Tuyển Tập Đoản Văn Khr

Đông Lưu Thủy
(Đổ về Đông)

Tác giả: Đông Nguyệt Phiêu Linh
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Kototsuna
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Cậu khom lưng nhìn cái bóng dưới nước của mình.

Phần đuôi tóc nâu dài hầu như chấm đất, đôi mắt hổ phách lộ ra mờ mịt và bàng hoàng. Nhìn kỹ mấy giây xong, Tsunayoshi bỗng nhiên cảm thấy đó không phải là mình, cái bóng trong nước dường như cũng có linh hồn, bởi cậu thấy cái bóng ấy mỉm cười.

Giống như nụ cười của chính cậu vậy, không hề tạp chất.

Gần đây cậu thường có ảo giác, ảo giác rất chân thật.

Tsunayoshi ngồi ở chủ vị, bàn hội nghị hình trứng rất dài, hai bên phân biệt là cán bộ cao cấp của Vongola, như Consulenza Esterna Della Famiglia, Guardian, đương nhiên còn có bộ đội ám sát Varian. Ngây ngẩn nhìn xấp tư liệu trước mắt, suy nghĩ lại không ở đây, bản thân Tsunayoshi cũng không biết mình đang thất thần.


"Vừa rồi, chính là tình báo tạm thời nhận được."

Gokudera báo cáo xong, không nghe Tsunayoshi trả lời, bèn nghi hoặc nhìn về phía cậu, chỉ thấy Tsunayoshi đang nhìn chằm chằm vào xấp tư liệu trước mắt, nhưng lại không có bất cứ phản ứng gì.

"Decimo? Decimo?"

Gokudera nhỏ giọng gọi hai tiếng, những vẫn không nghe được tiếng đáp lại, điều này không khỏi khiến cậu có chút khẩn trương.

Song song thấy rất kỳ quái, còn có những người đang ngồi khác nữa, bọn họ đều nhận ra sự bất thường trong khoảng thời gian này của Tsunayoshi, ban đầu chỉ cho rằng cậu quá mệt. Nhưng ngay cả khi Reborn khó được săn sóc giảm bớt lượng công việc cho cậu rồi, Tsunayoshi vẫn thường phát ngốc, tinh thần cũng hay hoảng hốt, điều này khiến bọn họ cực kỳ lo lắng và để tâm.

Nghe được tiếng gió quét qua bên tai, Tsunayoshi hoàn hồn. Cậu thấy Reborn thu hồi khẩu súng do Leon biến thành, cùng với thần sắc lo lắng của mọi người xung quanh. Xấu hổ ho hai tiếng, Tsunayoshi ngồi nghiêm chỉnh lại, tỏ vẻ áy náy, cũng bảo bọn họ hãy tiếp tục. Không ai muốn khó xử vị boss trẻ tuổi thỉnh thoảng lén đào ngũ này, đây chỉ là một nhạc đệm nhỏ, buổi hội nghị mãi đến khi kết thúc vẫn thuận lợi như mọi khi.

"Dame-Tsuna, gần đây cậu bị sao vậy, hình tượng của một vị boss đã sắp mất hết cả rồi."

Chờ khi các nhân viên rời đi, chỉ thừa lại sáu Guardian, Reborn dựa vào bàn hỏi. Sự bất thường trong mấy ngày này của Tsunayoshi, nói thật anh cũng thấy kỳ quái, cậu học trò này xưa nay đơn thuần đến mức liếc mắt có thể nhìn ra suy nghĩ trong đầu, nhưng giờ, anh không có nắm chắc mình có thể đoán được.

"Reborn đừng nói vậy chứ..."

Tsunayoshi nở một nụ cười rồi ngắt lời, thu dọn văn kiện tính chuồn ra khỏi phòng họp nhưng hiển nhiên khả năng này hầu như là Zero, vì cậu nhìn thấy sáu Guardian đều đang lườm cậu, hiển nhiên là không tính bỏ qua dễ dàng. Thở dài, Tsunayoshi nhận mệnh ngồi về ghế.

"Tôi không sao cả. Chỉ là... có chút nghi hoặc mà thôi."

Tsunayoshi không cần nhìn cũng biết bọn họ khẳng định là không tin lời cậu, nhưng cậu quả thật là nói không rõ lý do mình luôn hoảng hốt. Cậu luôn thấy một bản thân khác xuất hiện, không nói gì chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn cậu. Cậu có thể cảm giác được tầm quan trọng của đối phương với mình, là một thứ tình cảm không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Rất kỳ diệu, đó rõ ràng là bản thân cậu.

Ánh mắt người ấy nhìn cậu, thấp thoáng sự lo âu.

Thân thể không tự chủ được tới gần, vươn tay, người ấy lại lắc đầu.

Bỗng dưng cậu bật dậy, không quản sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Tsunayoshi nhìn ra cửa, cậu biết những người khác không thấy được người ấy. Nụ cười của người ấy vẫn ôn nhu như vậy, không có cảm giác soi gương, ấm áp bên trong không hề thay đổi.


Tsunayoshi nhìn người ấy, bỗng nhiên ánh mắt mơ hồ, duỗi tay sờ mới biết thì ra cậu đã rơi lệ. Quanh thân người ấy dường như được phủ lên một vầng hào quang ánh vàng, rất nhu hòa, cũng rất mờ ảo. Người ấy vẫn lắc đầu với Tsunayoshi, rồi chậm rãi lui lại, rời đi.

Tsunayoshi phảng phất không nghe được tiếng mọi người gọi mình, cậu đuổi theo như một tiềm thức.

Đuổi tới cửa, Tsunayoshi phát hiện lấy cửa làm ranh thế giới bị chia thành hai. Bên trái là bóng tối, bên phải là ánh sáng, mà người ấy, ở bên trái. Người ấy đối diện với cậu từ từ lui về sau, theo cái kiểu trượt lùi, chứ không là từng bước một.

Tsunayoshi thấy ngực người ấy đẫm ướt một khoảng máu lớn, đỏ đến ghê người. Bộ Tây trang màu trắng cũng sắp nhuộm thành màu đỏ, đôi tay thả dọc hai bên, dính đầy máu tươi, thậm chí chúng còn đang nhỏ xuống, mái tóc nâu mềm mại cũng không may mắn thoát khỏi, ẩm ướt như bị máu xối qua.

Mùi của máu, chất sắc đỏ tươi, bức nền u tối, tất cả hiện ra trước mắt cậu.

Tsunayoshi muốn gọi người ấy lại, phát không ra tiếng; muốn kéo người ấy đừng lui về sau nữa, chân nhấc không lên.

Người ấy xưa nay không nói gì với Tsunayoshi, hạn độ lớn nhất có thể làm là nhẹ nhàng lắc đầu. Nhưng, cho dù người ấy chỉ lẳng lặng đứng trước mặt cậu, cũng có thể khiến Tsunayoshi an tâm. Sự an tâm ấy, không phải chỉ là cảm giác, mà là từ nội tâm phản ứng ra.

Một khắc này, người ấy khiến Tsunayoshi nhớ tới thương tang và bi thương.

Khi người ấy sắp rời khỏi tầm mắt, Tsunayoshi thấy người ấy giật môi, nói ra câu gì.

Nụ cười như nắng ấm, vết máu cực không tương xứng, người ấy đã biến mất.


Thời gian như tạm dừng, Tsunayoshi nhìn các đồng bạn vây quanh cậu, quan tâm cậu. Cậu nhìn lại phía trước, một hành lang trống rỗng, không có gì cả, mọi thứ như chưa từng xảy ra. Trong nháy mắt đó Tsunayoshi đã rõ, người ấy sẽ không xuất hiện nữa. Người ấy đi rồi, vĩnh viễn.

Tsunayoshi quay người, lộ ra một nụ cười với các đồng bạn quan tâm mình: "Không sao đâu, là thật đấy."

Nhắm mắt, cảm giác người ấy vuốt ve khuôn mặt trong cơn mơ phảng phất vẫn còn, ánh mắt ôn nhu như nước, như chưa từng rời khỏi, người ấy vẫn đang nhìn. Đây là bí mật không ai được biết, nó sẽ mãi mãi tồn tại ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng cậu.

Như khoảng cách từ giây đầu tiên đến giây cuối cùng của sự vĩnh hằng, đằng đẵng và cũng xa xăm, nó vẫn luôn được ghi khắc.

Sự lo lắng của anh, em đã hiểu;

Những gì anh trả giá, em vẫn nhớ.

Quá khứ và tương lai, theo dòng chảy đổ về hướng Đông;

Và những vụn sao nhỏ bé bị để lại ấy, chính là nỗi nhớ vô tận em dành cho anh.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận