Dịch: Quyên Nami
Cái nhìn của cụ Khâu hướng về phía chúng tôi khiến Thủy Liên hét lên kinh sợ.
Tôi thấy chúng tôi đã bị phát hiện nên vội vàng kéo Thủy Liên quay đầu bỏ chạy.
Hai chúng tôi chạy một mạch đến ngã tư, quay đầu lại không thấy ai đuổi theo mới dám dừng lại.
Thủy Liên thở hổn hển hỏi:
"Lý ca, mọi ngày gặp cụ Khâu thấy cụ ấy rất bình thường sao ban nãy nhìn cụ ấy đáng sợ thế không biết!"
Tôi bình tĩnh nói:
"Cụ ấy nửa đêm lại ngồi cắt người giấy, chắc chắn là không phải làm chuyện tốt rồi, anh đoán mấy người đàn ông mặc đồ trắng làm vườn cho cụ ấy có liên quan đến những người giấy mà cụ ấy cắt ra!"
Thủy Liên nghe vậy nhíu mày, vội hỏi:
“Theo như anh nói, vậy cô bé kia là do cụ ấy bắt đi sao?"
Tôi gật đầu, thở dài.
“Mặc dù không có chứng cứ nhưng anh đoán tám chín phần mười là vậy"
Thủy Liên không nói gì nhưng nhìn cặp mắt đỏ hoe của cô ấy dường như muốn khóc.
Vừa rồi trong lúc chúng tôi đang núp ở cửa sổ đã gây ra tiếng động, không biết cụ ấy có nhìn thấy mặt của chúng tôi không nữa, tôi sợ cụ ấy đuổi theo nên không tiếp tục nói chuyện với Thủy Liên nữa mà vội vàng đưa cô ấy về nhà trước.
Về đến nhà, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, nếu những người đàn ông mặc đồ trắng hàng ngày vẫn làm vườn cho cụ Khâu vào lúc nửa đêm là do cụ ấy biến ra từ những người giấy mà cụ ấy cắt, vậy khẳng định cụ ấy có chút bản lĩnh, nếu tôi muốn cứu cô bé từ trong tay của cụ ấy ra chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng gì!
Một đên nữa tôi lại mất ngủ, mãi tới lúc gần sáng mới chợp mắt được một lúc thì Thủy Liên đến.
Cô ấy lo lắng bàn với tôi cách để cứu cô bé.
Hiện tại chúng tôi không biết cụ Khâu là người như nào nên không dám làm bừa, muốn cứu người, trước tiên phải biết được chính xác nơi mà cụ Khâu nhốt cô bé.
Ăn sáng xong, tôi với Thủy Liên vội vàng đến nhà cụ Khâu và núp ở gần nhà cụ ấy.
Nhà của cụ Khâu cũng giống như những ngôi nhà bình thường khác, sau khi khói bếp bốc lên một lúc vào buổi sáng thì không thấy động tĩnh gì nữa, hai người chúng tôi ngồi chờ đến trưa nhưng cũng không thấy cụ Khâu ra ngoài.
Tôi thầm nghĩ: có khói bốc lên từ nhà bếp chứng tỏ có cụ Khâu ở nhà nhưng tại sao cụ ấy lại chỉ ở yên trong nhà mà không bước ra khỏi cửa nhỉ?
Thủy Liên mất kiên nhẫn, nhỏ giọng nói:
"Lý ca, hay là chúng ta đi thẳng vào nhà kiểm tra luôn đi, cụ ấy chỉ là một cụ già tại sao chúng ta lại phải sợ cụ ấy chứ?"
Tôi lắc đầu nói:
"Không được, nhìn cụ ấy rất là tà ma quỷ quái, chúng ta lại không hiểu rõ về cụ ấy, nếu cứ xông đại vào bên trong chẳng những không cứu được người ngược lại chúng ta có khi còn gặp nguy hiểm nữa đó"
Thủy Liên cắn môi lo lắng thở dài, không biết phải làm gì.
Ngay khi chúng tôi đang lâm vào thế bí thì cánh cửa nhà cụ Khâu vang lên một tiếng "két" sau đó bị đẩy ra.
Cụ Khâu quàng khăn đỏ tập tễnh đi ra cửa, đầu tiên cụ ấy ra sân cho gà ăn, sau đó cụ ấy đem ngũ cốc trong nhà ra phơi nắng.
Sau khi đã làm xong mọi việc, cụ ấy rời khỏi nhà.
Tôi và Thủy Liên vội vàng rụt đầu lại và thận trọng quan sát.
Mặt của cụ Khâu khá căng thẳng, cụ ấy bước đi rất khoan thai, ngay khi cụ ấy xoay người rẽ vào đường vào thôn tôi dường như phát hiện cụ ấy nhếch miệng cười một nụ cười trông rất quỷ dị.
Chẳng lẽ chúng tôi đã bị phát hiện sao?
Tôi giật mình hoảng sợ nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì thứ nhất là chúng tôi nấp đủ xa, thứ hai là cụ Khâu không hề nhìn sang chỗ chúng tôi ẩn nấp thì chắc chắn cụ ấy sao có thể phát hiện được, vậy cụ ấy đang cười cái gì chứ?
Đợi cụ Khâu đã đi thật xa, tôi nói nhỏ với Thủy Liên:
"Em ở đây canh để anh vào nhà kiểm tra xem có cô bé ở trong đó không nha"
Thủy Liên vội vàng gật đầu.
Tôi không chần chừ liền nhanh chóng chạy vào sân mở cửa vào nhà.
Cách bài trí của những ngôi nhà bằng gạch ở các vùng nông thôn ở đây cơ bản cũng giống nhau.
Nhà cụ Khâu có ba phòng, tối hôm qua chúng tôi nhìn thấy cụ ấy ngồi cắt giấy ở phòng phía đông.
Bước vào cửa chính là nhà bếp, bên trái có một phòng phía tây, bên trong nhà bếp còn có một phòng quay mặt về hướng bắc.
Tôi đi nhanh đến gian phòng phía tây, sau khi đẩy cửa phòng ra tôi bị dọa cho giật mình.
Có một con mèo mun đen thui, cực lớn ở đây.
Con mèo này toàn thân đen nhánh không có một chút pha tạp nào, thậm chí con mắt cũng đen tuyền.
Mèo mun lười biếng nằm trên giường đất, nó không giống những con mèo khác trông thấy tôi liền hoảng sợ né tránh, ngược lại nó vẫn nằm im không nhúc nhích và nhắm mắt lại.
Tôi chậm rãi quan sát cẩn thận căn phòng này.
Ngoài con mèo lớn đang nằm trên giường đất ra còn có một số bao lớn nhỏ đang mở miệng, bên trong đựng đầy ngũ cốc, hoa màu các loại.
Tôi thở dài, không có cô bé ở đây.
Tôi đang định đóng cửa lại để vào bếp tìm kiếm thì con mèo mun đột nhiên mở mắt ra, con ngươi co rút lại, ánh mắt hung ác, còn để lộ ra răng nanh sắc bén!
Con mèo này muốn cắn người sao?
Tôi hốt hoảng vội vàng đóng cửa lại, qua cửa sổ hành lang tôi thấy Thủy Liên đang đứng trong sân lo lắng ra hiệu cho tôi đi ra khỏi nhà.
Nhất định là cụ Khâu đã về.
Không còn kịp kiểm tra nhà bếp, tôi tiếc nuối đi đến cửa nhà bếp liếc nhìn một cái nhưng dường như tôi phát hiện giống như có một ít tóc dài của phụ nữ trên sàn nhà.
Mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi nhưng tóc của bé ấy không hề ngắn, tóc trên mặt đất kia phải chăng là tóc của cô bé? Bé ấy đã bị hại rồi sao?
Lòng tôi như có lửa đốt chỉ muốn xông thẳng vào nhà bếp để xem xem nhưng Thủy Liên thấy tôi vẫn chưa ra nên hoảng sợ đang liên tục gõ mạnh tay vào cửa kính cửa sổ.
Cuối cùng tôi cũng dằn được "máu chó" trong người bèn đẩy cửa bước ra ngoài rồi tìm cơ hội khác để kiểm tra.
Thủy Liên thấy tôi đi ra liền vội vã nắm cổ tay tôi chạy ra khỏi sân.
Vừa chạy cô ấy vừa lo lắng nói:
"Cụ Khâu về rồi, em còn thấy cụ ấy vác một cái bao tải lớn, em sợ lắm"
Tôi cùng Thủy Liên chạy ra khỏi sân và tiếp tục trốn.
Cô ấy nóng lòng hỏi:
"Lý ca, có cô bé ở trong đó không?"
Tôi lắc đầu nói:
"Anh mới kiểm tra được có một phòng hà, không có bé ấy trong đó, anh đoán chắc bé ấy ở bên trong một căn phòng khác"
Thủy Liên không nói gì chỉ gật đầu một cái.
Trong chốc lát, cụ Khâu xuất hiện ở cổng thôn sau lưng còn vác một bao tải lớn.
Lúc cụ ấy bước vào sân, trong bao bố rơi ra một tờ giấy màu trắng.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trên mặt đất một cách hoài nghi, nếu như trong bao tải kia tất cả đều là giấy trắng như vậy, không lẽ cụ ấy cắt tất cả thành người giấy hết sao?
Hai chúng tôi đợi thêm vài tiếng nữa nhưng cụ Khâu sau khi vác bao giấy vào nhà thì không thấy đi ra lại.
Tôi đoán có lẽ cụ ấy đang ở trong phòng cắt người giấy nên sẽ không đi khỏi nhà nữa, vì vậy tôi nói Thủy Liên về nhà ăn cơm trước còn tôi sẽ tiếp tục ở đây canh chừng.
Lúc đầu Thủy Liên không chịu đi nhưng sau khi tôi khuyên cô ấy nhiều lần thì cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
Lúc gần đi, Thủy Liên bỗng nhiên nghĩ ra điều gì liền nói:
"Lý ca, chúng ta cứ ngồi đợi cụ ấy rời nhà cũng không phải là cách hay, sao chúng ta không đi tìm người hỗ trợ?"
Tôi cũng biết cứ ngồi đợi như vậy cũng hơi ngáo nên khi nghe Thủy Liên gợi ý như vậy liền hớn hở hỏi:
"Tìm người hỗ trợ hả? Làm như nào vậy?"
Thủy Liên nói nhỏ:
"Trong thôn này, bác Chu rất thân với cụ Khâu, em sẽ nhờ bác ấy tìm cách đưa cụ Khâu rời khỏi nhà, lúc đó anh sẽ vào bên trong để cứu người!"
Nghe vậy tôi mừng hết lớn, cứ tưởng cụ Khâu sống cô độc như một dị nhân nào ngờ cụ ấy cũng có bạn.
Thấy tôi đồng ý, Thủy Liên vội vàng đi tìm bác Chu nhờ giúp đỡ.
Cô bé càng ở lâu bên trong ngôi nhà thì càng nguy hiểm, tôi sợ lỡ như trong nhà có xảy ra chuyện gì mà tôi lại không nghe được nên vội vàng đi vào sân núp ở góc tường.
Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu cứu của cô bé ở trong nhà, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống tôi cũng sẽ nhất định xông vào liều mạng với bà cụ này.
Nhưng từ sáng đến tối, căn nhà rất yên tĩnh, không có một âm thanh lạ nào ở bên trong truyền ra.
Cũng không biết tôi đã đợi bao lâu, mặt trời đã lặn, tôi thật sự lo lắng cô bé đang gặp nguy hiểm, mặc dù đã nhịn ăn nguyên ngày nhưng tôi không hề cảm thấy đói.
Thủy Liên đi lâu như vậy không lẽ bác Chu không chịu giúp một tay sao?
Tôi thực sự không nén được tức giận, trong nhà bếp kia trước cửa có tóc dài của phụ nữ trên sàn nhà, cô bé nhất định đang bị nhốt bên trong, trời đã tối rồi, tôi cứ đợi như vậy biết đợi đến khi nào?
Cô bé dễ thương như vậy, nếu như thật sự bị cụ Khâu thả vào trong nồi sắt để nấu...
Tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa, nghiến răng đứng vụt dậy lao thẳng vào nhà.
Tôi vừa mới bước được một bước chợt nghe sau lưng có tiếng gọi nhỏ:
"Lý ca, qua đây"
Tôi quay đầu nhìn lại, là Thủy Liên đã trở lại với vẻ mặt rạng ngời.
Tôi vội vàng đi qua chỗ cô ấy, không đợi tôi hỏi, Thủy Liên liền nói
"Em đến nhờ bác Chu thật lâu cuối cùng bác ấy cũng đồng ý giúp đỡ, bác ấy sẽ đến liền ngay thôi, bác ấy sẽ dẫn cụ Khâu qua nhà bác ấy, lúc đó anh mau chóng vào trong cứu người nha"
Cuối cùng thời cơ cũng đến, tôi vui mừng gật đầu, sau đó lại cùng Thủy Liên ẩn nấp.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn đang vội vã từ cổng thôn đi tới tiến thẳng đến nhà của cụ Khâu.
Sau khi vào nhà cụ Khâu không bao lâu thì cùng cụ Khâu rời khỏi nhà.
Thấy kế hoạch đã thành công, tôi vui mừng khôn xiết, chờ hai người bọn họ đi khuất khỏi cổng thôn, tôi để Thủy Liên ở lại canh chừng còn tôi lần nữa vội vàng lẻn vào bên trong nhà.
Lần này tôi có mục đích rõ ràng nên đi thẳng tới nhà bếp đang đóng chặt cửa.
Đến trước cửa, tôi phát hiện tóc dài ở cửa hình như so với lúc ban ngày còn nhiều hơn thì phải.
Tôi cực kỳ căng thẳng vội vàng đưa tay đẩy cửa nhưng điều khiến tôi giật mình là cửa này rõ ràng không khóa nhưng tôi đẩy cách gì cũng không thể mở ra.
Đầu tôi đổ đầy mồ hôi, gõ cửa và ghé miệng vào bên trong hỏi nhỏ:
"Bé ơi, chú là người bé hay mượn điện thoại để chơi đây, bé có ở trong đó không?"
Không có động tĩnh gì.
Tôi gọi mấy lần mà không thấy phản hồi thì trong lòng càng cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ cô bé ngất đi rồi sao?
Tôi cúi đầu tìm kiếm một vòng thì thấy một khúc củi đốt, tôi liền nhặt khúc củi lên đến bên cửa bếp vừa đập vừa đạp mạnh vào cánh cửa gỗ.
Cửa bằng gỗ nhưng không hề sức mẻ gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết bác Chu có thể giữ chân cụ Khâu được bao lâu, trong lòng tôi trở nên hoảng loạn, liền đi quanh một vòng tìm kiếm thì phát hiện có một cây rìu trong đống củi.
Tôi nghiến răng và bắt đầu bổ rìu lên cánh cửa gỗ, sau một hồi bổ mạnh lên cánh cửa cuối cùng cánh cửa cũng xuất hiện một lổ hổng lớn.
Tôi đi đến bên cánh cửa gỗ và đạp một phát thật mạnh vào cánh cửa, cuối cùng cửa cũng mở ra.
"Bé ơi"
Tôi hướng vào trong gọi một tiếng, vừa muốn lao vào nhưng khi tôi nhìn rõ quang cảnh bên trong nhà bếp thì tôi sợ đến nổi đánh rơi cả cây rìu.
Trong phòng này không có cô bé, hoàn toàn trống rỗng không có gì cả.
Tôi rõ ràng nhìn thấy cụ Khâu đã đi theo bác Chu rời khỏi nhà, vậy mà giờ đây cụ ấy lại đang đứng ở giữa nhà nhìn chằm chằm vào tôi và nở một nụ cười quỷ dị..