Cấp Nhĩ Đích Lễ Vật
(Quà cho em)
Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x all
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
"... Thế cho nên các cậu đánh nhau?"
"Xin lỗi..."
Trong căn phòng làm việc to rộng, Sawada Tsunayoshi ngồi trên chiếc ghế chỉ thuộc về mình, với nét mặt đã quen rồi nhìn sáu Guardian. "... Sự việc tôi đã rõ, mọi người ra ngoài trước đi."
Chờ các Guardian đi rồi, cậu thở dài, nhìn đống giấy tờ viết bằng tiếng Italy liệt kê ra từng khoản chi khổng lồ thanh toán phí tu sửa ngất ngưỡng cùng các loại phí khác bên tay, nói đơn giản là giấy nợ. Đại khái là hậu quả các Guardian đánh nhau ở cái góc xó xỉnh nào đó của tổng bộ Vongola.
"Lần này lại là dỡ đi Phòng tư liệu quan trọng nhất, bọn họ rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? May mà tư liệu trong đó có bản sao. Bằng không sẽ rối tung lên mất?" Tay trái cậu cầm một tách cà phê Italy vừa pha xong.
"Mình đã đủ phiền vì phải áp chế những gia tộc muốn phản kháng Vongola và học tập những điều Boss cần phải làm rồi, họ còn thêm phiền nữa chứ." Sawada Tsunayoshi mười chín tuổi, học xong cấp ba đã tới Italy làm Vongola Decimo. Nội bộ của Vongola tuy rằng có kẻ phản đối cậu đương nhiệm quá sớm, nhưng bởi vì Nono tuyên bố tuổi tác mình đã cao, cộng thêm Consulenza Esterna Della Famiglia tiền nhiệm kiêm cha của cậu Sawada Iemitsu kiên trì thế nên cậu vẫn có thể lên ngôi.
"Dame-Tsuna, lẩm bẩm một mình cái gì đấy? Đánh thức tôi rồi." Em bé gia sư Reborn nằm ngủ bên cạnh tới gần.
"Reborn, đánh thức cậu à? Xin lỗi xin lỗi. Tôi chỉ là đang nghĩ Vongola thật sự cần có sự duy trì của Boss và Guardian à? Sao tôi thấy, họ toàn là muốn dỡ Vongola thôi." Tsunayoshi đứng dậy, bước về phía cửa sổ thủy tinh ở sau lưng ghế.
"Quản lý tốt Guardian là trách nhiệm của Boss." Reborn cầm lấy tách cà phê Italy vẫn còn âm ấm ở trước khi ngủ để trong phòng làm việc xa hoa của Tsunayoshi. Thấy nó đã lạnh, liền muốn đổi với tách nóng của cậu để uống.
Tsunayoshi nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn bị che khuất bởi một trận tuyết rơi không lớn, cảnh sắc trắng xoá, nét u sầu hiếm thấy hiện lên. "Boss sao? Gần đây nội bộ Vongola có rất nhiều kẻ lén lút khinh thường chỉ trích tôi không quản lý được sáu Guardian của mình, lo lắng Vongola sẽ bị hủy trên tay Decimo. Bị thuộc hạ phê bình như vậy tôi cũng coi như là xứng chức à?"
"... Dame-Tsuna," Hai chân của Reborn đá lên đầu cậu. Bỏ ngoài tai tiếng kêu đau oan ức, anh chỉ dẫn. "Đừng có nghĩ nhiều!"
Reborn đi tới cửa, mở ra, ở trước khi rời đi không quên nhắc nhở. "Không được lười biếng, xem xong công văn mới được tới nhà ăn đấy." Tsunayoshi nhìn đống giấy tờ còn chưa xem xong trên bàn lại không thể cự tuyệt nếu không sẽ bị Reborn mắng chết. Cậu sờ phần đầu bị đá, uể oải trả lời "Dạ."
Nghe được câu trả lời, Reborn an tâm rời khỏi phòng làm việc. Lúc cánh cửa đóng lại, anh nói với hai thủ vệ hành lễ: "Các cậu lui xuống đi."
Tân thủ vệ hành lễ với Reborn vì để xác nhận lỗ tai mình không có vấn đề, báo cho anh biết nhiệm vụ của bản thân. "Lui xuố-... Reborn-sama, chúng tôi cần phải ở cạnh Sawada-sama 24h, nếu Sawada-sama xảy ra chuyện gì chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm đâu ạ." Nhắc đến từ xảy ra chuyện gì, hai thủ vệ trẻ tuổi không muốn tráng niên sớm thệ vì bị sáu Guardian giết chết.
"Việc bảo vệ Tsuna có Guardian làm là được. Không sao đâu, đi nghỉ ngơi đi." Nghe được lời Reborn nói, họ yên tâm hành lễ rồi rời khỏi hành lang. Reborn nhìn hành lang không một bóng người nói. "Ra đây đi, nghe trộm là một hành vi rất không đạo đức."
Chỗ góc hành lang ló ra sáu cái đầu trẻ hư. Người đầu tiên lao về phía Reborn đương nhiên là trung khuyển Gokudera. "Reborn-san, Decimo vẫn còn giận à?"
"So với chuyện này, cậu ấy ngược lại là tự trách mình tại sao lại có sáu Guardian ấu trĩ luôn gây phiền hà cho gia tộc." Một súng bắn bị thương Guardian. "Dạo gần đây vẫn luôn nghĩ về điều này, để Dame-Tsuna bình tĩnh lại là được. Tuy rằng tôi biết là không thể, nhưng hy vọng quan hệ của các cậu có thể dịu lại, đừng làm Dame-Tsuna lo lắng nữa."
"..." Cho dù Reborn nói như vậy, nhưng họ làm không được, đối mặt với tình địch quan hệ sao có thể tốt lên chứ.
"Nếu Tsuna lại suy nghĩ miên man tôi sẽ bị tiếng lẩm bẩm của cậu ấy đánh thức giấc ngủ trưa. Vậy đi, đi kiếm chuyện để làm đi! Đừng để Decimo vì lo lắng cho quan hệ của mình mà không làm việc được, hơn nữa ngày mai là ngày đó đấy." Nói một đống lớn cuối cùng vẫn là vì mình, Reborn lộ ra một nụ cười, khiến người nhìn có dự cảm chẳng lành.
...
"Reborn đáng giận! Reborn đáng ghét! Công văn nhiều như vậy sao mà xem hết chứ!" Tsunayoshi oán giận ký tên mình lên mỗi tờ giấy ghi bằng tiếng Italy. Cậu rất muốn lược qua nội dung ký phăng luôn, nhưng làm vậy có nguy cơ sẽ mang đến không ít phiền toái.
"... Yên tĩnh quá." Căn phòng làm việc trống trải chỉ có mỗi mình cậu, Tsunayoshi có chút không quen. Giờ phút này cậu rất muốn tìm nhưng lại chẳng nhìn thấy nửa cái bóng của ai cả. Thường ngày, cậu làm gì có được thời gian riêng tư như vậy, cho dù những người khác vắng mặt Reborn cũng tuyệt đối ở bên cạnh, giờ Reborn đi đâu mất rồi. "Lạ thật. Thôi, cứ hưởng thụ chút tự do này đi."
Ọt ọt~ âm thanh phát ra nghe như là tiếng đói bụng. Lúc Reborn rời đi là hoàng hôn, giờ đã sắp khuya rồi. Tsunayoshi nhìn đống giấy tờ không khác gì nhiều so với lúc đó, thở dài. Cậu nhớ tới lời Reborn, nói tóm gọn lại là không xem xong không cho ăn cơm.
Tsunayoshi đói lắm rồi, từ trưa tới giờ chẳng ăn được bao nhiêu. Nhịn không nổi nữa, cho dù sau đó bị mắng cũng không sao, cậu cho rằng cái bụng quan trọng hơn. Cẩn thận mở cửa phòng làm việc, ló đầu ra ngoài quan sát tình huống lo lắng bị phát hiện. Nhưng đằng trước chẳng có ai cả, hai thủ vệ thường ngày canh ở cửa cũng không thấy đâu. "... Lạ thật đấy."
Tsunayoshi đóng cửa lại, ngẫm một hồi, chạy tới tủ quần áo định đổi một bộ thường phục, nhưng mở ra chỉ toàn thấy Tây trang giống nhau như đúc. "Mafia nhất định phải xuyên Tây trang à!" Tsunayoshi lầu bầu. Vì trên người cậu mặc cũng là Tây trang, thế nên cậu quyết định không đổi. Cầm một cái khăn quàng trong tủ ra quấn lên rồi chạy vội ra ngoài, mặc kệ phòng làm việc tính cả đống giấy tờ đã chất thành núi, miễn cường có thể định nghĩa hành động này là bãi công.
Không sai, ban nãy kế hoạch của Tsunayoshi là trốn khỏi tổng bộ Vongola. Địa đồ tổng bộ cậu thuộc nằm lòng rồi, hôm nay rốt cuộc cũng phát huy tác dụng. Tổng bộ Vongola có rất nhiều bí đạo không ai biết, thông qua những bí đạo này có thể tới được thành phố ở gần đó mà không bị phát hiện.
Mười lăm phút sau, cậu đi tới đầu bên kia của bí đạo. Ở đó có một cánh cửa đã cũ. Tsunayoshi cẩn thận đẩy nó ra. Hai mắt bị ánh đèn hơi chói chiếu vào, cơ thể đột nhiên thấy lạnh. Hình ảnh hiện lên trong đôi ngươi của cậu là những ngọn đèn trang trí đủ màu treo trên cây thông Noel ở quảng trường trung tâm.
Cậu chậm rãi tới gần đó. Xung quanh là từng nhóm thanh niên kết bạn hoặc những cặp đôi yêu nhau. Các cửa hàng bày bán sản phẩm liên quan đến Giáng Sinh. Bộ não bị công tác nhét đầy cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi. Hôm nay là đêm Bình An, ngày 24 tháng 12. Mà ngày mai là...
Ngày 25 tháng 12, ngày Noel.
Ọt ọt~ cái bụng lại kêu thảm thiết. "Trước... trước đi ăn gì đã." Tsunayoshi chọn một quán không người, cậu sợ bị người quen bắt gặp. Ngồi vào cái bàn tròn nhỏ bên cửa sổ, gọi đại mấy món. Đã rất lâu rồi cậu không ngồi bàn nhỏ như vậy, thường ngày cậu sẽ cùng mọi người ăn ở bàn lớn, tướng ăn rất nghiêm túc, nếu có Guardian ăn cùng thì sẽ rất náo nhiệt. Nhưng giờ chỉ có mình cậu, Tsunayoshi thấy có hơi cô đơn.
"Woah? Bắt được Thỏ này!" Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cậu. Tsunayoshi ngẩng lên nhìn về phía cánh cửa, gặp được một nhóm người quen. Một nhân yêu luôn vểnh ngón tay út, một kẻ mang theo tám cây dù đi dạo phố, một hoàng tử đội vương miện không bao giờ rơi xuống ôm một em bé đội mũ vĩnh viễn che đi cặp mắt và một kiếm sĩ giọng rất lớn. Cho dù không nhận ra họ cũng không sao, gã Boss đeo rất nhiều lông chim trên lỗ tai đứng ở đằng trước Tsunayoshi có chết cũng nhất định phải nhận ra, nhóm người này dù sao cũng là...
"Varia!" Cậu gọi tên Bộ đội Ám sát mạnh nhất nhà mình. Tsunayoshi rõ ràng không muốn gặp người quen, đáng tiếc lại bị người của Vongola tìm được.
"Tsunayoshi, sao cậu lại ở đây?" XANXUS bày ra bộ mặt hung ác tới gần, khiến Tsunayoshi sợ hãi. XANXUS kỳ thực rất vui vẻ vì xảo ngộ được cậu, nhưng gã chỉ biết dùng phẫn nộ để che giấu sự xấu hổ, hơn nữa không biết bày ra nét mặt gì ngoại trừ hung ác.
"Ừm... ờ khụ... Xin lỗi..." Bị ánh mắt hung ác của XANXUS nhìn chằm chằm, Tsunayoshi suýt òa khóc. "Tôi... tôi lén chạy ra ngoài..." Kế đó cuộc nói chuyện của họ y như là đang lấy khẩu cung của phạm nhân. Vì để câu chuyện tiến triển nhanh hơn, đoạn này xin phép lược qua.
"... Thế cho nên tiểu quỷ ở đây à?" Squalo ném một miếng sushi dính sốt vào miệng.
"Phải, tôi định đi ra ngoài dạo một lát sau đó nhân lúc không ai phát hiện lén trở về..." Tsunayoshi quăng một miếng sashimi vào miệng chậm rãi thưởng thức. Giờ phút này cậu rất vui vẻ, như đã quên nơi này là Italy mà không phải Nhật Bản. "Còn mọi người, sao lại tới đây?"
"Cũng tại Lussuria cả, nhao nhao lên đòi phải tổ chức tiệc Giáng Sinh. Nếu không phải cậu ta phụ trách trả tiền, tôi cóc thèm đi đâu. Ban đầu cậu ta đòi đi ăn quán Thái, nhưng mọi người phản đối, cho nên đổi sang quán Nhật." Mammon nhỏ nhắn uống trà xanh. Tsunayoshi nhớ tới họ có nhiệm vụ Giáng Sinh, chả trách không làm tiệc đúng ngày được mà phải làm ở đêm Bình An.
"... Tsunayoshi." XANXUS đã ăn no vừa uống Whiskey vừa định nói gì với cậu. "Cho cậu này." Gò má của gã ánh lên màu hồng nhạt, lấy ra một cái hộp nhỏ thắt ruy-băng đỏ để trong Tây trang. Cảnh này khiến những người còn lại trong quán đều đơ ra.
"Đây là?" Tsunayoshi ngây thơ đáng yêu nhìn cái hộp trên bàn, hiếu kỳ hỏi.
XANXUS quay đầu đi không muốn nhìn cậu, đại khái là xấu hổ, khuôn mặt ánh hồng. "... Là quà Giáng Sinh, mở ra xem đi. Hôm nay vốn định đi tìm cậu, nhưng nghe nói cậu đang làm việc nên không có tới."
"Xi-xin lỗi, tôi quên mất Giáng Sinh, không có chuẩn bị quà cho anh, anh đừng để ý nhé." Tsunayoshi nghe được XANXUS trả lời "Ừm" liền cẩn thận mở cái hộp ra, ở trong đó có một chiếc nhẫn, trên nhẫn có mấy viên đá quý rất nhỏ. "Đẹp... đẹp quá!" Nhìn như cầu hôn ấy.
"Boss! Ngài lén ăn mảnh!" Cả nhóm thấy tình huống không đúng liền la lên. "Tsunayoshi/Thỏ/Tiểu quỷ! Đây là tôi tặng cho cậu!" Bel tặng vương miện công chúa cùng bộ với vương miện của mình. Mammon tặng búp bê thỏ rất hợp với Tsunayoshi. Lussuria tặng kính râm hình thỏ. Levi tặng băng đô tai thỏ. Squalo tặng một chiếc lược gỗ xa xỉ.
Tuy rằng đều liên quan đến thỏ hơn nữa nhìn rất kỳ, nhưng Tsunayoshi vẫn cảm ơn.
"Cảm ơn mọi người."
...
"Ừm..." Giờ là sáng ngày 25 tháng 12. Tsunayoshi tỉnh dậy phát hiện mình đang ngủ trong phòng làm việc, công văn trên bàn không hề giảm bớt. Cậu mở ngăn kéo ra, nằm trong đó là những món quà tối qua Varia tặng, chứng minh chuyện gặp họ không phải là mơ. Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm tới chuyện này, giờ điều cậu cần phải nghĩ là đống giấy tờ trên bàn. "Tiêu rồi... về rồi lại ngủ quên mất, giấy tờ còn nhiều như vậy. Nhất định sẽ bị Reborn mắng chết!"
"Hửm?" Tsunayoshi nhìn thấy một tấm thiệp in hoa gắn trên cái hộp gói giấy bóng để trên bàn, nhìn đã biết là quà rồi. "Đây là của ai..."
Tsunayoshi định cầm lên xem, ngoài cửa có tiếng ồn. Mọi người vọt vào phòng. "Juudaime! Ngài nhìn thấy chưa? Quà Giáng Sinh đấy!" Người đầu tiên là Gokudera, phía sau là các Guardian.
"Tsunayoshi, cậu không phải muốn bọn tôi hợp tác à?" Mukuro vừa cản lại tonfa của Hibari vừa nói.
"Ha ha ha, cho nên món quà này là bọn tôi cùng nhau chọn đó, có thích không?" Tsunayoshi nghe được lời Yamamoto nói có hơi cảm động, cậu không ngờ Guardian nhà mình sẽ đồng ý hợp tác, cho dù là một chuyện nhỏ.
"... Tsunayoshi, cậu mặc thử xem." Hibari vừa cắn chết quả thơm biến dị vừa nói.
"Sawada mặc cực hạn thích hợp!" Tên ngốc cực hạn này vẫn phát huy tinh thần cực hạn.
"Mọi người..." Tsunayoshi mở quà ra, hẳn là quần áo, nhìn thấy bộ đồ bên trong cậu nổi giận. "Đây... đây là cái gì!" Bên trong đúng là quần áo, hơn nữa là đồ thỏ.
"Cảm giác rất hợp với cậu nên mới tặng đó." Đây là lý do các Guardian tặng món quà này cho Tsunayoshi. Lúc họ nói ra câu này, cậu đã đeo găng tay X lên, đồng thời nuốt Dying Will Pill vào. Một khi cậu tiến vào trạng thái Kototsuna đó chính là tử kỳ của các Guardian. Nghe nói từ đó về sau Vongola cực kỳ thỏa mãn với việc Tsunayoshi dạy dỗ các Guardian ở trạng thái Kototsuna, cậu không còn phải phiền não làm sao quản giáo thuộc hạ của mình nữa, nhưng đó là về sau.
Không biết ngồi xuống bên cạnh từ bao giờ Reborn uống cà phê Italy nóng, lược qua khung cảnh Tsunayoshi quản giáo thuộc hạ, nhìn gói quà Giáng Sinh đặt ở vị trí khuất tầm mắt nhất trên bàn, trên đó gắn kèm một tấm thiệp.
『To Tsuna:
Merry Christmas.
Reborn』
END