Tựu Ái Nhĩ
(Yêu mình em)
Tác giả: Phượng Thần
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, đoản văn
Ghép đôi: Nhạc Doanh x Ngôn Nhật Lãng
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
"Tiểu Đồng, hôm nay là ngày đầu đi học, phải nghe lời cô, không được nghịch ngợm đó!" Tôi dắt tay một cậu bé, khi sắp tới cổng trường, cúi đầu mỉm cười nói với nó.
"Biết rồi ạ, từ tối hôm qua, chú và cha đã nói vô số lần rồi." Cậu bé, Ngôn Nhật Đồng thè lưỡi nghịch ngợm, nhưng kiểu cách đã như ông cụ non.
"Chú chỉ sợ cháu ngày đầu tới lớp không quen thôi, nhưng..." Tôi cười khổ.
"Chú Doanh à, cha cháu không phải thường nói cháu là con gián đánh không chết sao? Cháu sẽ quen, cháu vừa sinh ra, đã theo cha lang thang khắp nơi rồi."
Lang thang khắp nơi? Tôi nhịn không được bật cười, rốt cuộc là ai dạy tiểu quỷ này nói lời thâm ảo như vậy? Nhưng không cần nói tôi cũng biết, người duy nhất lảm nhảm chủ đề này với nó, đại khái chỉ có người đàn ông kia thôi.
"Được rồi, chú ơi, tới cổng rồi, cháu vào lớp đây." Cậu bé đứng trước mặt tôi, vẫy tay, tôi buông tay nó ra, mỉm cười vẫy lại. "Chú Doanh ơi, trước khi cháu tan học, chú đừng cô đơn đến khóc nhé! Tiểu Đồng tan học xong sẽ về chơi với chú."
"Chú không khóc đâu! Mau vào đi! Nhớ cẩn thận đấy!" Tôi dở khóc dở cười mắng nó một tiếng, bảo nó mau vào đi, cậu bé cười hì hì gật đầu, xoay người lại chạy chậm vào trường, một môi trường hoàn toàn thuộc về nó.
Tiểu Đồng và cha nó bốn năm trước đã ở lại nhà tôi, cha nó Ngôn Nhật Lãng, là đàn anh đại học của tôi, muốn nói sâu xa hơn, từ năm nhất đến năm tư, tôi quen với người đàn ông này.
Đúng thế, quen, như người yêu vậy.
Chỉ là, lúc anh ta tốt nghiệp, tìm được công việc, tôi cũng thuận lợi lên năm tư, quan hệ của chúng tôi đột nhiên bế tắc, tôi biết, anh ta muốn chia tay.
Cho nên, ngày tốt nghiệp, tôi mời anh ta tới xem, cũng là ngày đó, tôi và anh ta kết thúc.
Anh ta không nói gì, chỉ là ôm tôi, nói một câu: "Anh thật sự thích em..."
Tôi cố hết sức mới đè xuống được tiếng òa khóc, thậm chí còn ráng gặng cười. "Thích vô dụng, thích... không bằng yêu."
Anh ta gật đầu, "Anh biết."
Sau ngày đó, anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi. Không ngờ, gặp lại đã là bốn năm sau, tôi còn nhớ, ngày chúng tôi gặp lại, là một đêm bão sắp tới, rất gần Trung Thu, thời tiết đã mát hơn nhiều.
"Ting tong!" Hôm ấy, chuông cửa đột nhiên vang lên ở buổi tối, người sống một mình như tôi, buổi tối tuyệt đối không thể có khách tới thăm, bạn bè muốn tới cũng sẽ hẹn trước, cho dù là đột nhiên tới, cũng sẽ gọi điện báo, nên tình huống bất ngờ này, chưa từng xảy ra với tôi.
Tôi hơi hiếu kỳ đi ra mở, ngoài cửa, là một người đàn ông cao đến mức tấm lưng che khuất ánh đèn đường, trên mặt để râu lởm chởm, đeo kính đen, nhìn rất tiều tụy, nhưng khi cười, nhịp tim tôi bỗng nhanh hơn một nhịp.
Tôi biết, đó gọi là khiếp sợ.
Trong lòng anh ta, ôm một đứa bé ngủ say, ước chừng, tuyệt đối không quá ba tuổi.
"Ngôn... Nhật Lãng?" Tôi không xác định có phải là anh ta không, nhưng trong ký ức, chỉ có anh ta, giống người đàn ông trước mắt nhất.
"Nhạc Doanh, đã lâu không gặp." Bên chân người đàn ông — Ngôn Nhật Lãng, còn có một túi hành lý lớn màu đen, tôi nhìn một cái, rồi ngẩng lên nhìn anh ta.
"Đã lâu... không gặp."
"Nhạc Doanh, thu lưu anh đi... A, không, thu lưu bọn anh đi!" Anh ta chìa một tay ra, chỉ mình, lại chỉ đứa bé ngủ rất an ổn trong lòng.
Bất kể thế nào, tình huống lúc đó, tôi tuyệt đối không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như nói một câu 『 Không được, mời về cho 』 rồi đóng cửa lại, thế nên, tôi đành phải nói: "Vào trước rồi hẵng nói!"
Kế đó, anh ta chậm rãi kể cho tôi hay, tôi mới biết, thì ra ba năm trước, anh ta kết hôn với một cô gái, nhưng, ngay sau ngày sinh ra con của anh ta, cũng là Ngôn Nhật Đồng, cô gái đó đã biến mất khỏi bệnh viện.
Để lại chỉ có một mảnh giấy, trên đó viết: "Anh không yêu em, anh chỉ thích em."
Một tháng sau, anh ta nhận được, là giấy ly hôn vợ mình gửi tới.
Tôi lúc đó chớp mắt, nhìn Ngôn Nhật Lãng, cười khổ nói: "Nhật Lãng, không yêu thì không nên kết hôn, anh không hiểu đạo lý này à?"
"Không thử thì sao biết không thành công?" Ngôn Nhật Lãng cười trả lời, đây là câu thiền ngoài miệng của anh ta. Nói chính xác hơn, đây là lời răn sống của anh ta. "Thử, có phân nửa cơ hội thành công, không thử, thậm chí 0,1 cơ hội cũng không có, không phải sao?"
"Cho nên, lần này anh thất bại."
"Ừ, vì thế, anh lại có một khiêu chiến khác." Anh ta gật đầu, bàn tay vuốt ve đầu đứa bé gối trên đùi vẫn ngủ rất ngon lành.
"Khiêu chiến gì?"
"Nhạc Doanh, chúng ta bắt đầu lại đi?"
Tôi trợn tròn mặt, nhìn anh ta không nói gì.
"Câu trả lời của em...?"
"Cho em thời gian suy nghĩ đã."
"GOOD! Có suy nghĩ là có cơ hội." Ngôn Nhật Lãng khen ngợi nhìn tôi. "Trong thời gian em suy nghĩ, anh và Tiểu Đồng có thể ở lại đây sao?"
"Hự... Nhà hai người đâu?" Lại nói, tôi vẫn chưa rõ, 『 thu lưu 』 anh ta nói rốt cuộc là ý gì.
"Anh và vợ cùng đi mua nhà, sau khi ly hôn anh để lại cho cô ấy, từ khi Tiểu Đồng sinh ra tới nay, bọn anh đều là ở thuê, công việc của anh là phiên dịch tác phẩm văn học thiếu nhi nước ngoài cho nhà xuất bản, nhưng thu nhập không ổn định, có lúc hai tháng cũng không nhận được bản thảo, không có tiền trả thì phải dọn đến chỗ sơ sài hơn, chờ tiền dư dả rồi, bọn anh mới có thể tới khách sạn hoặc nhà nghỉ."
"Vậy không tốt cho thằng bé đâu." Tôi nhíu. "Anh như vậy, thằng bé sẽ không có cảm giác nhà, nó đã không có mẹ..."
"Đúng! Cho nên, Nhạc Doanh, vì Tiểu Đồng, thu lưu bọn anh đi!" Anh ta cúi người về trước, nắm chặt tay tôi, thành khẩn nói. "Em có lẽ không tin, nhưng, kỳ thực cho đến nay, anh thích nhất vẫn là em."
Phải, tôi thật sự không tin, ai sẽ tin một kẻ thân là bạn trai cũ bốn năm không hề có tin tức, vừa xuất hiện đã ôm con, làm cha sắp nhỏ, còn nói thích nhất vẫn là tôi, vậy xin hỏi... đứa bé kia là gì?
Nhưng... từ giây phút nhìn thấy Ngôn Nhật Lãng, nhịp tim tôi chưa từng chậm lại, tôi không thể nghĩ gì nữa.
"Anh làm sao tìm được em?"
"Đêm qua, ôm Tiểu Đồng đi ngang qua công viên trước nhà em, thấy em vừa về mới phát hiện, nên hôm nay lập tức tới cửa." Anh ta đắc ý cười, cao giọng trả lời.
"Ngôn Nhật Lãng! Anh từ lúc nào gợi đòn như vậy?" Đau đầu, tôi nên thở dài một câu đây là số phận hay là tạo hóa trêu người đây?
Kết quả, tôi thật sự giữ hai cha con anh ta lại, lần này, là suốt bốn năm, Tiểu Đồng nay gần bảy tuổi, Ngôn Nhật Lãng cũng tìm được công việc ở một nhà xuất bản, thu nhập càng lúc càng ổn định, kỳ thực anh ta hiện tại đã đủ tiền sống với Tiểu Đồng rồi, không cần phải ỷ lại tôi nữa.
"... Không, một ngày em không trả lời, anh sẽ không rời đi." Từng nhắc tới vấn đề này, nhưng anh ta chỉ cười nói. "Còn có, Tiểu Doanh, thời gian em suy nghĩ dài quá! Đã bốn năm rồi, chúng ta cũng gần ba mươi rồi, em vẫn chưa quyết định sao, có muốn bắt đầu lại với anh không?"
Làm ơn... Chúng tôi hiện tại không giống như bắt đầu lại sao? Bốn năm qua, những việc người yêu nên-cần làm, chúng tôi đều đã làm, ngoại trừ im lặng không nhắc tới chữ 『 yêu 』, chúng tôi ở đâu không giống người yêu chứ?
"... Để em, suy nghĩ thêm một thời gian đã."
Suy cho cùng, là tôi có mục đích, là tôi ngu, Ngôn Nhật Lãng nói một ngày không trả lời, anh ta sẽ một ngày bám lấy tôi, thế nên... Tôi càng lúc càng không muốn trả lời, anh ta ôn nhu với tôi, ngoại trừ không nói yêu, anh ta rất tốt, chỉ cần không để ý tới câu 『 I Love You 』 đó, cuộc sống kỳ thực cũng coi như hạnh phúc.
Cả đời không trả lời, thì có thể giữ anh ta lại cả đời, mục đích của tôi, gian trá đến quá phận.
"Nhật Lãng, em vừa đưa Tiểu Đồng tới trường." Trên đường về, tôi gọi cho Ngôn Nhật Lãng đang làm việc ở nhà.
"A, làm phiền em, tối qua thức khuya, sáng nay không thể nào dậy nổi." Giọng anh ta còn ngái ngủ, hình như là bị cuộc điện thoại này đánh thức.
"Em biết anh gần sáng mới ngủ mà, không sao."
"A! Anh giờ nào lên giường em cũng biết, kỳ thực không có anh ngủ bên cạnh, em cô đơn lắm đúng không?"
Nói Tiểu Đồng và anh ta không phải cha con không ai tin, lời y chang nhau cả.
"Đó là vì lúc anh bò lên giường đã đánh thức em, em cũng khổ lắm có được không?" Tôi hừ một tiếng, giả bộ bất mãn nói.
"Sáng nay anh còn định đánh lén em, nhưng thấy em ngủ như thiên sứ, không nỡ gọi em dậy..."
"Mới sáng sớm đừng nói mấy lời buồn nôn." Đối với lời ngon ngọt của anh ta, tôi đã sớm miễn dịch, ba mươi tuổi nghe những lời này, ai còn vui vẻ như trẻ con chứ, lại không phải thanh xuân thiếu niên.
"Đúng rồi, hôm nay em không đi làm à?"
"Hôm nay nghỉ." Tôi làm việc ở cửa hàng thời trang, ngày nghỉ thường là ngày trong tuần. "Em đi siêu thị, thuận tiện mua bữa sáng về cho anh, anh ngủ tiếp đi!"
"Ừ, làm phiền em... A!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Chợt nhớ ra, tháng 9, sinh nhật Tiểu Đồng sắp tới rồi."
Tôi ngẫm một lúc, cũng trả lời: "Ừ, hai tuần nữa!"
"Thằng nhóc này vẫn đòi đi fastfood mở tiệc, em thấy thế nào?" Ngôn Nhật Lãng ở đầu bên kia cười nói. "Anh nói với nó, cần có em đồng ý mới được, nên nó sẽ tới vòi em sớm thôi."
"Thằng bé mỗi năm chụp hình với McDonald's còn chưa đủ sao?" Tôi bật cười trả lời. "Lại nói, anh là cha nó, chuyện này anh quyết định là được."
"Không, không, anh nói với nó, gia quy Ngôn gia bọn anh..."
"Gia quy?"
"Ừ, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh Nhạc Doanh, không được phản đối, không được chống cự, không được cự tuyệt."
Tôi cười ra tiếng, trong lòng lại có chút cay đắng, Ngôn Nhật Lãng không hiểu sao. "Em biết rồi, em đi fastfood hỏi xem!"
"Ừm, nói này, Tiểu Doanh, em biết không? Sinh nhật Tiểu Đồng, có hàm ý siêu lớn đó!" Có lẽ là vì thời gian làm việc không giống nhau, chúng tôi đã lâu không nói chuyện, giờ thông qua điện thoại, ai cũng không nỡ cúp.
"Hàm ý? Hàm ý gì?" Lên xe bus ở bến chờ, tôi ngồi xuống ghế, nhàn nhã nói tiếp với anh ta.
"... Ừm, đã ba mươi rồi, anh nghĩ, anh muốn yên ổn."
"Cái gì?" Không phải đang nói hàm ý sinh nhật sao? Sao lại đột nhiên nhảy qua chủ đề này?
"Tiểu Doanh, anh muốn yên ổn, cả đời với em."
"Đợi đã... Em không hiểu sao anh lại nhảy qua chủ đề này?" Tôi há hốc mồm, vội mở miệng hỏi lại. "Anh nói... là có ý gì?"
"Em chưa hiểu sao? Ngẫm lại sinh nhật Tiểu Đồng đi!" Giọng của Ngôn Nhật Lãng nghe có chút căng thẳng, lại có chút khốn quẫn không nên xuất hiện trên người anh ta.
"Sinh nhật Tiểu Đồng? 920! Làm sao vậy?"
"920... 920..."
"A!" Anh ta không ngừng lặp lại ngày này, tôi cuối cùng cũng nghe ra.
"Nghĩ ra chưa?"
"... Nghĩ không ra..." Tôi đương nhiên đánh chết cũng không thừa nhận mình nghĩ ra rồi, lúc này, vẫn là giả ngu, sẽ vui vẻ hơn. "Ừm... Thật sự nghĩ không ra, anh nói cho em biết đi?"
Là câu đó... Câu tôi vẫn rất muốn nghe, câu tôi từ ngày trước đến về sau, chờ tổng cộng gần mười năm.
"Em giả điên hay ngốc thật thế?"
"Em ngốc!" Khóe miệng tôi vẽ ra một nụ cười anh ta lúc này không nhìn thấy, nụ cười thực hiện được, nụ cười hạnh phúc.
"920... Yêu mình em."
Cho nên... Tiểu Đồng là thiên sứ, kết nối chúng tôi, là thiên sứ ban cho Ngôn Nhật Lãng, cũng là món quà Ngôn Nhật Lãng tặng cho tôi.
Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe chất giọng trầm thấp đó, nói với tôi câu mong đợi từ lâu, viền mắt tôi vẫn không khỏi nóng lên: "... Cái gì, nghe không rõ, lặp lại đi?"
"Nhạc Doanh, em——!"
"Nhật Lãng, lặp lại đi, xin anh." Tôi sợ, tôi không nghe được anh chịu nói lần thứ ba, mà tôi cảm thấy, chỉ nói một lần, đối với tôi, rất thiếu, rất thiếu...
"Nhạc Doanh, em nghe đây, anh nói —— anh yêu em."
Vội vàng mở cửa sổ cạnh ghế ra, để gió quất vào mặt làm dịu cảm xúc xuống, đồng thời không để người trong xe thấy tôi rơi lệ, tôi hiện tại vừa cười vừa khóc như một thằng điên, nói không chừng sẽ bị đuổi xuống xe.
"Tiểu Doanh?" Thấy tôi không trả lời, Ngôn Nhật Lãng lại căng thẳng gọi tôi một tiếng.
"... Nè, Nhật Lãng, em hiện tại, cho anh câu trả lời, bốn năm trước anh hỏi em được không?"
"A, ừ... Được!"
"Bắt đầu lại đi, cả một đời."
Cả một đời, trốn không thoát... Kỳ thực, tôi và anh ta đã sớm biết...
...