Thỉnh Nhượng Ngã Tái Nhất Thứ Ủng Bão Nhĩ, My Dear
(Xin hãy để tôi được ôm em thêm lần nữa, hỡi người yêu dấu ơi)
Tác giả: Thiên Sử Ác Ma の Hạ Sơ
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Lambo
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Cậu đứng đó nhìn người ấy ngủ yên.
Một giấc ngủ an tường, người ấy nằm trong quan tài đen phủ đầy hoa hồng trắng.
Mái tóc nâu dài rủ bên gương mặt trắng nõn, đôi môi không còn màu hồng nhuận ướt át, thừa lại chỉ là sắc trắng thảm đạm.
Cậu biết, bọn họ đã bôi lên môi người ấy một lớp son hồng nhạt.
Bộ Tây trang đen hợp thân làm nổi bật dáng người, giữa những đường chỉ và nền vải được chọn kỹ càng nhất, là đóa hồng kiều diễm nở rộ ấy.
Cậu dùng ngón tay vẽ ra đường chỉ riêng thuộc về cậu, cũng là, đường chỉ riêng thuộc về Sawada Tsunayoshi. Xúc cảm mềm mại trên tay, gọi người lưu luyến đến không nỡ buông.
Lúc 5 tuổi cậu từng bị phái đi ám sát người ấy thân là kẻ nối nghiệp của Vongola.
Lại bởi vậy mà được người ấy thu dưỡng chăm sóc, người ấy không hề e ngại thậm chí là bao dung cậu.
Thế rồi theo thời gian trôi qua cậu ngày càng ỷ lại người ấy, cậu biết, cậu thích thứ ôn nhu chỉ thuộc về Sawada Tsunayoshi của cậu.
Cảm tình bé xíu ấy đã nảy mầm trong trái tim cậu, nhưng cậu lại không hề hay biết.
Trong một khoảng khắc lơ đãng hạt mầm đã lớn thành cả khu rừng rậm rạp.
Vongola...
Vongola...
Cậu thì thào, một lần lại một lần... Giây phút tận mắt thấy người ấy bị bắn chết, nước mắt trào dâng vỡ òa, trái tim, không ngừng rỉ máu.
Cậu không muốn tin... Người ấy đã chết... Nó là một sự thật khiến người phát điên.
Đều tại!! Đều tại cậu quá yếu!!! Đều là lỗi của cậu!!!
Không ngừng tự trách mình.
Xin lỗi... vì tôi vô năng, nên tôi... mất đi thứ quan trọng nhất... Không phải trong nháy mắt... Mà là một cơn đau vĩnh hằng...
"Tôi vẫn chưa kịp nói với em... Ti amo, sao em đã vội rời đi như vậy?"
Giờ nước mắt khô cạn... Trái tim cũng héo rũ như cây chết, dòng chảy nóng bỏng trong mạch máu đã bị đông lại...
Không còn chảy nữa, không còn thở nữa, không còn đập nữa.
Còn nhớ người ấy từng cười vờ hỏi cậu khi còn là thiếu niên.
"Lambo, cậu thích cái gì nhất?"
Vongola... Tsunayoshi...
I' m answering your question now,
My favourite thing... It' s your warm embrace...
Xin được lần nữa ngã vào lồng ngực ấm áp của em...
Sau đó vươn đôi tay này ra siết chặt phần eo tinh tế ấy...
Hãy để tôi được làm nũng với em thêm lần nữa, như trước đây vậy...
Cho dù giờ nó đã trở thành một tham vọng xa xỉ,
Nước mắt làm nhòe nửa bầu trời,
Sao thấy đắng quá... Không có em, tôi có lẽ sẽ sống không nổi đấy...
Nhớ nụ cười của em, nhớ ôn nhu của em, nhớ những viên kẹo em cho, nhớ cái ôm của em, nhớ em...
Nếu có thể,
My Dear,
Xin hãy để tôi được ôm em thêm lần nữa, ôm chặt lấy em...
Tôi sẽ không buông tay ra đâu...
Chỉ vì...
Ti amo...
...