Đêm canh ba thắp đèn soi mộng.
Trăng lặn rồi lối cũ đìu hiu.
Chờ đợi ai canh dài chưa tận.
Mà đâu đây lệ đẫm cung đàn.
Ngẩng đầu nhìn thiên nhai sừng sững.
Vách núi cao bao sâu vực lòng.
Người đong đếm ái vị tình thang.
Nhưng thuốc nào chữa sầu khắc cốt.
Trời vẫn rộng đất vẫn bao la.
Vòng tay ta chẳng níu được người.
Nhưng sẽ cười một lòng đứng đợi.
Dẫu tuyết rơi tóc ngã màu trời.
Ta chỉ là một người bé nhỏ.
Cả đời cầu một kiếp bình an.
Vô luận trời gieo bao sóng gió.
Vẫn ung dung đi hết dặm trường.
Nhưng trời nào chỉ thử tâm tính.
Thử cả tình lận đận bao duyên.
Để lòng ta vốn như gương nước.
Động tình tâm chẳng thể vãn hồi.
Ta biết mình u mê bất ngộ.
Chấp niệm tình tròn kiếp tam sinh.
Nhưng ái tình thà ta bi lụy.
Cũng chẳng mong lệ đổ nơi người.
___Tình Ca___