Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ

Mẫu Thân

Tác giả: Thảo Bản Tinh Hoa
Thể loại: dân quốc, nhất thụ nhất công, phụ tử
Ghép đôi: Tô Mẫn Thanh x Tô Phủ Lẫm
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Trầm Như Nhạn lén nhìn vào trong thông qua khe cửa, con trai bà im lặng nằm trên cái ghế để cạnh cửa sổ, chiếc chăn màu cà phê đắp trên bụng, một tay che ngực, một tay khác thì đặt trên quyển sách để bên ghế, nút áo không gài hết, vạt áo mở ra, để lộ phần ngực gầy gò, có mấy chấm đỏ in trên đó. Khuôn mặt vốn dĩ đã gầy nay càng trở nên mảnh khảnh, đường cong chỉnh thể nhu hòa hơn trước, nhưng rất tinh tế. Bên dưới đôi mắt khép hờ là hắc khí dày đặc. Mái tóc dài đen như mực rối tung rơi xuống gối, đã mất đi sự sáng bóng. Thấy Tô Mẫn Thanh tiều tụy như vậy, trái tim Trầm Như Nhạn đau như bị dao cắt, nhưng bà cuối cùng cũng chỉ là thở dài, khép cửa lại.

Khác với căn phòng âm u ấy, hành lang sáng hơn nhiều, Trầm Như Nhạn mở cửa sổ hành lang ra, luồng gió se lạnh đầu đông lặng lẽ rót vào cơ thể yếu ớt của bà, bà run nhẹ. Sân ở bên dưới, con gái bà ngồi trên băng ghế đá, chống má, thỉnh thoảng bật cười, không biết đang nghĩ gì.

Bác sĩ Triệu bị Tô Phủ Lẫm xa thải đã gần nửa tháng, mấy ngày đó mặt của Tô Phủ Lẫm lạnh băng, khiến cho trong nhà cũng cóng như đông rét.

Trầm Như Nhạn ngẩng đầu, hơi híp mắt lại, bà hít một hơi không khí trong lành, cánh mũi lay nhẹ như cánh quạt, nét mặt vốn đang đoan trang vặn vẹo, vì bà lại ngửi thấy cái mùi hôi hám như ác mộng dây dưa bà, nó là cái mùi bẩn thỉu không thể cọ sạch của khu dân nghèo.

Những ngày tháng khủng bố như ác mộng, đường phố có mùi phân, sân sau có mùi khai, cầu thang sặc mùi gỗ mục và chuột, nhà bếp đầy mùi cơm nước đã thiu, căn phòng không thông gió thoảng mùi bụi bặm, dra giường phòng ngủ thì có mùi dầu mỡ, chăn có mùi ẩm, còn cả mùi chát gay mũi của cái bô. Đi giữa dòng người, có thể ngửi thấy mùi chua cơ thể người bốc lên, mùi hôi của quần áo chưa giặt, mùi tóc lâu ngày không gội của đàn bà và mùi thối phà ra từ miệng đàn ông.


Trầm Như Nhạn sinh ra ở cái nơi đầy mùi tanh hôi như vậy, nghèo khó, đói khát, khiến tuổi thơ của bà gần như tuyệt vọng. Khi bà sắp bị nhấn chìm vào những thứ dơ bẩn đó, người đàn ông ấy xuất hiện như thiên thần giữa vòng vây của mọi người, nét lạ lùng của mười dặm đô thành* cũng không nhuộm bẩn được hắn.

Ngày đó, trước nay có danh xưng "Tiểu Trà Hoa Nữ" bà lần đầu tiên quên từ để hát, ánh mắt xinh đẹp của hắn như một viên pha lê không tì vết, lóe lên ánh sáng lạnh như băng.

Phát hiện bà đang trộm nhìn, thiếu nữ như búp bê bên cạnh hắn trừng bà một cái, ôm chặt cánh tay hắn, đầy mùi độc chiếm. "Anh à, về thôi, chị dâu đang chờ anh ở nhà đấy!" Thiếu nữ giật nhẹ tay áo hắn như làm nũng. Hắn lơ đãng cười cười.

Chủ sàn nhảy nhoẻn một nụ cười, dè dặt đứng bên cạnh, thỉnh thoảng cười xòa nói mấy câu. Hoảng hốt chạy về hậu trường, bà nghe các chị em xì xào bàn tán, bàn về người đàn ông ấy. Quan ngoại giao trẻ tuổi, nhân vật tài hoa hô phong hoán vũ vừa xuất hiện ở bến Thượng Hải. Ba chữ "Tô Phủ Lẫm", khắc thật sâu vào lòng bà.

Bà là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất có mị lực. Thông thường, một người đàn ông sẽ không cự tuyệt một người phụ nữ có mị lực. Cẩn thận tiếp cận hắn, cử chỉ khéo léo, lưu lại ấn tượng cho hắn. Thế rồi, hắn bắt đầu để ý người phụ nữ xinh đẹp này. Nhưng thói ở sạch cao quý lại bệnh hoạn của hắn, khiến bà căn bản không có cơ hội tiến gần thêm một bước.

Một đêm mê loạn, Tô Phủ Lẫm luôn tự kiềm chế bản thân cũng không địch nổi ly rượu bỏ thuốc đó. Nó là một đêm điên cuồng, sau cơn hoang đường ấy, hạt giống tội ác đã được thai nghén. Chưa chồng mà đã có con, ánh mắt lạnh băng của người đời, bàn tán chỉ trỏ, bà hoàn toàn không quan tâm, vẫn làm theo ý mình, tự mình tới cửa tìm hắn. Nhưng ánh mắt hắn lạnh băng, như hoàn toàn không quen bà, ngữ điệu lạnh lùng, không hề dao động: "Đứa bé này là của tôi? Cô xác định à?"

Bà từng thất vọng, từng hận, áp lực buộc bà phải gả cho thanh mai trúc mã đã yêu bà nhiều năm. Ông ấy là một người tốt, trung hậu thành thật, lặng lẽ trả giá vì bà, lặng lẽ ở bên bà, ông ấy thật sự là một người tốt, nhưng ông ấy không thể cho bà những thứ bà muốn. Vinh hoa phú quý, hưởng phúc cả đời. Sinh con xong, bà cố chịu đựng cuộc sống nghèo khổ của bình dân, bà chưa bỏ cuộc, bà đang đợi. Năm Mẫn Thanh lên sáu, chồng bà bị bệnh thương hàn rồi mất, bà vẫn đợi, thiếu nữ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nay đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ vai có thể nâng. Cuối cùng, mười năm trôi qua, bà đợi được kết quả, vợ của Tô Phủ Lẫm qua đời, vị trí nữ chủ nhân của Tô gia đã trống.

Bà biết sự cố chấp điên cuồng của Tô Phủ Lẫm đối với huyết thống, mà Mẫn Thanh bề ngoài tú mỹ, cử chỉ khéo léo, không có chỗ nào không phải là phiên bản lúc còn trẻ của người đàn ông ấy. Đứa con trai này, sẽ là lợi thế để bà bước vào cửa Tô gia.


Giả vờ vô ý, bà đưa Mẫn Thanh tới trước mặt Tô Phủ Lẫm, bà nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của người đàn ông ấy lập tức thay đổi. Tất cả mọi thứ, đều vặn vẹo ở buổi tối đó.

Khi Tô Phủ Lẫm cầu hôn bà, bà chú ý thấy ánh mắt của hắn, không nhìn bà, mà là nhìn Tô Mẫn Thanh tới đưa cơm cho bà ở ngoài phòng làm việc. Con trai bà mỉm cười, xa cách lại lễ phép chào hắn, nét mặt lạnh băng của người đàn ông ấy bắt đầu hòa tan, nó là tình yêu, là đốm lửa điên cuồng chôn dưới núi băng. Hắn nhìn, luôn là Tô Mẫn Thanh.

Nhưng, thế thì đã sao?

Gả cho Tô Phủ Lẫm, là ước mơ lớn nhất đời bà, vì thực hiện ước mơ này, bà sẵn lòng hy sinh bất cứ thứ gì.

Cho dù là con trai ruột.

—— bà cúi đầu, tay bà đã trở nên mịn màng, xòe bàn tay ra, chỉ còn mấy vết chai cũ, không xóa đi được, như những ký ức nghèo khổ bẩn thỉu ấy, vĩnh viễn là chỗ bẩn trong cuộc đời bà.

Tiếng giày da nặng nề vang lên, bước chân thong thả của Tô Phủ Lẫm từ dưới lầu vọng tới, nhìn thấy bà, hắn lạnh lùng nói: "Sao giờ này bà còn ở nhà? Không phải đã hẹn với Hàn phu nhân rồi à?" Trầm Như Nhạn vội vã nói: "A, lão gia, nếu anh không nhắc, em cũng quên khuấy đi mất, em đi ngay đây!"

Bà vội vã chạy xuống, khóe mắt thấy hắn đẩy cửa phòng Tô Mẫn Thanh ra, Mẫn Thanh lạnh lùng bảo: "Cút! Ông cút cho tôi!" Kế là tiếng đồ sứ vỡ vụn, rồi là an tĩnh.


Bà không yên lòng, càng nhiều là thiên tính tội ác muốn rình coi. Vì thế bà rón rén bước tới, còn chưa tới gần, đã nghe được tiếng rên rỉ đè nén. Xuyên qua khe cửa, bà nhìn thấy hai đôi chân, một đôi mặc quần Tây đen, giày da nâu, đè lên người một người khác. Một đôi mặc quần ngủ màu trắng, một ống quần đã bị cởi ra, lộ ra cẳng chân quấn băng vải, mấy ngón chân trần gấp lại, co giật, bấu vào tấm thảm dày cộm bên dưới.

"Buông ra..." Mang theo hàm ý cầu xin, giọng của Mẫn Thanh run rẩy. Cái chân quấn băng vải cọ sát tấm thảm dưới đất, tính trốn khỏi gông xiềng của người đàn ông.

"Tôi nói rồi, em ngừng hòng trốn, cho dù em giết tôi, tôi cũng sẽ kéo em theo..." Giọng của người đàn ông lãnh khốc, áp lực hơi thở tình dục nồng nặc, tóm lấy cái chân thon gầy, kéo Mẫn Thanh lại.

"A!——" Mẫn Thanh thét lên, nửa đường bị cái gì chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở trầm đục.

"Đừng... ưm... a... Đau..." Giọng của Mẫn Thanh rất thấp, rất khổ, nhưng giấu bên trong lại có vui sướng nhè nhẹ. Lọt vào tai bà, như một tiếng sấm vang dội. Bà che miệng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, chậm rãi lui về sau, như du hồn lượn xuống cầu thang. Cảnh tượng kiều diễm quỷ dị trong phòng, đệm thêm tiếng cầu cứu mơ hồ khàn khàn của Mẫn Thanh: "Mẹ ơi... cứu... con..."

Mẫn Thanh tuổi nhỏ mỉm cười, xách cái rổ nhỏ đi mua thức ăn, gắp miếng thịt lớn bỏ vào chén bà, sau đó cười ép bà ăn hết: "Mẹ ơi, mẹ phải ăn nhiều lên, nếu không cơ thể sẽ bị bệnh đấy."

"Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?" Bên tai vang lên giọng nói thanh thúy của con gái. Bà lập tức trở về với hiện thực. Bà cười khổ nhìn con gái mình, cả đời của con trai đã hủy, nhưng bà không phải còn có con gái ư? Chỉ cần con gái bà có thể khỏe mạnh lớn lên là được, tính luôn cả phần của Mẫn Thanh...

Nghĩ tới đây, Trầm Như Nhạn thẳng lưng, bộ sườn xám bằng vải nhung đen thêu hoa ở rìa tôn cái cổ cao của bà lên, sang trọng như thiên nga, một chiếc áo choàng len sơn dương khéo léo tô đậm dáng người duyên dáng như ẩn như hiện. Bà nói với con gái mình: "Mẹ phải ra ngoài một lát." Sau đó bà ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, cao cao tại thượng bảo tài xế rằng: "Tới Hàn Công Quán."

Tài xế mở cửa xe cho bà, người phụ nữ cao quý này khom lưng ngồi vào xe, xe khởi động, ánh mắt bà cuối cùng cũng rời khỏi căn phòng ở lầu hai, đoan chính ngồi ở ghế sau, nhìn thẳng về phía trước, bày ra phong độ của một quý phu nhân xã hội thượng lưu.

Xe vòng qua đường Anh-Trung, lăn banh tới khu sầm uất, rồi đột nhiên dừng lại.


"Sao vậy?" Trầm Như Nhạn nâng khóe mắt lên, thờ ơ hỏi.

Tài xế quay đầu, cung kính đáp: "Thưa bà, tiệm bán Âu phục đằng trước xảy ra chút chuyện, có mấy kẻ rảnh rỗi đang tụ tập lại xem, đường bị chặn ạ."

Trầm Như Nhạn "Ừ" một tiếng, xe chậm rãi khởi động, băng qua dòng người. Mấy người đàn ông mặc Tây trang phẳng phiu đứng trước tiệm đã khóc không ra nước mắt, đầy cả một mặt tường, toàn là vết bẩn vàng. Có mấy cảnh sát chất phác đứng đó, rõ ràng là đang chê cười. Trầm Như Nhạn đột nhiên ngửi thấy mùi tanh tưởi, bà hét lên: "Mau lùi lại, mau!"

Tài xế không hiểu: "Thưa bà?"

Trầm Như Nhạn sắp ói ra rồi, lũ côn đồ này thật bỉ ổi, lại dùng phân người để tạt tường, bà hận mùi này nhất. "Mau lùi lại!" Bà dí cái khăn thơm vào lỗ mũi, lạnh như băng bảo.

Tài xế khó xử nói: "Đằng sau cũng có xe, chỉ có thể đi từ từ qua." Trầm Như Nhạn nhìn dòng người ngoài cửa sổ, mở cửa ra, tư thế ưu nhã bước xuống, xuyên qua dòng người. Tài xế muốn cản cũng không kịp rồi, chỉ có thể xuống theo. Một cảnh sát mắt sắc nhận ra bà, vội chen vào dòng người, chạy tới nịnh nọt cười, nói: "Tô phu nhân à, ngại quá, xảy ra chút chuyện, mời bà đi bên này." Nói xong, dùng gậy cảnh sát nới rộng dòng người ra, để Trầm Như Nhạn băng qua.

Trầm Như Nhạn bước nhanh hơn, nhưng vẫn duy trì sự ưu nhã của quý phu nhân, rất nhanh bà đã thoát khỏi dòng người ấy. Tài xế đi đằng sau lái xe tới, Trầm Như Nhạn ngửi thấy mùi trong xe, nhíu mày lạnh lùng bảo: "Ông về trước đi, nhớ rửa sạch xe đấy." Tài xế gật đầu, lập tức gọi cho bà một chiếc xe kéo sạch sẽ, người phụ nữ cao quý này ngồi lên xe, để hai tay lên đầu gối, đoan chính ngồi thẳng, nói với xa phu rằng: "Đi thôi, tới Hàn Công Quán." Ngữ điệu nhẹ nhàng, trôi chảy như nước, kinh điển của quý phu nhân, không thể nào nhìn ra xuất thân của bà. Ngồi ở đó, là một người phụ nữ cao cao tại thượng, là nội trợ hiền của người đàn ông có mặt mũi nhất tô giới Thiên Tân này.

END

*Thập lý dương tràng (十里洋场): ý chỉ khu có nhiều người nước ngoài sinh sống ở thời Thượng Hải xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận