Tuyển Tập Đoản Văn Khr




Na Triêu Dương Ngận Mỹ, Đối Bất Đối?
(Bình minh rất đẹp, đúng không em?)

Tác giả: Hạ Danh Ngạo
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Reborn
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Tsunayoshi rất mệt mỏi.

Thật rất mệt mỏi. Giờ cậu mệt đến không muốn động dù chỉ một đầu ngón tay, cả khép lại mí mắt cũng không muốn, cứ thế tạo hình chữ đại ngã thẳng vào giường.

Vongola không hợp với cậu, cậu càng không hợp với nó.

Mãi đến khi tốt nghiệp THPT, chính thức tiếp nhận chức vụ ở Vongola, bắt đầu xử lý đủ chuyện lớn nhỏ, cậu mới biết, tất cả, cũng không thuận lợi như cậu nghĩ. Đặc biệt là những thứ trước đây cậu kiên trì, như chê cười vậy.

Cái gì: chỉ cần bảo vệ đồng bạn, không muốn bất kỳ ai bị tổn thương, hạnh phúc mà sống vân vân và vân vân! Tuổi trẻ cậu thậm chí cực đoan thề rằng: Nếu Vongola bước về phía hắc ám và tội nghiệt, con sẽ, tự tay hủy nó!

Phi.

Cậu cười thầm một tiếng.

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, ba dài ba ngắn rất có quy luật. Cậu biết đó là Consulenza Esterna Della Famiglia thân ái của mình, vị giáo sư như ác ma đã tới. Không biết lần này lại mang tới nhiệm vụ hoặc huấn luyện Địa Ngục gì cho cậu, hay như những người khác, vì cậu làm hỏng hội nghị buổi sáng mà phát tiết.

Gõ thêm mấy cái. Tsunayoshi không đáp lại.

Cuối cùng, người ngoài cửa lửa giận tăng cao, một chân đá bay ván cửa, đạp trên mảnh vụn gỗ lim bước vào, tiếng bước nặng nề thanh thúy.

"Đứng dậy!" Reborn ra lệnh.

"Không..." Tsunayoshi dúi đầu vào gối, buồn bực phun ra một tiếng cự tuyệt.

Há! Rất tốt, gan lớn ta!


Reborn cười lạnh một tiếng, đạn lên nòng, nhảy lên giường một chân đá vào mặt Tsunayoshi: "Gan lớn đấy, muốn ăn đạn sao!"

"..."

Thiếu niên ngoài dự đoán mọi người không sợ hãi giơ tay vừa chảy lệ rong biển vừa lăn xuống đất như thường ngày, cậu không nhúc nhích, cam chịu nằm sấp ở đó, vùi sâu vào gối không nhìn ra biểu tình gì.

Reborn lặng lẽ buông súng. Ngồi xếp bằng bên giường, lẳng lặng làm bạn với cậu.

Một lúc lâu, tiếng nức nở nhỏ bé tràn ra, sau đó là mấy tiếng.

Reborn thở dài, vươn tay xoa mái tóc nâu mềm mại rối tung: "Dame-Tsuna, nếu chống không được thì khóc đi, phòng này hiệu quả cách âm rất tốt."

"Ô... Tôi không có... Ô ô..." Vừa khẩu thị tâm phi cậy mạnh, vừa nhịn không được khóc òa.

Thật là, bó tay với tên học trò ngốc này.

"Có phải rất mệt." Giáo sư dùng thanh tuyến đặc hữu mềm mại của trẻ con nói.

"Reborn... Vì sao... Vì sao hoàn toàn... hoàn toàn... hoàn toàn khác hẳn ban đầu!"

Thật là chịu đủ rồi, mấy tháng qua, bọn họ... Không, là cậu, cậu phát hiện cái gọi là chính nghĩa, ấm áp chỉ là khôi hài, chí ít trong thế giới mafia.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, vì cái gọi là cơ nghiệp gia tộc, cậu mắt mở trừng trừng nhìn Yamamoto đơn độc chống đỡ trên trăm kẻ địch ở hậu phương, vừa lau khô vết máu ở khóe miệng vừa bảo cậu chạy mau, sau đó lại mắt mở trừng trừng nhìn cậu ấy kéo thân thể rách nát đã mất đi cánh tay uể oải nằm trên giường, miễn cưỡng cười xin lỗi mình: "Xin lỗi Tsuna, sau này không thể thuận lợi dùng kiếm nữa rồi..."

Vì cái gọi là đại cục, cậu nhìn Chrome bị bọn đàn ông xấu xa ngấp nghé và đùa giỡn, lại vì người khác nói đây là cách xã giao của thế giới mafia mà cắn răng nhẫn nại, không thể không lờ đi cái cảnh Chrome chớp lên lệ quang rồi đè nén sỉ nhục.

Vì chống đỡ và vận tác gia tộc, Hibari không thể không thay cậu cản đạn, sau đó mãi đến khi hôn mê còn phải chắn trước người cậu...

Gokudera, Mukuro, Ryohei, Basil, thậm chí Lambo... đều...

Vì sao, cậu gia nhập Vongola là vì sao!!!!!

"Ngủ đi." Reborn kéo chăn đắp lên người cậu, "Chiều và tối nay cậu không phải Boss của Vongola."


Nhảy xuống giường, quay đầu nhìn Tsunayoshi một hồi, Reborn đè thấp vành nón ra khỏi phòng.

...

Đêm đã khuya.

Mọi người đều ngủ, nhưng đứa bé như đậu đinh kia vẫn không ngừng bận rộn trong phòng làm việc, bút máy dài mười mấy cm nắm trong bàn tay có vẻ cật lực, cổ tay hẳn đã tê dại.

Liếc cái ly cà phê đen thấy đáy, Reborn lắc đầu, tính toàn làm xong mớ này, công việc có thể tạm nghỉ một thời gian, cả phần việc ngày mai cũng thế.

Ngoài cửa, Sawada Tsunayoshi im lặng mặc áo ngủ đứng đó.

...

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tsunayoshi đã bị một cái đá bay gọi tỉnh, che quai hàm ngồi dậy bất mãn lầm bầm: "Reborn, đừng dùng cách bạo lực như vậy gọi tôi rời giường, tôi sẽ bị cậu đá ngốc đấy!"

Trong đôi mắt đen kịt của giáo sư lộ ra thần thái mười phần nghiêm túc: "Nếu thế có lẽ cậu sẽ thông minh hơn giờ nhiều!"

"Ý gì TAT..."

"Được rồi đừng nói nhảm nữa, dậy đi, nhanh lên!" Giáo sư chỉ nòng súng vào cậu: "Trong 3 phút rửa mặt thay đồ, nếu không, đây là đạn thật nhá~" Nói rồi lệch lên nả một phát, vôi trần rào rào rơi xuống dúm nhỏ...

!!!!!!!!! Ma quỷ!!!! Quả thực là đây!!!!

Khó khăn lắm làm xong nhiệm vụ vệ sinh cá nhân, Reborn nhảy lên vai Tsunayoshi, móng vuốt nắm lấy tóc cậu xác nhận mình không bất ngờ ngã xuống, thong thả duỗi tay chỉ vào ngọn núi xa xa: "Bò lên đỉnh! Hạn trước 6 giờ!"

Giỡn hả! Bò? Không nghe lầm chứ?

"Chúng ta chuẩn bị một chiếc xe đi..." Tsunayoshi ngượng ngập đề nghị.

Nói đùa! Nếu thật mà bò cậu sẽ chết!

"Không được!" Reborn móc ra đồng hồ: "A, còn một giờ, cố gắng lên Dame-Tsuna!"


Vô liêm sỉ a a a a a a a a!!!!!!!!!!

Mắng thì mắng, 27-kun không thể chống lại mệnh lệnh của R Ma Vương là định lý cấp vũ trụ!

.........

......

...

Vai nâng đứa bé, tay chống cây gậy lâm thời làm bằng nhánh cây nhặt ở ven đường, một đường ngã xuống sườn núi bao nhiêu lần, bị đá vấp bao nhiêu lần, Tsunayoshi như lão rùa già hồng hộc mà thở, gân xanh trên cổ đã sắp nổ tung: "Re... Re bánh bao...!"

"Cái gì!" Vung tay, bạt tai quăng qua: "Đầu còn chưa tỉnh thì để tôi thay cậu gọi dậy."

Kim tinh lóe lên Tsunayoshi thở ra một chập: "Cách... cách đỉnh còn bao nhiêu xa..."

Cậu sắp chống đỡ không được ai tới cứu cậu Hallelujah!

"Há, Dame-Tsuna, nhờ sự cố gắng của cậu, chúng ra đã bò qua đỉnh núi ấy, giờ đang bò lên sườn ngọn thứ hai."

Gì?!!!!!!!!!!!!!

"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!" Âm Pavarotti cực kỳ bi thảm tái hiện.

May mà cuối cùng Tsunayoshi đuổi kịp trước khi thời gian hạn định kết thúc bò lên đỉnh.

Mệt đến hai cái đùi nhũn ra như bún Tsunayoshi ném cây gậy, bệch xuống đất.

Vù vù... Mệt chết mất.

Trời biết vừa rồi vất vả cỡ nào! Ngọn núi này vốn không dùng để leo lên dạo chơi, trên núi rất nhiều chỗ căn bản không có đường! Chỉ có thể tự tay trèo nham víu cành, run như cầy sấy bò lên, bạn biết này đối với người mắc bệnh sợ độ cao mà nói là dằn vặt tàn ác cỡ nào sao! Cho dù mồ hôi chảy vào mắt phát đau cũng không thể vươn tay lau. Bạn phải níu lấy tất cả mọi thứ trước mắt, tránh cho mình rơi xuống.

"Tsuna." Reborn khẽ gọi cậu.

Là "Tsuna" ôn nhu thân thiết, mà không phải "Dame-Tsuna", này khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

"Nhìn ở đó." Tay giáo sư chỉ về trước.

Tsunayoshi ngẩng đầu, ánh mặt trời rực đỏ chậm rãi bay lên, bầu trời vốn còn phủ sắc tro nhất thời bị rọi ra màu cam ấm áp sáng lạn.


Chậm rãi, như gian nan giãy dụa, vầng dương kia đột phá khống chế và giam cầm trục hoành dành cho, cuối cùng xuất hiện ở thế giới này, một khắc đó ráng lành bao phủ. Trong tầm mắt của Tsunayoshi, cả thế giới tuyệt đẹp vô cùng.

Nằm ngã ra đất, tùy ý thưởng thức bầu trời Tsunayoshi nhịn không được ca ngợi: "Bầu trời thật đẹp."

Giáo sư ngồi bên, thoáng kéo khóe miệng, đồng tử đen kịt ánh lên tia sáng: "Em, không phải chính là bầu trời sao, hoặc có lẽ nói, em chính là ánh bình minh này."

Hơi ấm lướt nhẹ mở ra nội tâm, nguồn sáng đó không kiêng nể gì nở rộ trước mặt cậu.

"Reborn..."

Đối phương giang rộng vòng tay, là lời mời được ôm.

Tsunayoshi duỗi tay ôm lấy thân hình mềm mại, nho nhỏ kia, rất khiến người an tâm: "Cảm ơn cậu..."

"Ta là... gia sư sẽ làm bạn cả đời với em." Giáo sư nghiêng đầu cười đến thâm trầm.

Dame-Tsuna, có vài việc em chưa hoàn toàn hiểu rõ.

Đợi đi, hãy tin ta, ta có năng lực ấy, người đàn ông sẽ tìm về hình dạng ban đầu của mình để chống cho em. Sau đó ta sẽ dâng những thứ em muốn, vào lòng bàn tay em, dùng cách của chính ta.

.........

......

...

Khi xuống núi, Reborn vẫn không băn khoăn ngồi trên vai Tsunayoshi, vậy rất tốt, tiết kiệm sức mình.

Thế nhưng...

"Reborn ở đây không có đường sao mà xuống a a a a a a!"

"Dùng quyết tâm tất chết nhảy xuống đi Dame-Tsuna!"

"Sống lại!!!!!!!!!!!"

...

8�y��H�


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận