Love Is Not Just A Game
Tác giả: cxswdzj
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Byakuran
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
"Chúng ta chơi một trò chơi đi," Hai tay đan vào nhau, Byakuran lộ ra nụ cười bình tĩnh thản nhiên, "Nếu thua, cậu phải làm người yêu của tôi."
Làn điệu không nặng không nhẹ không mang theo mệnh lệnh mềm mại như viên kẹo bông gòn ngọt ngào ngậm trong miệng chờ tan, lúm đồng tiền giãn ra dưới ánh nắng lờ mờ ló vào từ cửa sổ đặc biệt trong sáng.
Nét mặt cong lên không hề ác ý, lại tạo nên rung động vô thanh trong buổi hội nghị này.
Anh ta tuyệt đối là cố ý.
Quẫn bách nhìn người đàn ông đối diện một cái, Tsunayoshi cực kỳ chắc chắn cho ra kết luận.
"Vì sao... lại đột nhiên nói thế?" Khóe miệng xấu hổ kéo lên, ngay trước khi các Guardian đứng sau lưng mình nổ tung thiếu niên chộp lấy quyền nói chuyện, thành công ức chế tạm thời cơn giận mang tính sát thương đại quy mô của bọn nhân gian binh khí ấy.
"Chẳng lẽ Tsunayoshi-kun không muốn lấy lại địa bàn ở đảo Sicilian sao?" Nụ cười và làn điệu đều rất vô hại.
"Ừ, đích xác là muốn..."
"Vậy thì lấy trò chơi này làm cược đi. Nếu tôi thua, địa bàn xin hai tay dâng trả. Mà nếu cậu thua, cậu phải làm người yêu của tôi. Rõ rồi chứ?"
"..." Vẫn vô hại đến khiến Tsunayoshi thầm hất bàn mấy phen.
Vậy giờ cậu phải trả lời câu hỏi của vị này thế nào đây?
Nói 『 Vâng, tôi đã rõ 』, kế bắt đầu phối hợp chơi trò chơi hoang đường quỷ dị ấy?
Hay trả lời 『 Xin lỗi, tôi không rõ lắm 』 kế bảo đối phương kiên nhẫn giải thích lại cho cậu?
Vô luận là cái nào, cậu cũng thấy không ổn.
Cái gọi là tiến thoái lưỡng nan, chỉ là cậu bây giờ đây?
Chậm đã, mục đích ban đầu bọn họ không ngại xa xôi chạy tới Millefiore không phải là để đàm phán sao?!
Vì sao cậu phải xoắn não với câu hỏi rỗng tuếch, nhảm nhí này.
Byakuran-sensei, xem ra khả năng lạc đề của anh còn phải đề cao, hay nói đây hoàn toàn là chủ ý đích thực của anh?
Chọc cho mọi người giận điên lên anh vui lắm sao? Anh không thấy Gokudera Yamamoto Lambo Ryohei Hibari Mukuro đã lập kế hoạch tính lật tung nóc nhà của tổng bộ anh sao?
Xin anh đừng bày ra cái vẻ bình thản ung dung và nụ cười thậm chí khiến người hoài nghi đã chết dính trên mặt anh đó được không?
Bằng không khi ấy cho dù bọn họ hủy đi nơi này tôi cũng không đền cho anh đâu!
Theo thói quen mỉa mai người đàn ông khiến cậu nhìn không thấu đoán không ra đối diện, vẻ mặt Tsunayoshi hầu như có thể nói là muôn màu muôn vẻ...
"Thằng khốn! Mày cho rằng Juudaime sẽ đáp ứng vụ cược nhảm nhí này ư!? Ngoan ngoãn giao địa bàn ra đây, bằng không ông nổ bọn mày thành gà nướng!"
Thừa dịp boss nhà mình thất thần, Gokudera đã bắt lấy chỗ hở không chút khách khí khiêu khích đối phương.
"Ha hả, tuy rằng tôi không để ý áp dụng vũ lực giải quyết, nhưng làm vậy Tsunayoshi-kun sẽ không vui lắm ơ?"
"Phải không, anh hiểu Vongola được bao nhiêu?" Mukuro không tự giác siết chặt tam xoa kích trong tay. Hiển nhiên, thái độ tự cho rằng hiểu Tsunayoshi như lòng bàn tay của đối phương đốt lên ngọn lửa trong lòng anh.
"Tsunayoshi-kun là một người ôn nhu, vì thế cậu ấy không nỡ để bất kỳ ai bị thương, bao gồm kẻ địch. Tôi nói đúng chứ?" Byakuran lộ ra sự tự tin đặc biệt, đầu không thèm nâng thậm chí khi nói ra từ cuối cùng còn quăng tầm mắt về phía Tsunayoshi.
Cũng rất rõ kết luận này Mukuro nhất thời quên phản bác, chỉ có thể tăng thêm lực độ nắm tam xoa kích.
"Ừ, xác thực là vậy..." Qua loa nghĩ một hồi, Tsunayoshi yếu ớt phun ra một câu, "Nếu trò chơi anh nói không tổn thương tới mọi người, vậy tôi đáp ứng."
"Đương nhiên," Nhận được sự đồng ý, ý cười của Byakuran càng sáng lóa, "Bằng không nói ra cũng không có ý nghĩa."
"Được, tôi đồng ý!"
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Lúc này mọi suy nghĩ đầy ngập trong đầu cậu, cái giá nặng nề phải trả sau khi thua đã đẩy Tsunayoshi vào điểm mù của tư duy.
"Vậy tôi xin tuyên bố quy tắc trò chơi, kỳ thực trò này rất đơn giản và dễ hiểu. Các vị chỉ cần giấu kín mình để chúng tôi tìm không ra là được. Thời hạn là năm phút sau cho đến khi mặt trời lặn, thành viên tham gia là nhân viên hai bên mang tới," Byakuran nghiêng đầu, tiếp tục thuần lương giải thích, "Kỳ thực tôi sớm đã muốn chơi trốn tìm, hôm nay cuối cùng có cơ hội ~ mà còn tiền đặt cược mê người như vậy, tôi sẽ không nhường đâu."
"Ha hả..." Nửa phần bất đắc dĩ cười gượng.
"Juudaime──!"
"Không sao đâu, Gokudera."
"Thế nhưng..."
"Ở trước mặt toàn thể Millefiore, thân là BOSS Byakuran sẽ không nuốt lời." Thiếu niên liếc xéo người đàn ông bất cần đời bên kia, xảo diệu chơi một phép khích tướng uyển chuyển.
Byakuran bĩu môi, trầm mặc một hồi rồi sảng khoái đáp: "Đương nhiên là không."
Vì tôi có mười phần tỷ lệ sẽ thắng...
Vẻ mặt điềm tĩnh ẩn ẩn kể ra cái gì.
Gokudera bất mãn nhíu mày, nghe được lời Tsunayoshi trấn an đành phải nôn nóng phun ra mẩu thuốc ngậm bên mép thu lại mớ bom đan trong ngón tay, rầu rĩ nói: "Nếu Juudaime đã nói vậy..."
Bọn nhân gian binh khí cho dù huyết tinh thế nào bạo lực thế nào cũng sẽ không làm Sawada Tsunayoshi mất hứng, lúc này càng sẽ không phật ý Sawada Tsunayoshi.
Vả lại quá khứ rất nhiều lần đều chứng minh một chân lý ── thỏ nếu dỗi, cũng biết làm lẫy!
Mà còn có lẽ là không muốn ở trước mặt người ngoài bị boss băng sơn hóa Kototsuna tẩn cho một trận, cuối cùng bọn họ đành phải buông vũ khí đầu hàng, về dưới cờ chính nghĩa, nấp dưới tán hòa bình.
Thấy không ai dị nghị gì nữa, người đàn ông như thực hiện được kế hoạch kéo khóe môi, thong thả mở ra đôi đồng tử màu tím sậm nhiếp hồn:
"Vậy thì, trò chơi bắt đầu."
.
Sau buổi họp tác chiến ngắn ngủi, Guardian của Vongola đã tự xem xét xong địa điểm giấu mình, việc quan trọng nhất hiện giờ là làm cách nào giấu kín vị boss bảo bối của bọn họ để không ai tìm được.
"Không bằng giao cho tôi đi," Mukuro vuốt cằm, "Nếu dùng ảo thuật, bọn họ hẳn sẽ không phát hiện."
"Ê, nếu vậy anh có thể dùng ảo thuật khiến mặt trời lập tức lặn xuống chúng ta không phải thắng chắc rồi sao!"
"Kufufu~ chó trung thành quả nhiên là chó trung thành, đầu ngu không chịu nổi. Loại ảo thuật rõ ràng dễ thấy như vậy tuyệt đối sẽ bị chọc thủng, đối phương cũng không phải không có thuật sĩ. Chọc thủng rồi nếu như bị gắn cho cái mũ phạm quy, không phải thua rồi sao? Tôi cũng không muốn Vongola thân ái rơi vào tay kẻ khác."
"Thằng khốn, anh cho rằng tôi muốn à──!"
"Nha nha, hai người bình tĩnh tí đi~" Thời khắc mấu chốt, bậc thầy hoà giải Yamamoto đứng ra, "Không ai nguyện ý giao Tsunayoshi cho người khác, lúc này chúng ta thân là tình địch nên tạm thời ngừng chiến, đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải này mới phải~"
Đứng là đứng ra.
Lại phun ra một bài phát biểu long trời lở đất khác.
Ê, tình địch rốt cuộc là ý gì hả Yamamoto cậu giải thích rõ cho tôi!
Khi đang giằng co, năm phút giảm xóc đã gần kết thúc.
Trong lúc gấp gáp chỗ ẩn thân của Tsunayoshi chỉ có thể giao cho người duy nhất biết ảo thuật trong bọn là Rokudo Mukuro.
Dẫn thiếu niên vào tận sâu trong khu rừng ở hậu viện Millefiore, Mukuro bảo cậu núp sau một tảng đá, chữ số bên con mắt phải xoay tới 『 Một 』, mấy giây sau, Mukuro xổm xuống ghé vào tai Tsunayoshi dặn dò: "Giờ không ai có thể tìm được cậu, cậu cứ an tâm nấp ở đây đừng phát ra tiếng động gì, kết thúc rồi tôi sẽ tới đón. Thời gian không còn nhiều, tôi đi đây."
Đứng dậy, cái bóng màu chàm lấy thời gian ngắn nhất biến mất trong tầm mắt màu nâu nhạt.
Kế tiếp là trận chiến của cậu...
Tuy rằng từ nhỏ tới lớn chơi trốn tìm cậu không phải làm quỷ là trong ba giây bị phát hiện, nhưng lần này có sự giúp đỡ của Guardian, hẳn không tới mức xui vậy đi?
Tự an ủi cộng thêm tự thôi miên, nhịp tim nhảy lên dần bình tĩnh lại.
Chỉ mong Byakuran không tìm được mình.
Tsunayoshi thầm cầu nguyện.
.
Sự thật tàn khốc một lần nữa chứng minh, Thượng Đế vĩnh viễn sẽ không đứng về phía Sawada Tsunayoshi.
Khi thiếu niên trốn sau tảng đá chờ gần sáu giờ, đôi mắt như chuông vàng bị cơn buồn ngủ tập kích, chân trời xanh thẳm dần bị ráng màu đỏ ửng cắn nuốt, trò chơi dày vò sắp kết thúc, danh hiệu người chiến thắng đã gần trong gang tấc...
"Bắt được rồi~"
Cái giọng bỗng nhiên thổi vào tai mang theo sung sướng rõ ràng, dáng người cao gầy bị ánh chiều tà kéo thành chiếc bóng nghiêng dài, ngổ ngược phủ lên tấm lưng đơn bạc của thiếu niên.
Tsunayoshi đang nửa tỉnh nửa mơ ngáp một cái bị câu nói nhẹ bỡn này giật tỉnh, đôi mắt híp hờ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đôi đồng tử màu tím sắc bén như ưng đang cong lên nhìn mình, hai tay đút vào túi quần, hàm dưới khúc khích cười nhẹ, mái tóc màu bạc bồng bềnh kiệt ngạo dưới ánh phản quang phá lệ gai mắt, làn da trắng nõn mềm mại phác họa đường viền tinh tế không tí tỳ vết của một khuôn mặt tuyệt trần, đôi môi mỏng in hằn cái lúm đồng tiền rực rỡ trong trẻo mà sáng sủa, dáng người tuyệt vời phối với thế đứng thích ý, nháy mắt khiến người quên đi hô hấp.
Mà 『 người 』này, hiển nhiên là Tsunayoshi.
Màu nâu nhạt nhẵn nhụi chớp lên nhìn Byakuran.
Anh ta xuất hiện ở đây, cũng tức là...
Suy nghĩ chưa kịp đi tiếp, cánh tay thon dài ấy đã nắm lấy Tsunayoshi, kéo cậu tới bên cạnh.
Một cái cúi đầu, một cái ngẩng lên, nhìn nhau, vành tóc mai thân mật.
"Chúng ta về chỗ tập hợp thôi." Trước hồi hồn lại Byakuran vui vẻ nắm tay Tsunayoshi, đạp nhịp bước thoải mái, "Trò chơi này tôi thắng~"
"Ôi chao... ? Cũng tức là..." Mơ màng đuổi kịp bước chân người đàn ông, cái giọng nghi ngờ ẩn giấu một sự không thể tưởng tượng nổi.
"Ha hả, các Guardian của cậu đã bị bắt được rồi."
"..."
Không phải đâu!?
Bọn họ trước không phải lời thề son sắt vỗ ngực nói tuyệt đối sẽ thắng ư?!
Sao còn bị bắt nhanh hơn cả cậu?
Lại nói, cậu không phải bị Mukuro dùng ảo thuật che giấu ư? Vì sao Byakuran...
Mọi vấn đề nghẹn trong ngực, không tìm được chỗ phóng thích, vẻ mặt phức tạp nhìn bờ vai gầy rộng trước mắt, Tsunayoshi bắt đầu suy xét liệu có thể tranh thủ một cơ hội khác thông qua cách hòa bình để đòi về địa bàn không ── cậu không hề lo lắng 『 sự trừng phạt 』 sau khi thua.
Nhưng lại không ngờ rằng.
"Vậy, từ này về sau cậu sẽ là người yêu của tôi."
Byakuran nhắc nhở Tsunayoshi.
"A... hả?" Tính dừng bước, lại bị đối phương giữ chặt, kéo về trước. Trái tim yếu đuối nghe được sự thật trùng kích cuối cùng cũng nhớ tới tiền đặt cược ban đầu, vì thế ôm tâm lý may mắn thăm dò hỏi một câu, "Ách... Tôi nói này Byakuran... nó không phải là một trò chơi thôi sao? Không cần xem như thật..."
Nói ra từ cuối cùng, bước chân của người đàn ông bất chợt dừng lại.
Xoay người, kiên định đối diện với cậu: "Trò chơi?" Tsunayoshi bị kéo vào đôi đồng tử trong vắt u tĩnh, cơn sóng kinh hồn phập phồng dưới đáy lòng bị ép chế, dằn lại tính tình, người đàn ông quyết định dùng hành động thực tiễn phủ định chất vấn trong lòng thiếu niên, "Nó không phải là trò chơi, Tsunayoshi-kun ạ."
Lời giải thích ôn nhu hòa cùng hành động hôn lên khóe mắt thiếu niên của người đàn ông.
Cái chạm ôn hòa như nước ấy xuyên qua da thịt khắc vào đầu quả tim Tsunayoshi.
Một sự tiếp xúc ái muội không tính ngắn, trải đầy hơi thở ôn nhu, Byakuran thẳng dậy cực kỳ thoả mãn nhìn gò má ửng đỏ vì sự kinh ngạc của Tsunayoshi.
Đầu ngón tay vờn quanh khóe mắt bị hôn, động tác thân mật mà tinh tế.
Đôi mắt tím băng thanh lấp liếm sự u tối.
Tâm tư nhảy loạn, tiếng lòng mê hoặc.
Như không cho phép bất cứ sự chen ngang nào, người đàn ông tiện đà bổ sung:
"Xưa nay tôi luôn cho rằng, tình yêu không chỉ là một trò chơi."
Mười ngón nắm chặt ghi khắc lời thề năm tháng ──
Love is not just a game.
...