Nhất Nhật Phiến Đoạn
(Tuổi mười lăm)
Tác giả: Tử Dạ Thượng Nhân
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x all
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Tảng sáng (Reborn X Tsuna)
Từ khi kẻ ngang ngược tự xưng là gia sư kia tới nhà cậu, đã hơn một năm trôi qua, giờ cậu không còn tật xấu lười giường như ngày trước nữa.
"Mỗi ngày đều bị đạn bắn tỉnh, qua một năm rồi còn ai sẽ lười giường nữa chứ!" Cậu tự mỉa mai mình như vậy.
Kịp ở một giây trước khi anh tới bên giường, cậu lúng túng chân tay rửa mặt chải đầu, để đến khi anh tới cậu đã sửa soạn xong xuôi thẳng lưng đứng trước mặt anh mặc anh kiểm tra, không dám lộn xộn.
"Đây đã là bản năng..." Cậu nghẹn nước mắt kể lể.
"Ừm~"
Khóe miệng anh cong lên ý cười khiến cậu kinh hãi, siêu trực giác di truyền đời đời nói cho cậu biết ẩn ý của nụ cười này chẳng mấy tốt đẹp.
"Re, Reborn anh định làm gì vậy!" Cậu thét chói tai.
"Tuy nói làm boss của gia tộc không lười giường, dáng vẻ chỉnh tề là một việc tốt, thế nhưng..." Thú cưng của anh lại hóa thành súng lục, "Thế nhưng thú tiêu khiển của tôi lại thiếu mất một cái."
Tôi không phải đồ chơi của anh! Reborn là Đại Ma Vương!!
Đương nhiên, cậu quyết không dám quát lên, siêu trực giác nói cho cậu biết nếu làm thế đón chờ cậu chỉ là một kết cục càng thêm bi thảm.
Đáng tiếc, cậu đã quên mất một việc, người thầy của cậu có một bản lĩnh tên là 'đọc tâm'.
"Chậc, dám gọi thầy mình là Đại Ma Vương, Dame-Tsuna lá gan cậu lớn lắm đấy~" Vẻ mặt anh bày ra nụ cười đáng yêu như thiên sứ, nhưng đồng thời cũng khiến cậu lạnh gáy.
"Reborn anh lại đọc suy nghĩ của tôi!"
Tuy rằng biết vô dụng, cậu vẫn cố kháng nghị một tẹo.
"Trách nhiệm của một người thầy là giải quyết phiền não của học sinh, đây là nghĩa vụ của tôi!" Anh vẫn không nhìn nguyện vọng của cậu, bá đạo cướp lấy quyền lợi dành riêng cho mình.
Khi cậu vô lực cúi đầu, anh nhanh chóng bắn mấy phát đạn, nhanh hơn cả suy nghĩ, thân thể cậu đã thần tốc né tránh theo bản năng.
"Làm không tồi, Dame-Tsuna."
Thật khó được, gia sư của cậu cũng biết khen người, khi cậu ngâm mình trong lời khen trân quý ấy, thân thể đã tự khởi động hình thức Dying Will bắt đầu 'bài thể dục buổi sáng'.
"Còn ngốc lắm, Tsuna, cái này gọi là mê hoặc nhân tâm, liều mạng chạy cho tôi đi!" Anh kéo khóe miệng, hờ hững cười nói, bên trong đôi mắt đen bóng chợt lóe lên sự cưng chiều.
Con đường Namimori vào sáng tinh mơ, chỉ có cái bóng cậu mặc quần tứ giác ôm quyết tâm tất chết chạy mười mấy vòng.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn vô lực phản kháng những lần đùa giỡn anh dành cho.
.
Bữa sáng (ALL Tsuna)
Hoàn thành mười vòng chạy thể dục buổi sáng, cậu đã không còn sức bò về phòng mình, chỉ có thể nằm lăn lóc thành hình chữ đại ngay cửa.
"Ơ kìa, Tsuna con như vậy sẽ bị cảm đấy, mau mặc đồ vào rồi tới ăn sáng đi!" Mẹ Nana đi ngang qua, thấy cậu trần truồng chỉ là ôn nhu dặn cậu cẩn thận đừng bị cảm.
Mẹ ơi mẹ hẳn nên lo lắng vì sao con nửa thân trần nằm ở đây chứ! Cậu tự mỉa rằng.
Có lúc, cậu rất nghẹn lời với người mẹ thô thần kinh của mình.
Thay đồ xong, quả nhiên y như suy đoán bữa sáng của cậu thừa lại không đến non nửa, nhìn Reborn, Bianchi và Lambo yên tâm thoải mái chia nhau phần ăn thuộc về mình, cậu chỉ có thể xìu cười ngồi vào bàn, hưởng dụng bữa sáng không đủ để lót dạ còn sót lại.
Ipin và Fuuta như hai người em, đau lòng bữa ăn chim còn chê đói của cậu, thi nhau nhường ra phần mình để cả bọn có thể cùng ăn chung.
Lúc này cậu rất cảm động ông trời cuối cùng có tí lương tri, trong nhà vẫn còn có trẻ nhu thuận, bất quá dù là vậy, cậu vẫn lắc đầu cười cự tuyệt ý đẹp ấy, không phải vì không thích ăn chung với mọi người, mà là vì ôn nhu cậu không nỡ chia bớt đồ ăn của hai đứa bé đang trong thời kỳ trưởng thành, cậu đau lòng bọn họ có thể vì vậy mà không đủ dinh dưỡng.
Fuuta mếu máo nói: "Tsuna-nii cũng đang trong thời kỳ trưởng thành, so với bọn em anh cần nhiều dinh dưỡng hơn."
Thể trạng quá mức gầy gò của cậu luôn là điểm khiến mọi người nhíu mày.
Cậu lộ ra nụ cười bọn họ si mê, xích lại gần Fuuta sờ đầu thằng bé, "Không sao đâu." Nói ra lời an ủi của ngày hôm qua, và rất nhiều ngày hôm qua nữa.
Bất quá không biết vì sao, thầy cậu lại một chân đá ngã cậu, cậu bất mãn kháng nghị, anh chỉ là đáp trả bằng một nụ cười không rõ nghĩa, khi cậu tính mè nheo thêm mấy câu, nhóc Lambo đột nhiên khóc òa, vội nhìn lại, thì ra khi cú đá vừa nãy đã khiến đồ ăn rơi xuống đất.
Nhìn thằng bé thút thít nói 'Phải nhẫn nại', tính cách bảo phụ của cậu đúng lúc trỗi dậy, cậu chia bữa sáng còn sót lại của mình cho Lambo, thấy thằng bé hớn hở cười ra mặt thì mới yên tâm, rồi cầm cặp nói với mọi người: "Tôi đi học đây." Kế vội vàng lao ra cửa.
Quay đầu lại cậu biết, bọn họ sẽ thừa dịp cậu không chú ý trộm bỏ cà phê sữa, bánh bao, bánh bích-quy quỷ dị (?), kẹo trái cây vào cặp cậu.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn lặng lẽ nhận lấy sự quan tâm không cất thành lời của bọn họ.
.
Trên đường tới trường (Gokudera X Tsuna)
"Juudaime, morning!"
Vừa mở cửa, khuôn mặt cười kính yêu của Gokudera luôn là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu.
"Morning, Gokudera!"
Tuy rằng có lúc cậu nghĩ biểu tình của Gokudera rất đáng sợ, nhưng chỉ cần cậu cười với cậu ấy, Gokudera chắc chắn sẽ lộ ra vẻ thẹn thùng, cậu luôn cảm thấy Gokudera đáng yêu như một chú cún cỡ bự.
"Hey, Tsuna buổi sáng tốt lành!"
Một đồng bạn khác Yamamoto bám sát Gokudera sang sảng chào cậu, và rồi tất nhiên không thể thiếu tiếng Gokudera rầu rĩ quát rằng 'Đừng có gọi thẳng tên Juudaime như vậy! Tên cuồng bóng chày!'.
"Ha ha, Tsuna cũng không để ý mà!" Yamamoto gãi đầu cười.
Động tác như thường lệ mỗi ngày của cậu, bước tới khuyên ngăn cuộc tranh cãi không dinh dưỡng của bọn họ.
"Đúng rồi, Tsuna! Hôm nay tôi phải tới trường trước, câu lạc bộ bóng chày có buổi tập sáng, chào cậu xong tôi đi nhé."
Bất quá ngoại lệ luôn sẽ xảy ra, cậu gật đầu tỏ ý đã biết rồi nhìn Yamamoto áy náy chạy đi, thừa lại Gokudera theo cậu chậm rãi cuốc bộ tới Namimori.
Ngay khi cậu và Gokudera trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên một tiếng rột rột vang lên, khuôn mặt người bên cạnh xuất hiện vẻ ngượng ngùng, cậu bật cười, biết cậu ấy lại không ăn sáng để có thể sớm tới chờ cậu, có một ít cao hứng càng nhiều là bất mãn, bất mãn cậu ấy không biết quý trọng thân thể mình, nhìn đồng hồ, cách giờ đóng cổng còn có chút thời gian, vì thế cậu kéo cậu ấy vào công viên.
"Juudaime?" Gokudera nghi hoặc nhìn cậu.
Cậu lấy ra phần ăn được chuẩn bị sẵn trong cặp đẩy tới trước mặt cậu ấy, xụ mặt xuống bắt cậu ấy ăn hết.
"Nhưng..." Cậu ấy khá do dự.
Cậu bèn cầm một cái bánh bao nhét vào miệng cậu ấy, không ngừng rót vào lỗ tai cậu ấy những điều có hại khi không ăn sáng, chỉ bởi, cậu ấy sống một mình lại không biết chiếu cố bản thân, nên cậu luôn thay cậu ấy chú ý thân thể.
Cậu ấy vì hành động của cậu mà có tí xấu hổ, bất quá không mở miệng cự tuyệt, một ngụm lại một ngụm nuốt bánh bao xuống, cậu tiếp tục đút co cậu ấy ăn, mãi đến khi chỉ thừa lại hai viên kẹo cậu và cậu ấy chia nhau, rồi mới vỗ tay thoả mãn tới trường.
"Juu, Juudaime..." Cậu ấy gọi cậu lại, "Cảm ơn ngài."
Cậu ôn nhu cười, nắm lấy bàn tay lớn khổ hơn mình, đi về phía trước.
Cậu ấy ở phía sau, xấu hổ như bị lửa đốt.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn cảm thấy nét ngượng ngùng giấu dưới vẻ mặt đáng sợ của cậu ấy rất đáng yêu.
.
Cổng trường (Hibari X Tsuna)
Trước khi bước chân vào cổng, tiếng chuông lên lớp vừa vặn reo, cậu không khỏi rụt vai một thoáng, vì những lúc này anh luôn sẽ đột nhiên xuất hiện.
Quả nhiên, thanh niên tay nắm vũ khí kim loại rét lạnh đã tới trước mặt những kẻ đi trễ, đôi mắt phượng đen sắc bén quét nhìn lũ người bị anh định nghĩa là động vật ăn cỏ, khi đôi mắt ấy quét qua người cậu, cậu không khỏi núp mình sau lưng Gokudera.
Đối với anh, cậu luôn ấp ủ một sự kính nể, và...
"Sawada Tsunayoshi, tới phòng tiếp khách." Anh lạnh lùng vứt lại một câu.
"Tên khốn! Đừng có dùng cái giọng ấy nói chuyện với Juudaime!" Gokudera luôn chướng mắt thái độ vô lễ của anh.
"Hừ!" Khóe môi anh kéo ra nụ cười lạnh, tonfa không biết bao thuở đã làm ra tư thái công kích.
"Cắn chết! Cắn chết!" Con chim lông xù màu vàng luôn thích đổ thêm dầu vào lửa vào những lúc gay cấn thế này.
"Gokudera, Hibari-senpai, đừng, đừng làm vậy!" Cậu chạy tới ôm eo Gokudera, "Hibari-senpai, lát, lát nữa tôi sẽ tới phòng tiếp khách!"
"Ba phút." Anh thu hồi tonfa, bỏ đi một nước.
"Juudaime, vì sao lại đáp ứng yêu cầu vô lễ ấy!" Gokudera dụi tắt thuốc nổ trong tay, bất mãn thái độ của anh.
"Ha ha..." Cậu cũng không thể nói mình không muốn chi phí phá hư cổng trường sẽ bị thầy mình gượng ép trừ thêm tiền tiêu vặt trong tương lai đi.
Khó khăn lắm mới đuổi được Gokudera, kịp ở giây cuối cùng của ba phút vọt vào phòng tiếp khách, trên thực tế có trễ hay không đã không quan trọng, vì cả người anh đã trỗi lên sát khí đặc sệt.
"Hi, Hibari-senpai..." Cậu thấp thỏm bất an, cầu nguyện lát nữa đừng bị nằm bệnh viện.
Anh ngồi trên cái ghế da đắt tiền, khóe mắt từ trên người cậu hất tới cái ghế đối diện, hiểu rõ ý anh, cậu dè dặt ngồi xuống, lớp đệm mềm mại cũng không thể giảm thấp sự bất an của cậu.
"Mở nó ra." Anh lạnh lùng ra lệnh.
Không biết từ khi nào, trên cái bàn trước mặt đã đặt một cái hộp vuông vức, không dám cự tuyệt, cậu run rẩy duỗi tay mở nó, mùi đồ ăn tùy theo lan tỏa.
"Cái này?" Cậu nghi hoặc.
"Ăn cho hết, bằng không cắn chết."
"Nhưng..." Cậu biết hộp đồ ăn này là bữa trưa của anh, mà phần đồ ăn siêu lượng ấy cậu không thể nào nuốt nổi.
"Ăn!" Anh dường như không muốn nói thêm nữa, tonfa rét lạnh đã ép sát vào cổ cậu.
"Dạ..." Cậu thút thít không hiểu sao chỉ là chuyện ăn uống cũng suýt bị anh cắn chết.
Nhìn cậu bắt đầu ăn, anh thoả mãn thu hồi tonfa bắt đầu cầm tài liệu đọc, chỉ là tầm mắt thỉnh thoảng vẫn dừng trên người cậu.
Khó khăn lắm mới được anh cho đi, vừa tới bên cửa cậu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn quay đầu nói với anh: "Cảm ơn anh đã chiêu đãi."
Chỉ là đầu vừa nâng lên, khóe miệng lại bị in vào một thứ mềm mại, biết rõ nó là gì cả người cậu ửng đỏ ngây ngẩn nhìn anh.
"Có hạt cơm." Anh nói thế, rồi vươn tay đóng cửa phòng tiếp khách lại.
Đối với anh, cậu luôn ấp ủ một sự kính nể, và, không thể thấu hiểu.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn không biết phải làm sao với thái độ ái muội khi nóng khi lạnh của anh.
.
Nghỉ trưa (Lambo X Tsuna)
Nhờ hộp đồ ăn to đùng buổi sáng, tới giờ cậu vẫn còn no, giờ nghỉ trưa cũng chỉ tùy ý uống một hộp nước trái cây cho xong bữa.
Đương nhiên, hai người bên cạnh cậu là quyết không tán thành, bọn họ chia cho cậu bữa trưa của mình, hy vọng cậu có thể ăn thêm tí nữa.
Cậu cười cự tuyệt nói mình không đói lắm, bọn họ mới thôi, bất quá vẫn chừa lại một ít phòng ngừa cậu đột nhiên đói.
Nằm ngửa trên sân thượng, hưởng thụ ánh nắng ấm áp rọi lên người, buồn ngủ dần lên, hoảng hốt cậu chợt đoán bọn nhóc trong nhà giờ hẳn cũng đang nằm phơi bụng khò khè ra ngủ.
"Ô ô... Tsuna..."
Một trong mấy nhóc cậu đoán hiện đang ngủ trưa đột nhiên xuất hiện bên cạnh, quay đầu cậu lập tức thấy tên nhóc mặc bộ đồ bò sữa mặt đầy nước mắt, thì thào 'Phải nhẫn nại'.
Cậu thở dài, khi ôm lấy nhóc cậu ngửi được mùi thuốc súng thoang thoảng, thế là hiểu ra chân tướng, "Lambo, cậu lại khiêu khích Reborn nữa à."
"Lambo-sama muốn siêu việt Reborn, ô... nên mới đi khiêu chiến... ô."
Nhìn nhóc run lẩy bẩy, cậu đoán lần này bị ăn hiếp dữ lắm đây.
"Bò ngốc, đừng quấn lấy Juudaime nữa!" Gokudera chướng mắt việc thằng bé lau hết nước mắt nước mũi lên người cậu, bèn móc ra thuốc nổ quát.
"Ây, Lambo chỉ là một đứa bé mà thôi." Yamamoto cười sang sảng, kéo Gokudera ngồi xuống.
Ý tốt của Yamamoto, Lambo cũng không nhận ra, thằng bé nhảy dựng lên ném bóm vào Gokudera, liều mạng khiêu khích cậu ấy.
Quả thật là chịu đấm ăn xôi mà, cậu đã triệt để bó tay với thằng bé này rồi.
"Bò ngốc đáng ghét, xem ông nổ chết mày nè! Bóng chày khốn kiếp buông tôi ra!"
"Ha ha, Lambo chỉ là giỡn với cậu thôi, đừng để ý."
"Lambo-sama mạnh nhất! Lambo-sama mạnh nhất! Gokudera là đồ ngốc!" Thằng bé càng liều mạng làm mặt quỷ với Gokudera.
"Được rồi được rồi, các cậu đừng ầm ĩ nữa." Cậu vươn tay kéo Lambo vào lòng, giữ yên thằng bé lại.
"Ừ~ bộ ngực của Tsuna là thoải mái nhất." Thằng bé quả nhiên như cậu dự đoán rất nhanh an tĩnh lại, cũng có tí buồn ngủ.
Cậu ôn nhu vỗ nhẹ lưng nó, để nó chìm nhanh vào giấc mộng đẹp, về phần Gokudera, Yamamoto thì mỗi người chiếm lấy một bên, đương nhiên Gokudera vẫn không quên lải nhải 'Juudaime tốt với thằng nhóc này quá'.
"Tsuna... Tôi dậy rồi nhớ cho tôi kẹo..." Thậm chí trong cơn mơ nhóc cũng không quên làm nũng với cậu.
Đối với chuyện này, cậu chỉ ôn nhu cười.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn cưng chiều bao dung những lần thằng bé tùy hứng làm nũng với mình.
.
Tham gia câu lạc bộ (Yamamoto X Tsuna)
Tiếng chuông tan học vang lên, cậu vội vã thu dọn đồ đạc tính chạy về nhà sớm miễn cho bị thầy mình đối xử vô nhân đạo, mà bạn cậu vốn định theo cậu về, đáng tiếc bị Bianchi đột nhiên xuất hiện khiến cho căn bệnh đau dạ dày tái phát phải treo cờ hàng đi trước một bước.
Đương nhiên, không thể về với cậu, Gokudera đã bị oán niệm dày đặc bao bọc.
Trên đường ngang qua bãi tập, cậu bị một quả cầu nện tới giật thót tim, may mắn có song sắt ngăn cản, nếu không đầu cậu tất nhiên sẽ mọc ra một cục u.
"Ha ha, Tsuna xin lỗi nhé xin lỗi nhé, không sao chứ!"
Một người bạn khác Yamamoto treo nụ cười áy náy chạy tới, nâng mặt cậu lên xem có bị thương không.
"Ya, Yamamoto, tôi không sao." Cậu không quá quen với kiểu thân mật ở khoảng cách gần này, bất quá cũng không đẩy ra chỉ là thoáng vặn vẹo một tí.
"Phải không! Vậy thì tốt rồi!" Cậu ấy đổi về khuôn mặt cười sang sảng, thả tay ra rồi vỗ đầu cậu.
"Yamamoto, các cậu đang luyện tập sao?" Cậu quay đầu nhìn các đồng học bắt đầu chạy trên bãi tập.
"Phải! Tsuna muốn ở lại xem không?" Cậu ấy mời.
"Có thể chứ?" Con trai đều thích vận động, thế nên, cậu lén quẳng mấy viên đạn của gia sư ra sau ót.
"Ha ha, đương nhiên là có thể!" Yamamoto sang sảng cười to, hớn hở nắm tay cậu tới ghế ngồi quan sát ở gần ngay đó.
"Cố lên, Yamamoto!" Cậu cổ vũ cho cậu ấy, cực kỳ tin tưởng vào thiên phú bóng chày của người bạn.
"Cảm ơn!" Khóe miệng Yamamoto kéo ra độ cung xinh đẹp, lắc cánh tay cầm gậy đánh, tới vị trí phát bóng, khác với bình thường, một khi Yamamoto vào trận, vẻ mặt cậu ấy luôn lấp đầy sự nghiêm túc và tập trung.
Cậu không khỏi nhớ tới cái cảnh khi cậu ấy vung Shigure Kintoki lên, sắc bén mà nội liễm, đẹp như một vị võ sĩ cổ đại sống lại.
Tiếng phát bóng gọi tỉnh cậu, quả bóng trắng bị đánh bay ra ngoài, cậu không khỏi bật dậy hô lên, Yamamoto đang chạy quay đầu nhìn cậu mỉm cười, rộng rãi mà sáng sủa, không hề có tí u ám nào.
Nhìn cậu ấy vung vẫy mồ hôi dưới ánh mặt trời, cậu không khỏi thì thào: "Đây mới là thời thanh xuân mà mỗi thiếu niên nên hiểu được!"
Tuổi mười lăm, cậu vẫn khát khao cái lối sống toàn tâm toàn ý hưởng thụ bóng chày của cậu ấy.
.
Trên đường về nhà (Ryohei X Tsuna)
Chào tạm biệt Yamamoto, cậu vội vã chạy về, tuy rằng thời gian vẫn còn sớm nhưng cậu không dám nghĩ tới khả năng 'Giả như'.
"Cực hạn! Hãy để tao khiêu chiến mày nào!"
Cái giọng quen thuộc khiến cậu không khỏi nhìn lại, vừa nhìn lập tức bị dọa hết hồn: "Ryohei onii-san, nguy hiểm lắm!"
Anh ấy dĩ nhiên đứng giữa đường cái bày ra tư thế công kích với chiếc xe vận tải đang lao tới.
Cậu vội kéo anh ấy về lối đi bộ, nhíu mày hỏi anh ấy vì sao làm chuyện nguy hiểm này, nó sẽ khiến Kyoko lo lắng.
"À, Sawada à!" Anh ấy mơ hồ phát hiện ra cậu, "Thầy Colonnello từng nói, phải cực hạn khiêu chiến những điều nhìn như không thể!" Nói xong đánh ra một quyền.
Thế nên anh quyết định chạy đi tự sát sao! Cậu nghiến răng mỉa mai.
"Onii-san, anh có phải đã hiểu lầm ý của Colonnello không!" Cậu không thể không lên tiếng, nếu không ngày mai sẽ nhận được tin phải đổi một Sun Guardian khác.
"Hiểu lầm?" Anh ấy nghiêng đầu không hiểu.
"Ách..." Cậu vẫn chưa nghĩ ra mình phải giải thích thế nào.
"Sawada!" Anh ấy nắm tay cậu, trong mắt cháy lên ngọn lửa hừng hực, "Xin hãy cực hạn nói cho tôi biết cách chính xác để khiêu chiến những điều không thể!"
"Cái này..." Cậu nhìn quanh, định tìm linh cảm để giải đáp vấn đề này.
"Cực hạn!" Anh ấy đột nhiên rống to, vì có một chiếc xe vận tải khác lao tới, cậu không thể không ôm chặt anh ấy phòng ngừa Sun Guardian của mình băng băng chạy ra ngoài.
Khóe mắt liếc thấy một bộ phim cổ trang đang chiếu trong cửa hàng, linh cảm bật lóe: "Onii-san! Có lẽ ý của Colonnello là bảo anh khiêu chiến cực hạn trong TV!"
"TV?" Anh ấy quay đầu nhìn cậu.
"Nè, anh ngẫm lại xem, hiện thực tranh đấu có lẽ rất có cực hạn, nhưng xem quán quân quyền anh trong TV là quân địch giả để đối chiến, không phải càng có cực hạn hơn sao! Có lẽ đây chính là cực hạn khiêu chiến những điều không thể!"
Cậu có tí bất an nhìn anh ấy, đối với lý do ù ù cạc các mình bịa ra cũng không dám vọng tưởng cái đầu một sợi gân này có thể hiểu rõ.
Anh ấy cúi đầu trầm mặc mấy phút, bỗng nhiên tỉnh ngộ quát: "Cực hạn! Anh đã rõ, Sawada cảm ơn em!"
Nhìn anh ấy quay đầu vung quyền chạy về nhà, cậu hít một hơi, tuy rằng không biết anh ấy hiểu thế nào nhưng cũng tốt hơn lấy đầu đi cụng xe vận tải.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn dở khóc dở cười với lối suy nghĩ thẳng quá mức của anh ấy.
.
Bữa tối (Chrome X Tsuna)
Cuối cùng, khi cậu về đến nhà vẫn trốn không thoát sự tàn phá của trận đạn công kích bị người thầy của mình một ngày N lần lấy yêu làm lý kì thực chỉ là vì khủng bố.
"Ơ kìa!" Mẹ Nana tới cửa, nhìn cậu và Reborn, che miệng cười nói: "Tình cảm của hai đứa thật tốt quá!"
Lặp lại lần nữa, cậu đã cực kỳ bất đắc dĩ, với mức độ thô thần kinh vượt qua nhân loại của mẹ mình.
"Phải rồi, Tsuna!" Mẹ như nhớ ra gì, chạy về phòng rồi chạy ra, nhét bóp tiền vào tay cậu, "Ngại quá, Tsuna, tối nay cha hẹn mẹ ra ngoài ăn cơm, con có thể tự lo bữa tối cho mình được không?"
Cậu nghe xong lời này, đương nhiên sảng khoái đáp ứng, cha Iemitsu đã rất nhiều năm không ra ngoài ăn một bữa cơm với mẹ, cậu không có lý do gì phản đối.
"Tsuna biết nấu ăn à?" Yên lặng ngồi bên cạnh nghe Reborn nghi hoặc hỏi.
"Ha hả, kỳ thực tay nghề của Tsuna tốt lắm đấy, chỉ là trước đây không chịu xuống bếp mà thôi." Mẹ cười híp mắt đáp, "Thật là đáng tiếc, tối nay không ăn được món Tsuna làm."
"À há!" Reborn bày ra vẻ bí hiểm nhìn cậu.
Siêu trực giác đúng lúc vang lên, cậu vội ném cặp chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quát: "Con đi mua đồ ăn!"
Trên đường tới cửa hàng, cậu vừa suy tính tối nay ăn gì vừa nhìn quanh xem ở đâu có bán đồ rẻ lại tươi.
"Di, là Chrome."
Khi gần tới cửa hàng bán rau, cậu thấy cô ấy lấp ló trốn sau đèn đường, kỳ quái bước tới hỏi cô ấy liệu có phải gặp khó khăn gì không.
"Boss!" Cô ấy như một con động vật nhỏ mở to đôi mắt đáng thương nhìn cậu.
Cậu thấy tay cô ấy xách một cái giỏ đồ ăn, "Chrome cũng là tới mua đồ ăn à?"
Cô ấy gật đầu thừa nhận, mắt nhìn cửa hàng rau.
Tầm mắt cậu cũng đi theo, cửa hàng rau giờ chỉ còn vài loại rau củ, cậu đoán liệu có phải cô ấy định làm cà-ri.
"Sao boss biết?" Đôi mắt cô ấy trợn tròn: "Nhưng tôi không biết làm..."
"Tôi có thể dạy cậu!" Cậu sờ đầu cô ấy, nắm tay cô ấy tới cửa hàng, vì cậu đã quyết định tối nay mình cũng sẽ ăn cà-ri.
Khi về đến nhà, cậu cẩn thận đeo tạp dề cho Chrome, từng bước chậm rãi từ cơ bản nhất bắt đầu, tuy rằng trong lúc làm không ít phải lo lắng vì Chrome suýt nữa cắt trúng ngón tay, làm đổ nồi nước và đốt cháy tóc, cuối cùng một nồi cà-ri thơm phức cũng thuận lợi ra lò.
"Boss?" Cô ấy không hiểu vì sao cuối cùng cậu còn rót thêm cà phê.
"Làm vậy mùi vị sẽ thơm hơn." Cậu giải thích, khuấy đều cà-ri xong, lấy ra một cái cà mèn giữ nhiệt, múc phần lớn thịt vào đó, bởi cậu nhớ tới cô đang sống cùng Chikusa và Ken, cậu lo lắng bọn họ không đủ dinh dưỡng.
Cô nhìn hành động của cậu, lỗ tai ửng màu hồng phấn, trong lòng ấm áp, "Boss, cảm ơn anh." Cô nhón chân, để lại một nụ hôn trên mặt cậu.
Quả nhiên, cậu lại biến thành con tôm chín.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn không thể thích ứng với nụ hôn bày tỏ sự thân mật của cô ấy.
.
Về đêm (Mukuro X Tsuna)
"Vongola..."
Trong giấc mơ, cậu nghe được tiếng ai gọi mình.
"Vongola..."
Cảm giác có một vật thể ấm áp gần kề, mà còn song song với nó là cơn ớn lạnh quen thuộc sống lưng truyền lại, cậu nhanh chóng mở mắt ra, một cặp đồng tử một đỏ một lam chỉ cách mặt cậu mấy cm.
"Rokudo... Mukuro..."
"Ha hả, Vongola cậu cuối cùng đã tỉnh." Trên mặt anh vẫn treo nụ cười trào phúng tất cả.
"Anh... sao tôi lại ở đây?" Cậu đứng dậy né xa anh ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh rồi thắc mắc.
Anh cười nhạt không nói, dứt khoát nhìn chằm chằm cậu.
Cậu phát hiện chỉ có bọn họ ở đây, thế nên rất cẩn thận hỏi: "Tìm, tìm tôi có chuyện gì?"
"Nghe nói, hôm nay là Vongola dạy Chrome nấu ăn phải không." Anh như đế vương ngồi trên cái ghế da mình ảo hóa ra.
Đáy lòng cậu giật thót, nghĩ liệu có phải anh ta không thích chuyện này không.
Anh như là đọc hiểu cậu nghĩ gì, toét miệng cười nói: "Sao lại không thích chứ, ngược lại tôi còn phải cảm ơn Vongola đã để bọn Chikusa được ăn một bữa cơm ngon lành như vậy."
"Sau, sau này tôi cũng có thể nấu cho anh mà!" Cậu đột nhiên nói thế, bất quá nói xong lại vì cái lời nghe như tỏ tình ấy mà thấy ngượng ngùng, vừa rồi Mukuro dùng giọng điệu hiu quạnh như ước ao, khiến cậu không khỏi đáp lại.
Anh cũng vì thế mà ngẩn ngơ, theo sau kéo khóe miệng, lại là khoảng cách không thể chạm vào nhau ấy, "Cậu vẫn ngây thơ như vậy."
Cậu không thể phản bác, dễ nghe là ngây thơ khó nghe là ngu xuẩn.
"Nhưng mà cậu như vậy..." Mấy từ cuối cùng của anh, nhỏ đến mức cậu không thể nghe thấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, bề ngoài vẫn tuấn mỹ như lần đầu gặp mặt, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vụn vặt anh bị giam trong tù nước ánh sáng cũng không thể rọi tới.
"Không được đâu nha!"
Anh lặng im tới trước mặt cậu, nâng lên gò má, khác với giọng điệu trào phúng, động tác của anh mềm mại đến khiến cậu ảo giác anh đang nâng là trân bảo không thể nào thay thế.
"Vongola sao có thể bày ra vẻ mặt mềm yếu này chứ." Môi anh ghé lại bên mắt cậu, "Nó sẽ khiến người chộp lấy thời cơ đấy."
"?" Cậu không hiểu nhìn anh.
"Ha hả!" Anh thả cậu ra, một bước hai bước dần lùi về vị trí ban đầu.
Rokudo, Mukuro...
Cậu thầm gọi cái tên này trong lòng.
"Về đi, Vongola, đừng tới đây nữa." Anh đưa lưng về phía cậu, trong nháy mắt ấy ảo ảnh hóa thành từng cánh sen rơi lả tả.
Khoảng khắc cánh sen bị thổi bay, cậu hình như thấy được khóe môi anh có một ý cười ôn nhu nhàn nhạt.
Tuổi mười lăm, cậu vẫn không thể hiểu được lòng anh.
...