Niên Khinh Nhân, Bất Yếu Tiểu Khán Tương Thân
(Người trẻ tuổi, đừng coi thường xem mắt)
Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x Hibari/Mukuro
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Sawada Tsunayoshi uể oải nện đầu mình xuống đống Danh sách Xem mắt đang xếp thành núi trên bàn:
"Để tớ chết đi..."
Nhưng, Reborn bên cạnh lại không giống như thường ngày dí nòng súng lạnh băng lên trán cậu, rồi thuận miệng nói một câu "Như cậu mong muốn".
Quơ tay chỉ vào đống Danh sách bày bừa đó, Reborn thoả mãn kéo cao khóe miệng:
"Dame-Tsuna, mị lực của cậu đáng gờm đấy... Tôi chỉ là vô tình nói một câu 'Cậu cũng nên tìm một người' vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi thôi, chưa tới một tuần đã có nhiều ứng viên như vậy rồi. Cậu cũng được hoan nghênh đó chứ, thật là bất ngờ..."
Reborn à, khó được cậu khen tớ một câu, tớ vốn nên vui vẻ. Nhưng... cậu có đọc kỹ đống Danh sách này không vậy! Cậu đọc thử dòng 【 Giới tính 】 ghi trên đó đi! 99% là 【 nam 】! Là 【 nam 】 không lệch đi đâu được đó! Rồi đọc tên đi, mấy người họ căn bản là đang trêu tớ mà!
Cậu đọc thử tờ này xem——
Tên: DINO Giới tính: nam Tuổi tác: 28
Nghề nghiệp: BOSS nhà Cavallone kiêm sư huynh thân mật của Tsuna-chan?
Sở trường: Thường ngày có thể chất Vô Dụng như Tsuna-chan nhưng vì Tsuna-chan có thể biến thành thể chất BOSS bất cứ lúc nào~
...
Xem mắt cái gì chứ! Toàn là người quen cả! Cái dấu gợn sóng kia là gì vậy? Ý gì đây! DINO-san thể chất của anh không phải vì thuộc hạ mới biến thành BOSS à? Sao lại là vì em! Lẽ nào Vongola đã thành tiểu đệ của Cavallone! Sao em không biết chuyện này!
Còn có tờ này——
Tên: Byakuran Giới tính: nam Tuổi tác: bảo mật
Nghề nghiệp: BOSS nhà Millefiore kiêm Romeo của Tsunayoshi-chan??
Sở trường: Yêu Tsunayoshi-chan như yêu kẹo bông gòn~~
...
Đã không chỉ là người quen mà còn là kẻ địch! Cái dấu gợn sóng kia? Lại xuất hiện rồi! Còn thành hai cái! Byakuran tôi biết hai nhà chúng ta tuy vẫn luôn đối địch, nhưng chuyện này liên quan gì tới Romeo! Anh muốn tìm Juliet thì điều đầu tiên và cơ bản nhất là giới tính cũng đã sai rồi! Còn có sở trường của anh buồn nôn hơn cả DINO-san đấy! Ít nhất cũng phải là 【 Yêu kẹo bông gòn như yêu Tsunayoshi-chan 】 mới đúng? Cách ví von này của anh không có thành ý tí nào cả! Hừm!
Bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đống Danh sách trên bàn, Tsunayoshi lại nện đầu mình xuống đó:
"Reborn à... Tớ nên làm gì đây..."
"Chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà cậu cũng không xử lý được à, tương lai phải làm chuyện lớn thì sao? Cứ chọn đại một người trong đống Danh sách này rồi kết hôn là xong."
Tsunayoshi chậm rãi ngẩng đầu lên, oán trách nhìn nhóc gia sư đang ung dung vuốt tóc:
"Reborn... đừng có vì nó không liên quan tới mình mà đề nghị bậy bạ không chịu trách nhiệm như thế chứ... Đầu tiên, tớ muốn kết hôn thì phải tìm một cô gái? Thứ nhì, tuổi tác thích hợp? Cuối cùng, xem có hợp ý tớ không nữa? Được rồi, tạm thời bỏ qua điều cuối cùng, nếu cậu tìm được một người thỏa mãn hai điều trước, tớ sẽ đi xem mắt!"
Reborn đè vành nón xuống, hừ cười một tiếng:
"Là cậu nói đó nhé."
Luống cuống chụp lấy tờ giấy Reborn quăng qua, Tsunayoshi nghi ngờ đọc——
Tên: Kyoko Giới tính: bảo mật Tuổi tác: bảo mật
Nghề nghiệp: Nhân viên phục vụ của Namimori.
Sở trường: Dịu dàng thân thiện.
...
Tuy rằng sở trường nghe có vẻ lạ, nhưng bình thường hơn mấy tờ trước nhiều...
Hơn nữa tên Kyoko...
Lại ở Namimori...
Lẽ nào... Là Kyoko-chan!
Tsunayoshi cảm thấy tay mình đang run lên, trái tim đập thình thịch.
Nhưng nếu là Kyoko-chan, tại sao cô ấy lại không điền giới tính...
A, nhất định là ngại ngùng viết rõ như vậy mà...
Hơn nữa làm bạn học nhiều năm, thấy phần tên và nghề nghiệp cũng nên nghĩ tới là Kyoko-chan rồi...
Ừm... Nếu là Kyoko-chan, vậy dễ giải quyết...
Đơn phương tự giải thích và thoả mãn xong, Tsunayoshi vỗ bàn, ra vẻ đã hạ quyết tâm:
"Tớ sẽ đi xem mắt!"
...
Không ngừng chỉnh lại cà-vạt và tóc tai, Tsunayoshi nuốt nước miếng, thấp thỏm kéo cánh cửa thủy tinh của tiệm cà phê ra.
Nhìn một vòng, quả nhiên cậu đã tìm thấy cái bóng màu cam ngồi cạnh cửa sổ trong góc tiệm.
"A, Kyoko-chan!"
"Tsuna-kun?" Cô bé có vẻ ngạc nhiên nhìn người thanh niên đang thấp thỏm gãi đầu trước mắt.
A! Đúng là Kyoko-chan rồi! Thượng Đế ơi! Phật tổ ơi! Ngài Primo ơi! Cảm ơn các vị!
Đè xuống cảm xúc có hơi kích động, Tsunayoshi giả vờ bình tĩnh ngồi ở đối diện, ho khan vài tiếng:
"Khụ... Kyoko-chan à, ngại quá, e hèm... thực ra hôm nay tớ tới đây là có chuyện muốn nhờ cậu..."
"Hở?"
Thấy nữ thần học đường thuở thiếu niên mình từng thầm mến khó hiểu nhìn mình, Tsunayoshi áy náy cúi đầu:
"Ừm... là vậy nè... chuyện x-xem mắt ấy... có thể nhờ cậu diễn một vở kịch với tớ không?"
Kyoko-chan càng khó hiểu:
"Xem mắt? Diễn kịch? Tsuna-kun, tớ không hiểu lắm, cậu có thể nói rõ hơn không?"
Tsunayoshi cắn môi, hạ quyết tâm ngẩng đầu lên:
"Kyoko-chan tớ biết làm vậy là rất xin lỗi cậu nhưng tớ hiện tại không có dự định kết hôn thế nên vì để từ chối những buổi hẹn chẳng biết từ đâu ra đó có thể nhờ cậu giả vờ đã xem mắt thành công với tớ không?"
Trố mắt ra, chờ đến khi tiêu hóa xong lời giải thích không có dấu chấm câu này, Kyoko-chan nhịn không được "Xì" cười:
"Tsuna-kun à, tớ nghĩ cậu nhầm rồi."
"Hở?"
Khi Tsunayoshi đang buồn bực vì nụ cười run hết cả người của Kyoko-chan, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ "Ầm" khiến cậu giật mình xoay phắt lại.
"Hừm, động vật ăn cỏ, dám ve vãn với người con gái khác ở dưới mí mắt tôi à, cậu gan đấy..."
Quơ cây tonfa sáng lóa trên tay, một chân đạp lên đống phế tích mình vừa chế tạo, nụ cười quyến rũ khó gặp nói rõ cảm xúc hiện tại của Hibari cực kỳ tệ.
"Hi, Hibari-senpai!?" Anh không phải nên chôn mình trong tầng hầm của Tập đoàn tài chính Kỷ luật nghiên cứu kỹ thuật cắn chết mới à! Sao lại tới đây!
Nhìn thấy Tsunayoshi bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, nụ cười quỷ dị trên mặt Hibari tăng thêm mấy phần:
"Sao hả? Động vật ăn cỏ có bất mãn gì với việc xem mắt cùng tôi à!"
Nghe được từ mấu chốt, Tsunayoshi bình tĩnh lại. Hóa ra Hibari-senpai cũng đi xem mắt! Chuyện như vậy không hợp với hình tượng của anh tí nào! Xin anh đừng gây thêm phiền nữa!
"Khụ... ừm... thành thật xin lỗi, Hibari-senpai, tôi đã xem mắt với Kyoko-chan rồi... cho, cho nên..."
Tuy rằng rất cố gắng làm lơ sắc mặt ngày càng khó coi của Hibari, nhưng siêu trực giác trời sinh không cho phép cậu xem nhẹ sát khí ngày càng nồng hậu thanh niên đang toả ra.
Lúc này cả một câu hoàn chỉnh Tsunayoshi cũng nói không được.
"Ừm... Tsuna-kun à, từ nãy đến giờ hình như cậu đã nhầm rồi..."
Thời khắc mấu chốt, Kyoko-chan vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:
"Thực ra tớ có hẹn gặp Haru-chan ở đây sau đó sẽ đi dạo phố... Thế cho nên, cậu nhầm rồi đó, xem mắt với cậu là Hibari-san mới đúng."
Nhìn khuôn mặt áy náy của cô bé, Tsunayoshi cảm thấy khóe mắt mình rút gân:
"Cái, cái, cái gì!?"
"Chính thế, đối tượng xem mắt của cậu là tôi, động vật ăn cỏ."
Nhìn Hibari từng bước tới gần, Tsunayoshi lảo đảo lui về sau:
"Khôn-không thể nào! Trên tờ giấy viết rõ ràng là Kyoko mà!"
"Kyoko là nhũ danh, thường ngày ít khi dùng."
Vớ vẩn! Lần trước anh uống say đè lên người tôi không phải chính miệng nói nhũ danh của anh là Kyoya à! Còn ép tôi phải gọi cho bằng được nếu không sẽ không chịu đứng lên! Giờ Kyoko này lại chui từ đâu ra! Anh đang đùa đó hả! Đây là nghệ danh nghệ sĩ hài của anh sao!
Đè xuống suy nghĩ muốn mắng to trong lòng, Tsunayoshi vẫn chưa hết hy vọng gặng hỏi tiếp:
"Vậy nghề nghiệp và sở trường là..."
"Từ nhỏ tôi đã duy trì trật tự của Namimori, đổi lại mà nói chính là phục vụ cho Namimori, nói mình là nhân viên phục vụ có gì không đúng sao? Đối với lũ động vật ăn cỏ yếu ớt như các cậu, tôi toàn cắn chết trong một phát một, không để các cậu cảm thấy thống khổ nửa sống nửa chết, chẳng lẽ còn chưa đủ dịu dàng thân thiện à?"
Lời giải thích bình tĩnh lại vô cùng vô lại của Hibari khiến Tsunayoshi nín thinh.
Hibari-senpai, anh thắng...
Một tiến một lùi, thành công bức thỏ vào trong góc tường, Hibari nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn đang run bần bật lên, hai cánh môi mỏng ấn xuống bờ môi bị cắn đến trắng bệch vì sợ hãi rồi chậm rãi mấp máy như đang niệm chú:
"Vĩnh viễn làm người của tôi nhé, thỏ."
Chiếc lưỡi linh hoạt miêu tả lại viền môi xinh đẹp của đối phương, thỉnh thoảng lại lẻn sâu vào, như có như không quét qua răng và lợi, rồi lập tức rời đi. Tsunayoshi cảm thấy lưỡi mình đã tê rần, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực Hibari phà lên mặt, ý thức dần mơ hồ.
"Nói 'được' đi..." Hibari khàn giọng, tiếp tục đầu độc suy nghĩ đã bay lên của thỏ.
"Ừm... đượ-..." Được...
"Không được! Tsunayoshi-chan!" Chữ "được" đang sắp thốt ra đó bị một quát to vô duyên đánh gãy.
Sắc mặt dịu xuống của Hibari đen kịt, nhìn thấy kẻ xông vào rồi, cây tonfa trong tay càng không hề do dự vung lên:
"Quả thơm biến thái! Nghẻo luôn trong hộp cho ta!"
"Kufufufufu~ con sẻ chết tiệt, dám lừa gạt tình cảm của Tsunayoshi-chan như vậy, chờ bị Tsunayoshi-chan ghét đi!" Rokudo Mukuro cười tươi rói, dễ dàng đỡ đòn bằng tam xoa kích.
"Kẻ bị ghét là mi mới đúng! Mi đừng tưởng rằng ta không biết chuyện mi buổi tối lẻn vào giấc mơ của động vật ăn cỏ ép cậu ấy làm 【tít——】! Ta muốn tính món nợ này lâu lắm rồi!"
"Kufufufufu, không biết lần trước là ai giả vờ say muốn quấy rối Tsunayoshi-chan của ta! Nếu không phải ta chạy tới kịp trinh tiết của Tsunayoshi-chan đã mất rồi!"
"Ta không biến thái xấu xa như mi!"
"Xấu xa là mi đấy!"
Tsunayoshi ngơ ngác nghe hai người vạch áo nhau, cậu trợn to mắt nhìn tiệm cà phê dần biến thành phế tích dưới những đòn đánh của tonfa và tam xoa kích, cuối cùng lặng lẽ móc cặp găng tay len bất ly thân trong lòng ra, đeo vào, sau đó——
"Hai anh... có chết tôi cũng không đi xem mắt nữa!"
Reborn vừa uống cà phê vừa nhìn Tsunayoshi sầm mặt thiêu rụi đống Danh sách Xem mắt, khóe miệng không khỏi kéo cao lên.
Thế mới nói, người trẻ tuổi, đừng coi thường xem mắt... 【 Liên quan gì tới nhau hả = = 】
END