Ngã Môn Đích Thái Dương Lạc Sơn
(Mặt trời của đôi ta lặn rồi)
Tác giả: Duẫn
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Reborn
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Part. 1
Đây là giấc mơ cuối cùng của Tsuna.
Đoạn đường rực đèn, bóng người và tiếng ca ngập bên bờ,
Những cánh chim trắng bay lượn giữa biển mây năm màu,
Lông đuôi mang theo sự xán lạn của vì sao,
Chúng ta đứng ở thành phố nơi tận cùng thế giới, cờ cá chép trên đường hớn hở phất phơ.
Anh ở ngay đó, đợi em, như muốn cùng em tham gia ngày lễ duy nhất trong đời mình.
Em nắm lấy tay anh,
Sự rộng rãi của người trưởng thành, khiến em an lòng.
Anh nói với em: "Nhìn kìa, Tsuna, ánh sao đang chuyển."
Part. 2
Tsuna tỉnh dậy từ giấc mơ, không mở mắt.
Thế giới bên ngoài rèm cửa sổ là hừng đông.
Dùng cánh tay che khuất đôi mắt vẫn chưa mở ra,
Đã lâu lắm rồi không được yên giấc. Một giấc tỉnh lại, cậu cảm thấy mệt cực.
Tsuna cuối cùng mở mắt, nhìn bàn tay mình duỗi về phía trần nhà,
Thế giới như chìm đắm giữa dòng chảy xán lạn vô tận, chẳng khác gì ảo mộng.
Ngoại trừ ánh sao, anh còn nói gì với em?
Tsuna không nhớ nổi, thế nên cậu nhắm mắt lại.
Part. 3
Đây là lễ tang được tiến hành vào ngày không mưa,
Gió thổi rất thoải mái,
Tsuna tự xúc một xẻng đất, không hề ôn nhu hất lên nắp quan tài màu đen.
Tsuna muốn cười.
Nhưng cậu biết nó không lễ phép, chí ít sau khi Consulenza Esterna Della Famiglia kiêm gia sư của cậu trả giá nhiều vậy cho cậu.
Mình thế nhưng lại cười trong lễ tang của anh ấy.
Nhưng vì sao cười nhỉ? Tsuna vừa cười vừa tự hỏi, cắm xẻng xuống đất,
Nhìn lên bầu trời, rồi dùng tay che khuất ánh dương xán lạn.
Gokudera khẩn trương chạy tới không biết định nói gì.
Yamamoto vỗ vai Tsuna.
Biết rồi, vốn đang cười khẽ Tsuna đột nhiên cất tiếng cười to.
Biết rồi, cười là vì để giấu đi khuôn mặt muốn nỉ non này.
Part. 4
Sắc trời đã tối, Tsuna khoác một chiếc áo khoác rời khỏi phòng làm việc.
Reborn, nhớ anh.
Ba ngày trước em chôn cất anh ở đây,
Xin lỗi nhé, em đã cười.
Rất không lễ phép phải không, nếu đây không phải lễ tang của anh, anh khẳng định đã bắn chết em.
Nếu đây không phải lễ tang của anh, em nguyện ý bị anh bắn chết.
Tsuna cuối cùng khóc, nước mắt nhỏ xuống lưu lại những chấm hình tròn.
Như trân châu vậy.
Part. 5
Tối 11 giờ 45 phút của ngày 12 tháng 10 năm sau, Tsuna lại lần nữa tới chỗ chôn quan tài của Reborn.
Dùng xẻng xúc từng nắm đất xung quanh lên.
Đào cái hố đủ để một người nằm vào bên cạnh.
Tsuna ngồi vào hố ấy, ôm gối nhìn ánh trăng trên trời.
"Reborn, còn 10 phút nữa là sinh nhật của anh rồi, sinh nhật năm nay em đem mình tặng cho anh nhé. Chỉ mong anh nguyện ý nhận lấy." Nói xong cậu nằm xuống.
"Còn 30 giây..." Tsunayoshi thầm đếm.
Khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, cậu dùng ngọn lửa Sky trong suốt đánh tan đống đất chất cao bên cạnh.
Bùn đất như phô thiên cái địa chôn vùi Tsuna nằm bên Reborn.
"Buon Compleanno①. Reborn."
Tsuna cảm thấy mình càng ngày càng khó thở, cậu nghĩ cách chết này quả thật rất khôi hài.
Nhắm mắt, cậu cho mình giấc mơ cuối cùng.
Đoạn đường rực đèn, bóng người và tiếng ca ngập bên bờ,
Những cánh chim trắng bay lượn giữa biển mây năm màu,
Lông đuôi mang theo sự xán lạn của vì sao,
Chúng ta đứng ở thành phố nơi tận cùng thế giới, cờ cá chép trên đường hớn hở phất phơ.
Anh ở ngay đó, đợi em, như muốn cùng em tham gia ngày lễ duy nhất trong đời mình.
Em nắm lấy tay anh,
Sự rộng rãi của người trưởng thành, khiến em an lòng.
Anh nói với em: "Nhìn kìa, Tsuna, ánh sao đang chuyển."
Em nghiêng đầu cười, anh cúi đầu, đè mũ xuống, nói với em: "Tsuna, mặt trời lặn rồi, và anh yêu em."
Part. 6
Gokudera sáng dậy tìm khắp nơi mà vẫn không thấy Decimo,
Các Guardian kinh hoảng cuối cùng ở khu mộ gia tộc tìm được Tsunayoshi bị bùn đất ướt sương che lấp hơn nửa.
Gokudera sững sờ hồi lâu, chậm rãi đào ra lớp đất ấy,
Cậu thấy được khuôn mặt an bình của Decimo.
Nono bất đắc dĩ tuyên bố Vongola Decimo đã tử vong.
Đó một lễ tang không mưa,
Gokudera muốn cười. Nhưng cậu biết nó không lễ phép.
Part. 7
"Reborn, mặt trời sắp lặn rồi."
"Tsuna, mặt trời lặn rồi, và anh yêu em."
...
① "Happy Birthday" trong tiếng Italy
w 3