấy ngày sau lại đến nhà bà ngoại."
"Được ạ, con rất nhanh sẽ khỏe."
"Vậy con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi đây."
"Dạ."
Hà Vãn đi ra ngoài, khép cửa lại, Đào Đào mới đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu gối một chút.
"Ui. . ." Cô hít một ngụm khí lạnh, đau quá đi, nhưng mà không là gì.
Năm ngoái, có một lần cô mới thật sự bị ngã rất đau, toàn bộ móng chân đều bị lật lên, nhưng không cần đi bệnh viện, bây giờ móng chân đã dài trở lại.
Nhưng cô luôn cảm giác năm nay so với năm ngoái còn đau hơn, đại khái là bởi vì có người đau lòng cho cô, nên cô cũng yếu ớt rất nhiều.
 
Tác giả có lời muốn nói:  Nói thật thì xoa máu bầm đau muốn chết luôn ý, năm ngoái tôi ngã trong phòng tắm một phát, hai bạn cùng phòng tôi giữ chân tôi rồi xoa máu bầm trên mắt cá chân, một người hai mươi tuổi rồi còn khóc như đứa trẻ ba tuổi, còn thiếu tý nữa ấn tôi xuống (quá xấu hổ)@_@
Editor: mấy nay mình bận tìm trọ quá nên không có thời gian edit, mn thông cảm!!!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận