Quá Độ Tự Tín
(Tự tin quá mức)
Tác giả: Ám Dạ
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Squalo
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Sát thủ không cần trái tim, không có cái gọi là cảm xúc, chỉ cần gạt bỏ hết chướng ngại để hoàn thành nhiệm vụ là được.
Thế nên tiểu quỷ à, những chuyện cậu làm cho tôi không hề có ý nghĩa, chỉ khiến người thấy phiền lòng thêm thôi.
.
"Mọi người vẫn khỏe chứ?"
Mỗi tháng một lần ghé thăm như thông lệ, Tsunayoshi luôn mang theo một phần bánh ngọt nghe nói là tự làm, ngon cực kỳ.
"Oh, gần đây Tsunayoshi thế nào hả?"
Lussuria là người đầu tiên nhào tới nhận bánh rồi để lên bàn, kế là Bel ushishi cho cậu một cái ôm, Mammon đã chờ lấy phần mình, Xanxus ngồi ở chủ vị cùng Levi đứng đằng sau đợi lệnh, Squalo tựa ở cách đó không xa không nói không rằng.
Nơi vốn chìm trong bóng tối được rót vào ánh sáng, chỉ có gã cảm thấy gai mắt nên né tránh, nhưng tia sáng ấy vẫn không ngừng rọi tới.
"Ehh... Squalo à, bánh ngọt..."
Mùi hương ngọt ngào khiến người buồn nôn, vốn định lờ đi nhưng khi thấy nét mặt cẩn thận của đối phương, Squalo chỉ có thể duỗi tay cầm.
"Có thời gian làm chuyện này còn không bằng đi rèn luyện đi? Tiểu quỷ."
Vốn chỉ là vờ oán giận chọc vào trán đối phương, Squalo lại phát hiện, khóe miệng của mình đang cong lên khi nhìn thấy nụ cười thẹn thùng của cậu.
Cảm giác dường như có gì đó là lạ, gã tự nhủ.
"Rác rưởi, không muốn ăn thì nhịn đi?"
Thản nhiên gác chân lên bàn, Xanxus nói một câu rất gợi đòn, khóe miệng dính chút bơ màu trắng.
"Ushishi~ hoàng tử không ngại xơi luôn phần bánh ngọt của gã ngốc lông dài đâu hen."
Nhào về phía Squalo, Bel thành công tóm được tay đối phương.
"Ai không nói tôi không ăn hả! Cái thằng này buông ra cho tao! Còn cậu nữa! Không được cười!!"
Vừa trả lời vừa quơ quơ cánh tay định ném Bel xuống, Tsunayoshi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này nhịn không được lén cười một cái cũng bị anh chàng đang treo người lủng lẳng trên tay quát lớn.
"Ha hả... Bel, còn bánh mà, đừng giành của Squalo."
Vỗ nhẹ hoàng tử, Tsunayoshi nhịn cười mở miệng, Bel nghe lời ngoan ngoãn chạy về bàn, gọi nhân yêu tự xưng là mẹ cắt thêm cho cậu một phần.
"Chỉ biết dỗ tiểu quỷ..."
Squalo nhỏ giọng lầu bầu, cũng đi theo Tsunayoshi trở về bàn.
Ngọt chết người!!
Mặc dù sắc mặt đã thay đổi ngay khi cắn miếng bánh, nhưng Squalo rất nhanh khôi phục bình thường. Tuy rằng trong cái gọi là Luật của Sát thủ không có luật nào không cho kén ăn, nhưng gã vẫn ăn hết phần bánh của mình.
Không biết tại sao, gã đã dần quen với cái vị ngọt lịm đó, cảm thấy nó thực ra cũng không khó ăn, thậm chí càng muốn nhiều hơn.
Chậc... Chỉ cần ở bên tiểu quỷ, gã sẽ không giống mình tí nào.
"Squalo, mùi vị sao hả?"
Bởi vì không thể đọc vị như ai đó, Tsunayoshi đành phải mở miệng hỏi.
Rất giống cậu.
Tuy rằng trong tiềm thức muốn trả lời như vậy, Squalo lại lựa chọn im lặng rời đi.
Trái tim của sát thủ xuất hiện sự hỗn loạn,
Như thỏi sắt nung đỏ,
Lại ngọt ngào như táo.
Luyến tiếc tình cảm này.
Lần đầu xuất hiện,
Lại không hề phát giác.
Thực ra đã hãm sâu,
Có chăng chỉ là không muốn thừa nhận.
Tự tin vỡ vụn.
END