Đẳng Trứ
(Chờ)
Tác giả: Quỳ Yếp
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Irie Shouichi
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Đó là ác mộng cả đời ta không thể quên.
Ngày đó, nhà ta đến một người lạ, hắn gọi Lambo. Sau đó mẹ bảo ta đưa lễ vật sanh nhà Sawada.
Rồi tất cả ta thấy, khiến tinh thần ta nháy mắt tan vỡ.
Ta sẽ không quên, mà còn, hiện tại trái lại rất may mắn, thấy nó đồng thời nhớ được nó. Bởi nhờ nó, khiến ta có thể nhớ, em —— Sawada Tsunayoshi.
Em vĩnh viễn không biết, ta thích em. Cứ việc chúng ta đều là nam sinh, nhưng mà ta không ngăn được yêu em. Không phải xung động, mà là tự nhiên nảy sinh. Ánh mắt đầu tiên thấy em, trái tim ta đã có suy nghĩ "A, chính là người này". Có lẽ nếu lần đầu tiên thấy chỉ là bắt đầu nhớ, vậy tất cả sau đó, là vì để ta yêu em mà làm nền.
Ta biết mình không xứng với em, ta không xinh đẹp, lại là mọt sách, ngoại trừ đọc sách, ta không biết gì. Mãi đến lần xuyên việt kia, ta đến thời đại Byakuran săn giết Vongola. Ở thời đại ấy, em đã trở thành boss, em không rõ tự ti lúc đó của ta. Mãi đến em tìm ta, muốn ta làm nằm vùng ta mới cảm thấy thì ra mình cũng là kẻ hữu dụng. Thế nhưng kế hoạch kia nguy hiểm vượt quá tưởng tượng, em vĩnh viễn không biết, tâm tình một khắc ta thấy em bị đạn bắn ngã. Biết rõ chỉ là đạn giả chết, ta vẫn phẫn nộ, bi thương. Cảm giác đau lòng ấy ta không muốn nếm thử lần thứ hai.
Ta vào rừng, thấy quan tài em nằm.
Nếu có thể, ta thật muốn hủy nó!
Nhìn nét mặt tuyệt đẹp của em trong quan, cúi đầu, khẽ hôn. Tsuna... Chỉ khi không ai, ta mới có thể gọi em, mới có thể hôn em. Ta vẫn nhớ, vẫn nhớ lời kia, cảnh kia.
"Shouichi, gia nhập chúng ta đi, gia nhập Vongola chúng ta!"
"Sawada-kun, cảm ơn! Cảm ơn cậu!" Em không biết ta khi ấy vui vẻ vì gần em một bước.
"Không cần xa lạ vậy, sau này không ai cứ gọi tôi Tsuna!"
"Tốt, Tsuna!"
Nhìn nhau cười, trong lòng nồng đậm cảm động.
...
"Shouichi đáp ứng tôi đi... Chỉ có làm vậy, mới có thể cứu vãn gia tộc Vongola."
"Thế nhưng, Tsuna, vậy, vậy rất nguy hiểm!"
"Không sao, chỉ là trúng đạn giả chết, không phải chết thật."
"Xin lỗi, không thể bảo vệ cậu..."
"Shouichi, đừng nói vậy, kỳ thực nên là tôi cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu vẫn ở bên tôi, vô luận lúc nào, chỉ cần có cậu, tôi đều cảm thấy an tâm! Shouichi-kun, nếu kế hoạch này thành công, tôi sẽ cho mình một kỳ nghỉ, khi ấy gọi các Guardian, reborn, còn có cậu, chúng ta ra ngoài chơi! Chúng ta có thể ngắm pháo hoa, chạy nhảy, truy đuổi, ngắm trời chiều..."
"Sẽ, nhất định sẽ! Tsuna, nhất định sẽ!" Khi đó ta rất kích động, ta vẫn tin, sẽ có một ngày như vậy, ta sẽ cùng Tsuna ngắm pháo hoa, ngắm trời chiều, ngắm mây tụ mây tan, ngắm hoa nở hoa tàn.
"Shouichi, xin lỗi..." Xin lỗi gì đâu? Không cần xin lỗi, Tsuna. Đối ta mà nói, chỉ cần có thể bên em, đó là hạnh phúc. Chỉ cần em hạnh phúc, cho dù cho em hạnh phúc không phải ta cũng không sao, miễn là để ta lặng lẽ thủ hộ em, vậy cũng đủ rồi...
...
Ta nhìn mặt em, khẽ nói rằng: "Tsuna, mười năm trước sắp tới. Ta sẽ chờ, chờ ngày đó. Không cần quên ước định giữa chúng ta! Ta vẫn chờ, chờ ngày cùng em ngắm trời chiều ngắm pháo hoa. Nếu kế hoạch thành công, vậy ngày em tỉnh lại, ta không lùi bước, ta nhất định nói với em 'Ti amo'."
Ti amo, ta yêu em.
Tsuna, ta chờ em, chờ ngày đó đến, xin đừng để ta thất vọng, càng đừng để ta tuyệt vọng.
"Shouichi, anh nhìn, pháo hoa thật đẹp!"
"Phải, Tsuna, thật đẹp! Ai, Tsuna, mau nhìn! Trời chiều bên đó, màu sắc rất rực rỡ!"
"Ừ, cảm ơn anh Shouichi, cảm ơn anh cùng em ngắm pháo hoa ngắm trời chiều."
"Anh cũng cảm ơn em, nguyện ý để anh bên em, nguyện ý để anh cho em hạnh phúc. Em biết không, anh rất vui, anh rất vui có một ngày có thể ngồi bên em như vậy, ngắm pháo hoa nổ giữa không trung, ngắm khoảng khời trời chiều đọng lại... Anh cuối cùng chờ được, chờ được ngày này."
"Chúng ta sẽ hạnh phúc!" Cầm lấy tay đối phương, mười ngón nắm chặt, không buông ra nữa.
Phải, ta tin, chúng ta sẽ hạnh phúc, chúng ta vẫn vậy, vì đường của chúng ta còn rất dài, câu chuyện của chúng ta chưa kết thúc, tình yêu của chúng ta sẽ tiếp tục...
...