Hải Thát Đích Đồng Thoại
(Cổ tích rái cá biển)
Tác giả: Trư Hữu Trư Đích Bí Mật
Thể loại: đồng thoại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x all
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Chuyện Sawada Tsunayoshi thích nhất, là trôi nổi trên biển đờ đẫn nhìn bầu trời.
Này kỳ thực không phải yêu thích gì đặc biệt, dù sao trong mắt mọi người, rái cá biển đích xác là một loài sinh vật nhàn nhã, ngoại trừ kiếm ăn, đại bộ phận thời gian còn lại chỉ thích nằm trong nước rỉa lông.
Vùng biển được gọi là Vongola này, là chỗ ở của Tsunayoshi và đồng bạn rái cá biển. Bình thường vào cái tiết trời sáng sủa ấm áp như thế, Tsunayoshi luôn sẽ ngửa bụng lên mặt biển phơi nắng. Cậu gối mình vào làn sóng phập phồng, đuôi nhẹ nhàng rẽ mặt nước, phần lông trên người bị phơi dễ chịu, lấp đầy mùi dương quang. Cơn gió ấm áp thổi qua kèm theo mùi mặn đặc hữu của biển, ôn nhu vỗ về mặt cậu, khiến người từ từ buồn ngủ.
"Úc!"
Nhưng hậu quả của việc thả lỏng quá mức là, một tháng qua không biết đã là lần thứ mấy, đầu cậu không cẩn thận va vào nham thạch.
Tsunayoshi bị đau, cậu vươn móng ra xoa đầu mình, đại khái lại bị sưng lên một cục đi.
"Juudaime! Ngài không sao chứ?"
Tsunayoshi ngẩng đầu lên, đã bị bắt vào một đôi mắt đang lo lắng nhìn mình.
"A, Gokudera-kun cậu tới rồi à. Tôi không sao, chỉ là bất cẩn va vào thôi..."
Rái cá biển gọi là Gokudera từ trên xuống dưới quan sát Tsunayoshi mấy lần, tựa hồ mới yên lòng. Sau đó cậu nhét một vỏ sò vào móng Tsunayoshi.
"Juudaime, tôi vừa tìm được vỏ sò màu mỡ, ngài nếm thử xem."
"Ôi chao? Gokudera-kun..."
Tsunayoshi chưa kịp nói gì, Gokudera đã xoay người lặn xuống nước, mặt nước chỉ còn lại vài vòng sóng gợn. Tsunayoshi ôm vỏ sò Gokudera cho mình, nhìn về phía Gokudera lặn xuống kiên trì đợi. Chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng nước "rầm", Gokudera ngậm một vỏ sò khác chui ra. Khi thấy vỏ sò vẫn còn nguyên vẹn trong lòng Tsunayoshi, vẻ mặt cậu nháy mắt khẩn trương.
"Cái này không hợp khẩu vị của ngài sao?"
Tsunayoshi lắc đầu: "Không phải, tôi muốn đợi Gokudera-kun cùng ăn."
Đôi mắt màu bích lục của Gokudera nhất thời bật sáng. Nếu không nhờ có lớp lông dày che khuất, Tsunayoshi đại khái sẽ thấy khuôn mặt cao hứng đến đỏ bừng của Gokudera.
"Được dùng bữa trưa chung với Juudaime là vinh hạnh của tôi!"
Xưng hô này luôn khiến Tsunayoshi cảm thấy không được tự nhiên. Tuy rằng cậu sửa đúng Gokudera rất nhiều lần, nhưng Gokudera vẫn khăng khăng đòi xưng hô cậu như vậy. Cuối cùng Tsunayoshi đành phải buông tha.
Gokudera vốn dĩ không phải là rái cá biển Vongola. Là Tsunayoshi phát hiện cậu đang hấp hối sau một cơn bão. Khi đó trên người Gokudera có không ít vết thương, bộ lông vì dính máu mà co cụm lại với nhau. Tsunayoshi cẩn thận chăm sóc Gokudera, cuối cùng chú rái cá biển sinh mệnh ngoan cường này mới tỉnh lại.
Kế Gokudera lưu tại Vongola, cũng thề rằng cả đời sẽ đi theo Tsunayoshi.
Tsunayoshi còn nhớ khi Gokudera vừa tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và phòng bị, ánh mắt như vậy từng khiến Tsunayoshi có chút sợ.
Nhưng Gokudera-kun kỳ thực là một người bạn rất ôn nhu rất đáng tin cậy. Tsunayoshi nghĩ vậy, vừa lấy ra hòn đá nhỏ tùy thân mang theo đặt lên bụng, vừa nắm chặt vỏ sò dùng sức gõ vào đó. Vỏ sò nứt ra, cậu hưởng dụng thịt chất ngon lành bên trong.
Sau đó Gokudera lại thay cậu bắt mấy con hải đảm, hai chú rái cá biển ăn no nê một phen. Tsunayoshi xoa cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy có chút mệt. Lúc này, mặt biển bên cạnh nổi sóng.
"Ha ha, Tsuna, tôi tới tìm cậu chơi."
"Di, là Yamamoto."
Một chú rái cá biển màu lông khá đậm bơi tới, toét miệng với Tsunayoshi, lộ ra hàm răng lóe sáng.
"Ê, thằng ngốc này sao lại tới nữa."
Gokudera bất mãn trừng Yamamoto, nhưng Yamamoto không để ý, tùy tiện nằm bên cạnh Tsunayoshi, nắm lấy móng cậu.
"Tại thời tiết hôm nay tốt lắm nha."
"Xí, cái tên rắp tâm bất lương."
"Không... Không sao đâu Gokudera-kun..."
Gokudera hừ một tiếng, cảnh giác nằm ở một bên khác của Tsunayoshi, cẩn thận nắm cái móng còn lại. Ba chú rái cá biển nằm song song với nhau, ở một buổi chiều ấm áp mặc sóng biển vỗ về tùy ý trôi nổi.
Đây chính là một ngày của rái cá biển Tsunayoshi.
...
Cư dân của Vongola cũng không chỉ có rái cá biển, gần đó còn có hải báo ẩn hiện.
Các hải báo thường sẽ tới bắt cá, cùng rái cá biển nước sông không phạm nước giếng, khi bơi ngang qua rái cá biển bọn họ mí mắt cũng lười nâng. Mà các rái cá biển cũng chỉ là cảnh giác theo dõi, mãi đến khi hải báo rời khỏi, mới khôi phục lại vẻ lười biếng.
Nhưng đương nhiên mọi việc đều có ngoại lệ. Luôn có mấy chú hải báo thích tới làm phiền rái cá biển, xác thực mà nói, là gây sự với Tsunayoshi.
Như hôm này vậy, đang nằm rỉa lông Tsunayoshi bỗng nhiên cảm thấy chuông cảnh báo reo vang, động vật trời sinh đều có tính cảnh giác đối với nguy hiểm. Có gì đó không thích hợp, cậu dự định bơi về phía khác, nhưng đã muộn rồi, phần lông trên cổ bị tóm lại. Cậu quay đầu, quả nhiên thấy một khuôn mặt mang theo vết sẹo hung ác. Đôi mắt đỏ tươi xoi mói mà nhìn Tsunayoshi từ đầu đến đuôi, sau đó hèn mọn sách một tiếng.
"Rác rưởi, vẫn gầy như vậy."
Tsunayoshi co quắp một cái không dám giãy dụa, dù sao thể hình của hải báo lớn hơn rái cá biển rất nhiều. Kỳ thực nghiêm khắc mà nói, rái cá biển hẳn không nằm trong thực đơn của hải báo, nhưng không biết vì sao hải báo gọi là Xanxus này tựa hồ rất có hứng thú với cậu, chỉ là đại khái ngại cậu gầy, luôn không hạ miệng.
"Ai nha, Boss ngài đừng thô lỗ như vậy, dọa chạy rái cá biển bé bỏng thì sao. Mà còn tuy rằng không đủ màu mỡ, xúc cảm vẫn rất tốt nha."
Nói xong, hải báo Lussuria sờ mông Tsunayoshi một cái. Lúc này, một cái giọng chói tai nổ tung bên tai cậu.
"Ê! Cậu đang sờ cái gì đó!"
"Squa-chan đố kỵ sao? Cậu cũng tới thử xem, mềm lắm á ❤"
"Ai thích làm cái chuyện biến thái như cậu hả!"
"Ồn ào chết, lũ rác rưởi này!"
"Kufufu, bọn bây tính làm gì với con mồi của người khác hả?"
Tsunayoshi từ khe hở giữa Squalo và Lussuria đang khắc khẩu liếc thấy một cái bóng quen thuộc, cái đầu hải báo vốn nên trụi lủi lại mọc ra một túm lông kỳ quái, còn có đôi mắt dị sắc đỏ lam quỷ dị, là đầu lĩnh Rokudo Mukuro của băng hải báo Kokuyo.
"Hi hi hi, có kẻ muốn đánh nhau kìa, rất hợp ý vương tử."
Thế là hai băng hải báo bắt đầu đánh lên, cảnh tượng nhất thời có chút hỗn loạn. Tsunayoshi thừa dịp Xanxus không rãnh bận tâm mình chạy thoát khỏi bọn họ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, một chú hải báo nhỏ đơn độc lặng lẽ bơi tới.
"Boss, xin lỗi, Mukuro-sama lại thêm phiền cho ngài rồi..."
"A, là Chrome à, cậu gần đây vẫn ổn chứ?"
Chrome lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Tuy rằng là hải báo Kokuyo, nhưng Tsunayoshi vẫn xem cô là bạn, ước chừng vì đối phương là con gái, mà còn Tsunayoshi cũng không cảm giác được ác ý của cô.
"Bọn tôi khỏe, Mukuro-sama rất nhớ ngài, bất quá ngài ấy luôn khẩu thị tâm phi không chịu thừa nhận."
Tôi thà rằng anh ta đừng nhớ tôi, Tsunayoshi lặng lẽ nghĩ. Đột nhiên cổ cậu lại bị kéo.
"Đợi... đợi đã Xanxus... Tôi không thể ăn..."
"Ê, tiểu quỷ nói gì vậy? Còn không mau trốn đi, muốn bị Boss ăn sạch hả?"
Thì ra là Squalo, Tsunayoshi thả lỏng xuống, cảm kích quay đầu nhìn đối phương một cái. Squalo đã treo màu, khóe miệng có mấy vết máu nhỏ.
"S... Squalo anh bị thương kìa!"
"Trước lo cho nhóc đi."
Squalo nhìn Gokudera và Yamamoto từ xa lo lắng đuổi tới, thả Tsunayoshi ra. Tsunayoshi nhẹ giọng nói câu "Cảm ơn", kế tạm biệt Chrome, rồi mới bơi về phía Gokudera và Yamamoto.
Chrome nhìn Tsunayoshi rời đi, lại nhìn Squalo giết về chiến trường, nhịn không được bật cười.
—— Boss rất được hoan nghênh nha.
...
Buổi tối hôm nay mặt biển bình tĩnh một cách lạ thường, gió hầu như dừng lại, chỉ còn hải triều trầm thấp lên xuống. Tsunayoshi ngửi được mùi vị xao động không bình thường ẩn ẩn trong không khí, không khỏi quấn hải tảo trên người thêm mấy vòng.
Quả nhiên đến nửa đêm, cậu bị tiếng gió gào thét và sóng biển mãnh liệt giật tỉnh, biển rộng yên tĩnh thoáng chốc cuồng bạo, không kiêng nể gì bày ra lực lượng khiến người sợ hãi của nó. Tsunayoshi thấy mình bị ném lên đầu ngọn sóng, một giây sau lại bị đá xuống, cuồng phong hỗn loạn hạt mưa nện vào má cậu, phát đau. Cậu sặc một ngụm nước biển, hải tảo trên người như sẽ bị cắt đứt ở một giây sau.
Khi Tsunayoshi cảm giác được tuyệt vọng, móng của cậu bỗng nhiên bị bắt lấy.
"Tsuna!"
"Yamamoto?"
Tiếng mưa bão nhiễu loạn bên tai hầu như che giấu giọng nhau, Yamamoto không thể không kéo cao cổ.
"Tôi lo lắng cho cậu nên tới đây, đừng buông ra, bị sóng cuốn đi sẽ phiền lắm!"
Rồi, một cái móng khác của Tsunayoshi cũng bị bắt lấy.
"Juudaime! Xin hãy nắm chặt lấy tôi!"
Gokudera cũng tới rồi, Tsunayoshi bỗng nhiên cảm thấy an tâm vô cùng, dùng sức bắt lấy móng bạn mình. Tuy rằng cậu vẫn phải chịu xóc nảy giữa ngọn sóng, cảm giác khó chịu không hề giảm bớt, nhưng cơn bão lần này, hẳn có thể bình yên vượt qua.
...
Cơn bão bừa bãi tàn sát mặt biển mấy giờ cuối cùng đã dừng.
Bầu trời bị bão tố gột rửa trong vắt hơn rất nhiều, thiên hà óng ánh vắt ngang qua đỉnh đầu bọn họ, ánh sao trải đầy mắt, phảng phất ở đó có một vùng biển thâm thúy thần bí khác.
Ba chú rái cá biển thở dài một hơi, bộ móng nắm lấy nhau nhưng vẫn không buông.
Bọn họ lẳng lặng bập bềnh ngoài khơi, mãi đến khi đường chân trời lộ ra một tia sáng mờ, nhiễm đỏ đường giao nhau của bầu trời và biển cả. Ánh dương hồng hào dâng lên, phủ một lớp vàng xinh đẹp lên người ba chú rái cá biển.
Hôm nay cũng sẽ là một ngày sáng sủa đây.
FIN
...