Dịch: Quyên Nami
Thấy Tiểu Châu sợ hãi khiến cho đầu óc của tôi như bị một đám mây mù che phủ, vừa rồi cô ấy giới thiệu cho tôi về 3 con dao nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản là chúng khác nhau về tên gọi chứ chức năng vẫn chỉ là dao để khắc gỗ mà thôi, tôi cũng đâu phải là dân điêu khắc chuyên nghiệp nên đâu có biết sự khác nhau của chúng là gì?
Đặc biệt là con dao mà Tiểu Châu gọi là dao dùng để khắc ánh mắt cho súc sinh này, nó lớn hơn 2 con dao còn lại nên dễ cầm hơn và sử dụng thoải mát hơn.
Tiểu Châu lo lắng nhìn chằm chằm vào cái tượng người bằng gỗ mà tôi vừa dùng dao súc sinh để khắc ánh mắt cho nó, trán cô ấy đổ đầy mồ hôi.
"Ông nội nói, tuy rằng gỗ đều giống nhau nhưng dao khắc thì lại có linh tính, đặc biệt là ba con dao này, tuyệt đối không được dùng sai, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Nghe Tiểu Châu nói nghiêm trọng như vậy khiến lòng tôi cũng cảm thấy rất hoang mang, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó thì tôi không biết nhưng mà tôi cũng đã chứng kiến nhiều chuyện kỳ quái xảy ra rồi cho nên không thể không tin chuyện này được.
"Như vậy thì nguy rồi, vừa nãy em chỉ nói cho anh biết mấy con dao đó chuyên làm gì chứ đâu có nói anh phải dùng con dao nào để khắc đâu?"
Tiểu Châu liền giậm chân một cái, đột nhiên có tiếng ho từ sau nhà vọng đến, sau đó thầy Chu từ từ đi ra.
Tôi vội vàng đứng lên hỏi nhỏ Tiểu Châu:
"Nội em ra rồi kìa, bây giờ tụi mình phải làm sao đây?"
Tiểu Châu vội vàng vừa cúi xuống thu dọn hết đám gỗ vụn đang nằm trên mặt đất vừa nói:
"Anh khỏi phải lo, anh về trước đi!"
Tôi ừ một tiếng rồi chạy như bay ra khỏi cửa hàng.
Cứ ngỡ là giúp được cô ấy ai ngờ lại làm ơn mắc oán.
Tôi lại đến tìm lão Lưu nhưng lão ấy vẫn chưa về.
Ngày mai đã là ngày 15 âm lịch rồi, sẽ có tai họa gì giáng xuống đầu tôi đây? Không có lão Lưu ở bên cạnh, lòng tôi trở nên lo lắng tột cùng.
Tôi không còn tâm trạng mà ăn tối nên trở về ký túc xá thay đồng phục để chuẩn bị lên tài.
Tôi canh đúng 10:40 tối thì bắt đầu xuống lầu chuẩn bị cho công việc tối nay, tôi vừa đi đến trước chiếc xe thì nhìn thấy đội trưởng Vương đang đứng hút thuốc ở cửa xe, thấy tôi tới, ông ta liền quăng điếu thuốc xuống đất rồi vừa di giày để dập tắt điếu thuốc vừa nói:
"Mới đi xa về mà không nghỉ ngơi lại đi làm liền vậy hả?"
Tôi vừa cười vừa đi tới rồi gật đầu nói:
"Dạ em cũng bỏ bê công việc lâu vậy rồi nên giờ phải làm thôi anh, nghỉ ngơi gì chứ!"
Đội trưởng Vương vỗ vỗ vai tôi rồi nhanh chóng bước lên xe sau đó ngồi phịch xuống ghế tài xế, nói:
"Anh quên thông báo với em về việc anh cũng đã chính thức trở thành tài xế của xe 13 này rồi nha, từ nay về sau ba chúng ta cứ thay phiên nhau mà chạy!"
Tôi thoáng sửng sốt, sau đó cũng bước lên xe rồi đứng bên cạnh ông ta, nói:
"Dạ thôi, anh cứ để em lái, lúc trước em nghỉ phép nên nhờ anh lái giúp, giờ em về rồi thì anh giao lại nó cho em, anh về nghỉ ngơi đi ạ"
Đội trưởng Vương chỉ tay về cái ghế phụ đối diện với ghế tài rồi nói:
"Đừng nói nhảm nữa, tối nay cậu cứ ngồi đó cho anh, anh em mình cùng đi làm"
Tôi thấy đội trưởng Vương rất kiên quyết nên đành phải gật đầu rồi ngồi xuống.
Đội trưởng Vương lái xe chạy ra khỏi công ty, tôi ngồi ở ghế phụ cứ lúng ta lúng túng không biết phải nói gì, dù gì ông ta cũng là một lãnh đạo vậy mà lại lái xe chở tôi đi, đây là lần đầu tiên tôi được nhận cái vinh dự này.
Tối nay cũng không có nhiều hành khách lên xe, xe vừa chạy ra khỏi nội thành thì đội trưởng Vương cất tiếng hỏi tôi:
"Anh có nghe cu Sáu nói lần này em đi Mẫu Đơn Giang đã giúp đỡ vợ con của nhân viên cũ của công ty chúng ta đã qua đời phải không?"
Câu hỏi này của đội trưởng Vương khiến tôi lúng túng, tôi biết cu Sáu bụng dạ ngay thẳng mà quên béng đi mất chuyện dặn cu cậu phải giữ bí mật cho tôi, đội trưởng Vương mà biết chuyện này thì ổng biết ngay là tôi đã nói dối ổng vì lý do mà tôi xin nghỉ là để làm phụ rể kia mà, vậy thì làm sao ông ta có thể tin tưởng tôi được nữa chứ!
Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không biết là ông ta đã biết được mấy phần của câu chuyện nên chậm rãi nói:
"Dạ, cũng do tình cờ gặp nên em có giúp một chút ít đó mà"
Đội trưởng Vương vẫn nhìn về phía trước, tập trung lái xe, một lúc lâu sau ông ta lạnh lùng nói:
"Anh nghe nói em cho người ta tận 30k lận, em chỉ là một tài xế lái xe bus, thu nhập cũng không cao vậy mà chi tiền mạnh tay quá ha!"
Mèn ơi, chuyện này cu Sáu cũng méc với ổng sao?
Tôi không cảm thấy tức nhưng sao thằng cu này lại bán đứng tôi vậy chứ?
"Dạ, do thằng bé bị động kinh mà không có tiền nhập viện, em dù sao cũng đỡ hơn bọn họ mà anh!"
Đội trưởng Vương nghe vậy thì gật gật đầu, tôi khẽ liếc nhìn sang thì thấy ông ta nở một nụ cười hiếm thấy.
"Em có biết tại sao anh lại là một âm dương tiên sinh và tại sao anh lại hận quỷ đến như vậy không?"
Đội trưởng Vương bất ngờ hỏi tôi như vậy cho nên tôi liền dựa vào đó để hỏi ngược lại ông ta:
"Dạ em không biết, sao vậy anh?"
"Hoàn cảnh gia đình lúc anh còn nhỏ cũng giống với hoàn cảnh của mẹ con thằng bé mà em đã giúp đỡ, lúc anh còn nhỏ xíu thì ba anh lâm bệnh nặng và qua đời bỏ lại mẹ con anh.
Lúc đó nhà anh không còn người trụ cột gia đình nữa cho nên cô nhi quả phụ bị người ta kinh thường, cuộc sống thật sự rất khó khăn"
Tôi chỉ ngồi im lắng nghe ông ta nói, vốn dĩ ngày thường đội trưởng Vương và cũng là một âm dương tiên sinh này rất lạnh lùng vậy mà nay tự nhiên lại trãi lòng với tôi.
Đội trưởng Vương nói xong câu đó thì trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp:
"Sự khác biệt duy nhất giữa gia đình anh và hai mẹ con bọn họ đó là người bị bệnh là mẹ của anh, mẹ anh sống rất tiết kiệm, bà ấy không dám bỏ tiền để đến bệnh viện khám bệnh, cứ chịu đựng cái bệnh đau đầu đó cũng hơn mười năm, sau đó, hàng xóm xung quanh nói rằng nhìn mẹ anh giống như bị trúng tà, do đó nhà anh liền tìm đến một vị âm dương tiên sinh để nhờ xem giúp.
Vị âm dương tiên sinh này bảo rằng mẹ anh bị một con quỷ mất đầu nhập vào thân"
Nghe đến đây, quả thật nội dung rất giống với câu chuyện của thằng bé con trai Ngụy Hữu Chí, tôi hỏi nhỏ:
"Sau đó thì sao, có trục được cái vong đó ra không anh?"
Đột nhiên, đội trưởng Vương bật cười rồi lắc đầu nói:
"Anh cũng không biết nữa, lúc đó anh còn quá nhỏ, vẫn đang là học sinh, vả lại lúc đó anh cũng không tin vào lời nói của vị âm dương tiên sinh kia nên ngày nào cũng chạy vạy khắp nơi mượn tiền của bà con lối xóm và người thân để đưa mẹ anh đến bệnh viện khám chữa bệnh"
Tôi vẫn chăm chú lắng nghe.
"Lúc đó nhà anh rất nghèo, anh thì lại còn quá nhỏ nên không một ai cho nhà anh mượn tiền cả kể cả người thân máu mủ ruột thịt.
Cuối cùng thì chính vị âm dương tiên sinh đã xem bệnh cho mẹ anh đã đưa mẹ anh đi bệnh viện chữa bệnh và lo mọi chi phí cho bà bằng tiền túi của ông ta"
Giọng của đội trưởng Vương cứ đều đều xa vắng nghe như ông ta đang kể một câu chuyện của người khác vậy.
"Khi được đưa đến bệnh viện để khám bệnh, tất cả các bác sỹ đều bảo mẹ anh bình thường, không có bệnh tật gì cả"
Tôi nghe vậy liền hỏi:
“Không có bệnh?”
"Ừ, bác sỹ bảo không có bệnh gì cả nhưng càng ngày mẹ anh càng đau đầu dữ dội hơn, cho đến những ngày cuối đời, suốt ngày bà ấy bảo bà ấy thấy có một người không có đầu đang bay lởn vởn xung quanh nhà của chúng tôi, sau đó không bao lâu thì bà ấy qua đời."
Mặc dù câu chuyện của đội trưởng Vương nghe rất cảm động nhưng tôi vẫn không hiểu mục đích của ông ta muốn kể cho tôi câu chuyện này là để làm gì?
Ông ta vừa kể xong đoạn này thì xe vừa đến trạm dừng, sau khi đợi hành khách xuống trạm xong xe lại tiếp tục lăn bánh và ông ta lại bắt đầu nói tiếp:
"Từ đó về sau, vị âm dương tiên sinh này đã chữa bệnh cho mẹ anh, ông ấy cho anh mượn tiền trang trãi cuộc sống và sau đó là nhận nuôi anh luôn.
Anh đã bái ông ta làm sư phụ, sau đó anh cùng với sư phụ đi khắp nơi để xem bệnh, bắt quỷ và trừ tà cho người dân.
Sau khi sư phụ anh qua đời, anh đi học lái xe, sau đó thì vừa lái xe và vừa bắt quỷ"
"Vậy là do quỷ đã hại chết mẹ của anh cho nên anh mới hận quỷ đến như vậy phải không ạ?"
Đội trưởng Vương gật đầu lia lịa, tôi có cảm giác hai bàn tay của ông ta đang siết mạnh cái vô lăng.
"Đúng vậy, anh rất hận tà ma quỷ quái"
Ông ta nói xong câu này thì thở hắt ra, sau đó quay đầu sang nhìn tôi rồi nói:
"Anh căm thù tà ma quỷ quái nhưng anh lại rất quý trọng những người giống như sư phụ của anh, em chính là người như vậy đó, em đúng là người tốt!"
Tự nhiên tôi bất ngờ được ông ta khen nên cảm thấy bối rối, tôi lúng túng nhoẻn miệng cười.
Chúng tôi mãi tám chuyện nên xe đã đến trạm cuối ở xưởng giấy lúc nào không biết.
Trên đường quay trở về công ty, trên xe chỉ còn lại tôi và đội trưởng Vương, ông ta để cho tôi lái xe còn ông ấy ngồi vào ghế phụ.
Sau khi nghe câu chuyện của đội trưởng Vương, tôi cảm thấy rất hoang mang, không hiểu tại sao một con người ương ngạnh như ông tại lại nói với tôi những điều này để làm gì?
Xe chạy được một đoạn thì đội trưởng Vương gác chân lên phủi phủi bụi bám trên ống quần rồi trầm giọng nói:
"Anh không phải được điều đến đây để làm việc bình thường, cấp trên phái anh đến đây để thực hiện một nhiệm vụ khác"
Cuối cùng thì ông ta cũng nói vào trọng tâm rồi, lúc ông ta nói xong câu này, tôi hoảng sợ định quay đầu lại.
"Lo tập trung lái xe đi, đừng quay đầu lại nhìn làm gì, cứ để anh nói, em chỉ việc nghe thôi là được rồi"
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ đùa cợt:
"Đội trưởng Vương đến đây thực hiện nhiệm vụ gì vậy ạ? Anh là gián điệp đúng không ạ?"
"Cấp trên phái anh đến đây để bắt quỷ cho con xe số 13 này đó"
Bắt quỷ hả? Thật đúng như dự đoán của tôi, Vương Đắc Hỉ này không đơn giản chỉ là một đội trưởng mà ông ta còn là một âm dương tiên sinh nữa, ngay từ ngày đầu tiên ông ta tới đây tôi đã cảm thấy rất lạ, không ngờ những suy đoán của tôi đã trở thành sự thật.
Tôi ngập ngừng hỏi:
"Anh được ai cử đến đây vậy ạ? Tại sao người ta lại muốn anh bắt quỷ?"
Không ngờ đội trưởng Vương không hề nói vòng vo mà đi thẳng vào luôn vấn đề:
"Cục trưởng cục Giao thông vận tải điều anh tới ngoài việc bắt quỷ còn phải theo dõi em nữa đó, bất cứ chuyện gì liên quan đến em thì anh đều phải trực tiếp báo cáo cho ông ta ngay lập tức."
Hóa ra, đội trưởng Vương chính là nội gián!
Mặc dù tay tôi đang nắm chặt vô lăng nhưng khi nghe đến chỗ này bất giác run rẩy.
Có phải ông lớn đứng sau mọi chuyện kia chính là cục trưởng cục giao thông vận tải của thành phố không?
Đội trưởng Vương nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của tôi liền mỉm cười rồi lạnh lùng nói:
"Cậu cũng khá đó chứ, một tài xế xe buýt lại có thể làm cho cục giao thông vận tải thành phố phải quan tâm"
Tôi thấy đội trưởng Vương ngay cả người đứng sau lưng ông ta mà ông ta còn nói cho tôi biết cho nên có vẻ như như ông ta không muốn giấu diếm tôi gì cả, vì vậy tôi liền hỏi:
"Sao anh lại nói cho em biết những chuyện này? Anh không sợ bị cấp trên sờ gáy hay sao?"
Đội trưởng Vương nghe vậy thì bật cười:
"Anh cũng không phải là người của bọn họ, anh đến đây nhậm chức chẳng qua là vì anh thích việc bắt quỷ mà thôi, còn chuyện của em thì em cứ làm, anh không có báo cáo gì đâu!"
"Vậy chuyến đi đến Mẫu Đơn Giang vừa rồi của em anh có báo cáo với họ không ạ?"
"Không, yên tâm đi!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhật ký của Ngụy Hữu Chí tôi còn chưa đọc xong, nếu như để cho ông lớn đó biết được thì đúng thật là rất phiền phức.
"Thật ra anh muốn đợi em về rồi mới gọi điện báo cáo cho cấp trên, nhưng sau khi nghe cu Sáu kể lại chuyện của em thì anh quyết định không báo nữa"
Thì ra là như vậy, hèn chi tối nay đội trưởng Vương lại tâm sự với tôi nhiều như vậy, lý do đơn giản là vì tôi đã giúp đỡ vợ con của Ngụy Hữu Chí nên đã động đến lòng trắc ẩn của ông ta, tự nhiên tôi cảm thấy rất xúc động, đúng là làm việc tốt thì sẽ được đền đáp xứng đáng mà!
Mặc dù đội trưởng Vương không biết được vụ tai nạn xe cộ của mười năm trước, cũng không biết vì sao tôi lại có dính dáng tới cấp trên của ổng nhưng thông qua những gì đội trưởng Vương đã nói thì ít ra tôi cũng biết được ông lớn đứng sau vụ này chính là cục trưởng cục giao thông vận tải của thành phố.
Sau đó chúng tôi lại tiếp tục nói những chuyện linh tinh khác, rõ ràng thái độ của đội trưởng Vương đối với tôi đã thay đổi rất nhiều, về đến công ty, trước khi chia tay ông ta còn dặn dò tôi một số chuyện và bảo tôi phải cẩn thận nhiều hơn.
Tôi đã khuyên đội trưởng Vương không nên tiếp tục lái xe nữa nhưng sự thù hận của ông ấy đối với quỷ nó đã ăn sâu vào tận xương tủy của ông ta rồi cho nên mọi lời khuyên của tôi đều trở nên vô ích.
...
Hôm nay chính là ngày 15 âm lịch.
Mới sáng sớm Đầu Viên đã bị một thằng đệ gọi điện thoại đến đánh thức, hắn đang tính đứng dậy thì nghe thấy gì đó trong điện thoại liền trở nên ngây người, chết lặng.
Sau khi nghe điện thoại xong, hắn hốt hoảng bước xuống giường, đánh thức tôi dậy, tôi ngáp dài hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì.
Đầu Viên cau mày nói:
"Em còn nhớ hôm qua có cái tượng gỗ mà thầy Chu đã khắc ánh mắt không?"
Tôi gật đầu nói:
"Sao vậy anh, bán được rồi hả?"
Đầu Viên trợn mắt gào lên:
"Bán bán khỉ mốc á, cmn chứ, con hàng đó trở thành vật sống rồi!".