Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ

Đoán Tâm
(Đoán lòng)

Tác giả: Ỷ Cẩu Cẩu Lại
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: Tôi x Anh ấy
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Một ngày độ ấm -14°, tôi hẹn anh ấy gặp nhau bên hồ. Cách giờ hẹn còn 13 phút, tôi run lập cập đứng đó, yên lặng gọi tên anh ấy.

"A, cậu đã tới rồi à, chờ có lâu không?"

"Không, tôi cũng vừa mới tới thôi." Mới là lạ, tôi đã chờ 10 phút rồi.


Trời lạnh như vậy anh ấy vẫn mặc không nhiều. Tôi đưa miếng socola đã chuẩn bị trước cho anh ấy.

"Ngại quá, trời lạnh như vậy còn bắt anh ra đây, có lạnh không, ăn chút socola cho ấm."

"Tôi... không ăn đồ ngọt..." Anh ấy mang theo vẻ áy náy nhíu mày, ừm, anh ấy nhíu mày cũng rất đẹp.

"Thế à." Tôi ngượng ngùng lấy lại miếng socola, ngốc quá mà, tôi áo não mắng mình. Tự lột socola ra ăn sạch từng miếng một. Anh ấy giật mình nhìn tôi. Hì, vẻ mặt ngẩn ra của anh ấy cũng rất đáng yêu.

Gió hơi lớn, gió lạnh thổi qua làm mặt anh ấy tái lại, tôi cởi khăn quàng cổ xuống vòng qua cổ anh ấy nói: "Mặt của anh đã tím tái rồi kìa."

"Không cần, cậu quàng đi." Anh ấy vội vàng tháo khăn quàng cổ, dưới sự kiên trì của tôi cuối cùng anh ấy cũng đeo lên.


Tôi giao tài liệu cho anh ấy. Tài liệu đưa rồi, lần gặp mặt này phải kết thúc. Không biết lần sau còn có thể tìm được cái cớ gì để hẹn anh ấy ra nữa không. Nhìn anh ấy chậm rãi quay người rời đi, trái tim đột nhiên khó chịu. Anh ấy lại rất nhanh quay trở lại nói với tôi: "Chúng ta đi chung đi."

Chúng tôi dọc theo bờ hồ đi với nhau một lát, tôi vòng đi vòng lại, vòng ra anh ấy còn độc thân, tôi rất vui, thuận tiện cũng khai tin tức tôi không có người yêu ra. Sau đó chúng tôi đi uống một ly cà phê để ấm người. Anh ấy cười lên thật đẹp, là ảo giác của tôi à, luôn cảm thấy khi nhìn tôi cười trong mắt anh ấy có một ánh sao khó hiểu đang lóe lên.

Tôi nói nhà tôi ở gần đây, anh ấy kiên trì muốn đưa tôi về, thật là một người ôn nhu. Tới cửa nhà tôi rồi, anh ấy lại kiên trì trả khăn quàng cổ cho tôi.

"Không cần, không cần, trời lạnh như vậy anh cứ quàng đi." Vừa nói tôi vừa giơ tay lên cản hành động tháo khăn của anh ấy lại.

Đột nhiên, động tác của anh ấy dừng lại, đôi ngươi màu mực lóe lên tia sáng, môi cong vòng lộ ra độ cong khá lớn. "Thật đáng yêu."

Từ lúc nào chúng tôi dựa gần như vậy, không chờ tôi kịp phản ứng, môi anh ấy đã dán lên, đầu óc tôi bùm một cái chết máy. Sau đó, chúng tôi vào nhà... Sau đó, chúng tôi nằm lên giường... Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.

Nhưng vì sao tốc độ anh ấy dọn vào nhà tôi nhanh đến mức khiến tôi có cảm giác như anh ấy sớm có dự mưu vậy...

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận