Tuyển Tập Đoản Văn Khr

21 Anh Xích
(21 thước Anh)

Tác giả: Hiểu Linh Phong
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Squalo/Reborn (?)
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

"Có thể nói cho tôi biết," Ả lắc lư lại gần con cá mập mạnh mẽ, cái giọng ngọt ngấy chết người phối với khuôn mặt xinh đẹp, không có thứ gì có lực mê hoặc hơn thế. Theo bước chân ả, vạt áo lễ phục màu đỏ thẫm đong đưa cùng phần đùi đường cong ưu mỹ, và, một khẩu súng buộc trên đó: "Vì sao ngài chưa từng mang súng vậy? Superbi Squalo-sensei."

Há Thượng Đế ơi, cô ả này dĩ nhiên hỏi anh cùng một vấn đề!

Squalo nhăn chặt lông mày, đôi mắt màu lục khóa chặc mỗi một động tác của ả đàn bà đối diện, đặc biệt là khẩu súng kia, cho dù trong đêm, anh vẫn có thể thấy rõ từng bộ phận linh kiện của nó!


Gió mái nhà về đêm không thoải mái cỡ nào, ngược lại, ẩn giấu một luồng không khí đối lưu se lạnh thổi qua làn váy, vuốt dọc mái tóc dài màu bạc cực kỳ xinh đẹp, nếu không có bầu không khí giương cung bạt kiếm này, có lẽ đây sẽ là một cuộc gặp kinh điển mà lãng mạn trong phim Hollywood.

Ả vẫn đang tiếp cận, theo khoảng cách không ngừng rút lại, giờ, Squalo hầu như đã có thể thấy sợi dây chuyền trân châu màu phấn nhu hòa trên cổ ả, đôi hoa tai cùng kiểu thấp thoáng bên tai, và, đôi mắt màu hổ phách.

... Giống đến đáng chết! Đôi mắt ấy!

"Squalo! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm tối thiểu anh nên mang súng!"

Đôi mắt chứa đầy cảm tình sinh động của Tsunayoshi là thứ anh yêu nhất, anh thích ở trước khi làm nhiệm vụ cố ý tới thăm bọn họ, không quản là phẫn nộ, vui sướng, lo lắng, hoặc gì khác... Tỷ như tình cảm nào đó mà chủ nhân của đôi mắt ấy đến nay vẫn xấu hổ nói ra.

Lúc đó, anh đáp lại cậu thế nào nhỉ?

"Sao vậy, Superbi-sensei." Cái giọng ngấy chết đánh gãy hồi tưởng của Squalo, khi anh có chút bực bội nhìn qua, ả bày ra tư thế khoa trương mê người, phong tình vạn chủng, lại mang trào phúng nói rằng: "Ngoại trừ không mang súng, anh còn có tật xấu thất thần khi đối mặt kẻ địch ư? Chỉ vậy mà cũng có thể xưng kiếm đế?"

Dưới chân họ, vừa lúc là đại sảnh bữa tiệc tối từ thiện của một vị nghị viên "phản đối mafia" quan trọng rất chịu tranh luận của Đuma quốc gia, các quý ông quý bà ăn mặc cao nhã trò chuyện, liên lạc tình cảm; xuyên qua ánh đèn lóe hoa mắt người của yến tiệc linh đình, mục tiêu nhiệm vụ tối nay của anh đang nhấp Lafite, song song dùng đôi mắt híp dại gái bám chặt vào cái mông của một nữ hầu xinh đẹp trong sảnh, và trượt dọc theo đường cong mê người ấy, cho tới đôi giày cao gót màu đen đủ đâm thủng người.

Anh nghĩ, so với đứng nói mát trên nóc nhà hoặc có lẽ là nói khùng nói điên với ả đàn bà không biết sống chết cố gắng dùng mỹ sắc đào góc tường đối diện này, anh càng muốn nhanh chóng xẻo cái mục tiêu to béo như con heo biết đi kia rồi về tắm rửa, tẩy đi mùi máu tươi sau đó đi gặp đôi mắt có thể khiến mình triệt để thả lỏng.

Nghĩ đến đây, tầm mắt Squalo dời lên, nhìn màu hổ phách trong đôi mắt đối diện, đối dã tâm và dục vọng không hề che giấu trong đó chỉ thấy buồn nôn không thể tả, giả, quả nhiên là giả, chỉ có thật mới đẹp.

Tầm mắt kéo xuống, lơ đãng, Squalo liếc thấy đôi môi bôi son dày, một thoáng lơ là khó được, anh đột nhiên nhớ tới câu trả lời lúc đó của mình.


Siết chặt bả vai thon gầy, hung hăng đè lên tường, lợi dụng ưu thế thân cao vượt qua đối phương hơn mười cm giữ lấy cậu, bàn tay đeo găng da màu đen nắm cái cằm tinh xảo dùng sức nâng lên, sau đó, hung hăng hôn!

Nụ hôn mang theo xâm lược và sát ý khiến con mồi không chỗ để trốn như chính cái tên của mình, Squalo mừng rỡ bức Tsunayoshi đến góc chết, rồi chậm rãi chuyển động môi lưỡi thoả thích hưởng thụ cảm giác chiếm giữ khó được ấy, không có gì tuyệt vời hơn thế.

Đông!

Biệt thự hoa mỹ dưới chân, kim đồng hồ cổ xưa nhích tới, đồng hồ quả lắc rất có vận luật nhẹ nhàng báo ra thời gian, đã là nửa đêm một điểm.

Khóe miệng vẽ ra độ cung trào phúng mang theo tàn khốc, Squalo nâng tay trái, một giây khi ả nhận ra không đúng vội bắt lấy súng chân trái anh phát lực, quả đoán mà cấp tốc như cá mập cuối cùng đã phát hiện con mồi! Giày boot màu đen nhiều lần va chạm vào nóc nhà bằng đá, sau những nhịp trống kịch liệt nhưng hoàn mỹ, mái tóc dài màu bạc lướt qua tầm mắt ả, và rồi, máu tươi vẩy ra!

Khi thân thể duyên dáng kia nặng nề ngã xuống nóc, Squalo xé vạt váy đỏ của ả, lau đi vết máu trên kiếm, màu đỏ tẩy màu đỏ, đã không nhìn ra gì.

"Vì," Squalo có chút giễu cợt lại có chút buồn cười nhìn Tsunayoshi bị hôn đến không thở nổi sắc mặt đỏ bừng, vỗ về má cậu, từng chữ từng câu nói rằng: "Khoảng cách lớn nhất để tiếp cận một kẻ tiến công mang dao găm (vũ khí lạnh có độ dài ngắn nhất) là 21 thước Anh -- càng miễn bàn trường kiếm -- tính cả phản ứng của đối phương, từ lúc cầm súng đến lúc nổ súng, trong vòng 21 thước Anh, tôi thắng chắc rồi."


"Vậy ngoài 21 thước Anh đâu?" Tsunayoshi hiếu kỳ hỏi nói.

"Ngoài 21 thước Anh," Squalo ngẩng đầu nhìn Reborn vẻ mặt tối tăm đứng ngoài cánh cửa cách 6 thước, cúi đầu nói rằng: "Ngoại trừ nổ súng, tôi còn có lựa chọn khác."

Khi cá mập màu bạc cáo biệt người yêu rời khỏi phòng làm việc song song sát qua vai người đàn ông Tây trang đen đeo mũ dạ, chất giọng áp lực tức giận của đối phương xuất kỳ bất ý đâm vào đầu anh: "Vì cậu là người thường."

Theo sau, đôi tay Reborn vòng trước ngực, trào phúng dựa khung cửa, tự tiếu phi tiếu: "Trong tay ta, không có bất luận khoảng cách gì."

...

2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận