Tuyển Tập Thơ Của Tình Ca

Ta đứng bên Nại Hà rơi lệ.
Mạnh Bà than: "Duyên đã hết rồi!
Lúc sinh thời được mấy ngày vui?
Vậy cần chi mà không buông xuống.

Người trước mặt sớm đã quên ngươi.
Chuyện đã qua nhắc lại được gì.

Chỉ là tự làm mình sầu khổ.
Uống canh rồi sang kiếp khác thôi."

Ta nhìn nàng, lắc đầu, rơi lệ.
Chỉ là chưa qua được cửa lòng.
Đã không còn nhớ rõ người xưa.

Thì làm sao còn yêu hay oán.

Tâm giống như lạc về ngày đó.
Người cô đơn đứng dưới tàng đào.
Khẽ mỉm cười ngoái lại nhìn ta.
Một đời duyên là gieo như thế.

_Tình Ca_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận