Nguyên nhân khiến cả hai dắt nhau tới vùng núi hẻo lánh cách xa thành phố này bắt nguồn từ một câu hỏi rất nhỏ.
“Chỉ đại ca, sao anh lại không lái xe thế?”
Hà Hi Lân đột nhiên hỏi vậy khi đang nằm ườn trên chiếc ghế sa lông ở nhà anh người yêu.
Tham Chỉ ở trần, ngồi tại chiếc bàn bên phòng khách, dọn dẹp lại những đoạn hương trầm còn đốt dở trong lò, chiếc đĩa sứ đặt cạnh tay chất đầy dây hương tàn sót lại. Nghe vậy, anh đáp một tiếng: “Hửm?”
“Anh có giấy phép lái xe đúng không? Chị Bát Thược từng kể với em rồi, chị ấy bảo là anh lái xe đúng có một lần rồi bán luôn nó đi, từ đó về sau chỉ đi xe công cộng.”
Tham Chỉ đốt dây hương đang kẹp trên nhíp, híp mắt tận hưởng mùi thơm tỏa ra từ nó: “Hình như có chuyện đó thật.”
“Thế sao anh lại bán nó đi?”
Tham Chỉ đặt đồ dùng trên tay xuống, vừa cười tủm tỉm vừa ngồi xuống cạnh sa lông, nghiêng mình về phía Hà Hi Lân: “Bé tò mò là phải trả giá thì mới biết được đáp án nha.”
Mới vừa cảm nhận được hơi ấm và vị trầm mộc phả ra từ người Tham Chỉ, Hà Hi Lân đã thấy cơ thể mình nóng lên: “Chỉ đại ca … ”
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng hôn cậu một cái rồi đốt dây hương tiếp theo.
“Tiểu Hi trả lời anh một câu, anh trả lời Tiểu Hi một câu, công bằng không?”
Hà Hi Lân cảm thấy vô cùng thất vọng, cậu nằm sấp lại xuống sa lông: “Vâng.”
“Em hỏi chuyện lái xe làm gì?”
“Em chỉ là… muốn cùng anh… ra ngoài chơi. Sao anh lại bán xe?”
“Anh của anh bảo thế.”
“Ha? Vì sao?”
“Đến lượt anh nha, tiểu Hi.” Tham Chỉ đong đưa dây hương đang đốt dở trước mặt Hà Hi Lân, hương vị thanh nhã sộc vào cánh mũi cậu, “Em thật là chỉ muốn ra ngoài chơi thôi sao?”
“Ưm… vâng.”
“Trả lời thật nào.”
Hà Hi Lân chôn đầu vào gối ôm: “Thì… chơi đó chứ sao… giống hồi trước ấy… lúc trên xe buýt.”
“Em ham chơi thật đó. Còn câu em vừa hỏi, anh trai anh cũng không nói rõ, chỉ bảo rằng sẽ mở một tuyến từ nhà anh tới công ty rồi bắt anh không lái xe.”
“A? Vậy nên tuyến buýt hồi trước em đi được mở vì anh sao?”
“Em lại cướp hỏi rồi, nhưng vì em vô cùng đáng yêu nên anh sẽ châm chước.” Tham Chỉ sờ soạng cặp đùi trần nuột nà của Hà Hi Lân, bỏ tuyến hương đã cháy hết vào trong lò, “Đúng thế, đây là đặc quyền của em trai người quản lý. Nhưng mà cũng nhờ tuyến xe đó nên anh mới gặp được Tiểu Hi mà. Rồi, giờ em phải trả lời anh hai câu đó?”
“Vâng.” Tiểu Hi mặc độc chiếc áo sơ mi nam trên mình, cậu dán chặt mặt vào chiếc gối ôm, tưởng chừng như sắp hòa làm một với nó đến nơi.
“Nếu anh lái xe thì em muốn đi đâu chơi?”
“Ừm… ở bên Chỉ đại ca… thì đi đâu cũng được… ”
“Ha ha, vậy để anh mượn xe của anh trai, rồi hai ngày kế mình đi chơi thôi.” Tham Chỉ ngừng việc mình đang làm lại, sà người xuống bọc lấy Hà Hi Lân, thủ thỉ bên tai cậu rằng, “Câu cuối cùng… Em có yêu anh không?”
Cảm nhận bàn tay thô ráp của anh luồn vào áo mình, tai Hà Hi lân đỏ ửng lên: “Ừm… yêu.”
“Anh cũng yêu em nha, Tiểu Hi đáng yêu.”
Buổi sớm cách đó một hôm, Tham Chỉ mượn một chiếc xe du lịch, cả hai mang theo đồ dã ngoại rồi xuất phát.
Cuối cùng Hà Hi Lan cũng biết vì sao anh trai của Tham Chỉ không cho anh ấy lái xe.
“Chỉ, Chỉ đại ca… Anh có nhìn đồng hồ số không đó?”
“Có chứ, anh chấp hành đúng luật giao thông mà.” Vừa nói xong, Tham Chỉ liền đánh một đường cong khét lẹt ngay ở con ngoặt kế.
Ra xe du lịch cũng có thể làm cái động tác y như xe đua này?
“A… ” Bàn tay bấu chặt lấu dây an toàn của Hà Hi Lân đượm mồ hôi lạnh, “Chỉ đại ca — ”
“Ha ha, cái lần sau khi ngồi xe anh, ông anh trai đã nói một câu thế này.”
Hà Hi Lân nhìn cảnh vật lao vun vút ngoài khung cửa sổ, lại ngắm qua con đường núi nhỏ hẹp, lòng thầm cảm thấy may mắn khi sáng nay không ăn quá nhiều, chứ không chắc cậu đã nôn từ sớm rồi: “Nói, nói gì?”
Tham Chỉ nở một nụ cười vô hại với Hà Hi Lân rồi đạp chân ga: “Anh ấy nói: Để tính mệnh của cư dân sống ở đây được an toàn, em đừng lái xe nữa.”
“Nhìn phía trước kìa — Chỉ đại ca!”
Bọn họ dừng chân ở một khu đất trống bằng phẳng gần đỉnh núi.
Thoát khỏi cái xe du lịch màu bạc ấy, lần đầu tiên Hà Hi Lân muốn quỳ rạp xuống ôm hôn đất mẹ. Cậu tựa vào thành xe, cố gắng khiến cặp chân đã mềm nhũn của mình có thể bình tĩnh lại.
Tham Chỉ vẫn vô cùng ung dung, như thể cả hai chỉ là đáp mấy bến xe buýt: “Được rồi, chẳng phải em muốn tìm chỗ vẽ sao? Ở đây ngắm hoàng hôn đẹp lắm này.”
Hà Hi Lân cảm thấy mình phải kiếm chuyện gì để phân tán tư tưởng, nếu không cậu sẽ tiếp tục hoảng sợ khi nghĩ đến việc lại phải trải nghiệm sự khủng khiếp này ở lượt về. Cậu đưa mắt ngắm nhìn ngọn núi phía xa xa, ngắm nhìn đường nét mềm mại tựa một người phụ nữ của nó, ánh tà dương phủ sắc đỏ cam ấm nóng, quệt lên bầu trời một bức tranh rực rỡ.
Cậu ngồi trên nắp động cơ, dùng chì màu nóng để phác họa, cắm cúi vẽ tranh.
Tham Chỉ không quấy rầy cậu bé, anh lấy bếp ga và một số đồ làm bếp ra một bãi trống để chuẩn bị bữa tối. Anh hâm nóng súp ngô, lại làm thêm bánh mỳ nướng, rau muống xào và thịt hầm khoai tây. Bữa cơm đã hoàn thành. Mặt trời khuất bóng, giờ là phần trình diễn của màn đêm.
Hà Hi Lân nương vào ánh đèn pha để vẽ, cậu ngồi co gối trên mui xe, biến đùi mình thành giá vẽ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, nhíu mi, đăm chiêu suy nghĩ rồi mới vạch tiếp lên giấy đôi ba nét.
Từng cử chỉ của cậu thiếu niên đều khiến Tham Chỉ say mê, nếu không phải vì lo cậu sẽ đói, anh có thể ngắm nhìn Hà Hi Lân cả đêm.
“Tiểu Hi, ăn cơm thôi.”
“Vâng… Em sắp xong rồi, chút chút nữa… ” Hà Hi Lân không chịu dừng bút, cuối cùng, cậu nheo mắt ngắm nghía rồi giơ nó lên để xem xét lại lần cuối, “Được rồi!” Cậu hớn hở chạy tới trước mặt Tham Chỉ, giơ bức phác họa cho anh, “Chỉ đại ca, anh xem này!”
Trên trang giấu là cảnh hoàng hôn mà họ vừa nhìn ngắm, Hà Hi Lân chăm chút đến từng chi tiết, ngay cả nơi sườn núi khuất vào rừng cây cũng được in vào.
Tham Chỉ không hiểu nghệ thuật, mỗi lần tới mấy chỗ như bảo tàng mỹ thuật với em gái đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Nhưng anh rất thích tranh của Hà Hi Lân. Bút pháp giản dị, tông màu ấm áp, đường nét dịu dàng. Chúng khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Tựa như Hà Hi Lân vậy.
Trong một năm yêu nhau, phòng ngủ và phòng khách của Tham Chỉ đều treo những bức tranh vẽ tập của Hà Hi Lân. Qua những bức tranh ấy, anh có thể cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho những thứ được ghi lại trong đó.
Hà Hi Lân và Tham Chỉ ngồi quanh ngọn đèn, thưởng thức bữa cơm muộn của mình. Cậu hào hứng kể lại đủ chuyện ở phòng vẽ, thỉnh thoảng anh sẽ đáp lời, đôi khi lại dùng những lời khiêu khích rồi tận hưởng vẻ e thẹn của cậu thiếu niên.
Trên giường phóng đãng, xuống giường lại vẫn ngây ngô thẹn thùng. Đúng là khiến người ta yêu không nỡ bỏ mà, Tiểu Hi của anh.
Sau khi ăn uống no nê, cả hai nằm trên mui xe, thưởng thức bầu trời sao rực rỡ của đêm hè, nghe vị gió núi, cảm nhận cái lành lạnh lẩn khuất trong nó.
Lát nữa sẽ còn lạnh hơn, rồi họ sẽ phải vào xe tránh gió. Hà Hi Lân nhìn lên bầu trời, nghĩ vậy.
Quầng sáng vàng từ ngọn đèn bên cạnh chiếu vào hai người, Tham Chỉ học theo động tác của Hà Hi Lân khi nãy, giơ bức phá họa lên để ngắm nghía: “Em vẽ một tấm này thôi à?”
“A… Em vẽ hai tấm… tấm kia… không có gì đâu.”
Thấy Hà Hi Lân ngại ngùng như vậy, Tham Chỉ ghé sát lại với cậu rồi làm bộ như muốn lật trang: “A… em vẽ gì?”
“Thì… anh cứ xem đi…”
Tham Chỉ giở qua trang tiếp theo thì thấy chính mình đang ngồi nấu ăn cạnh bếp ga mini, trên tay cầm muôi, ánh mắt nhìn chăm chu vào phần đồ ăn trong nồi.
Bức vẽ này chỉ dùng bút chì phác ra vài đường nét đơn giản, nhưng lại nắm được cái thần của Tham Chỉ.
“Ôi chao, em vẽ anh đẹp trai thật đó, có thêm gia vị tình yêu à?”
“Thế sao?” Hà Hi Lân nhìn vào tranh rồi lại quay sang đối chiếu với Tham Chỉ, “Giống bình thường mà…”
“Ra trong mắt em, anh đẹp trai thế à, Tiểu Hi.” Tham Chỉ giật lấy tập phác họa rồi đặt sang bên cạnh. Anh lật người, đè cậu thiếu niên xuống, “Phải rồi, cũng giống như việc trong mắt anh, em lúc nào cũng vô cùng hấp dẫn.”
Dù ánh đèn quá đỗi nhợt nhạt nhưng Tham Chỉ vẫn có thể mường tượng ra gò má ửng hồng và lỗ tai đổ lựng của Hà Hi Lân.
Hà Hi Lân luôn khao khát những cái đụng chạm của Tham Chỉ, cậu chủ động ngửa đầu lên dể xin một nụ hôn, và đương nhiên là được anh người yêu chiều lòng lại.
Hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau, đụng chạm rồi mút mát, lần tìm tới từng cơn khoái cảm.
Hà Hi Lân ôm ghì lấy Tham Chỉ, mút lấy môi dưới của anh đầy lưu luyến: “Chỉ đại ca…”
“Anh nhớ rằng em muốn chơi trên xe đúng không…Chúng ta bắt đầu nhé? Tiếc là anh quên mang đồ tới…” Tham Chỉ nhún vai, “Nhưng ở đây cũng đủ kích thích rồi, ha? Em có muốn không?”
Đương ở độ tuổi tràn trề sinh lực, hơn nữa còn được người mình mê đắm mời mọc, Hà Hi Lân vội vã đáp lời: “Muốn… Em muốn làm ở đây.”
Tham Chỉ tựa trán mình vào trán Hà Hi Lân, mỉm cười nói: “Được rồi, Tiểu Hi, em cởi quần ra đi.”
“Quần…”
“Chỗ này có chút lạnh, muốn cởi hết chắc chúng ta phải vào xe.”
“Vào xe rồi… vẫn làm chứ?”
“A, chứ em bảo anh mượn xe du lịch để làm gì chứ?”
Hà Hi Lân cảm thấy mặt mình nóng đến độ có thể luộc trứng đến nơi. Cậu đánh mắt qua nơi khác, không dám nhìn thẳng vào Tham Chỉ, rồi mới dám đặt tay lên cạp quần – dù đã làm động tác nào bao nhiêu lần, cậu vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng – từ từ cởi khóa quần, xọc tay qua cả phần đai của quần nhỏ, hít một hơi thật sâu rồi mới trút sạch lớp phải che khuất thân dưới.
Khi lớp vải cọ xát “cậu bé” đã bắt đầu hưng phấn của mình, Hà Hi Lân khẽ than nhẹ. Tham Chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên thái dương và chóp mũi cậu.
“Dang chân ra, để anh ngắm nhìn em nào.”
Hà Hi Lân vâng lời, dang hai chân ra, bàn chân bám lên nóc động cơ, phần sơn bóng loáng khiến cậu sợ rằng mình sẽ trượt xuống.
Hiện giờ, cả “thẳng nhóc” và mông cậu không còn được che đậy bởi bất cứ thứ gì nữa, hoàn toàn lộ ra giữa bầu không khí se se của buổi đêm.
Tham Chỉ lấy gel bôi trơn từ trong túi rồi đặt vao tay Hà Hi Lân: “Em tự làm nhé?”
“Vâng…” Tuy Hà Hi Lân thích được Tham Chỉ chạm đến hơn là tự mình mở rộng cửa vào của nơi bí mật ấy, nhưng cậu không muốn từ chối lời yêu cầu của anh.
Hơn nữa, khi cảm nhận ánh nhìn của Tham Chỉ trong lúc mình đang làm cái chuyện xấu hổ này, cậu lại nhớ tới mấy chuyện điên cuồng họ đã trải qua trên xe buýt.
Điều này khiến Hà Hi Lân càng hưng phấn.
Hà Hi Lân nằm lui ra sau, khẽ nhấc eo lên, mò ngón tay đã dính gel vào giữa hai chân, chẳng mất bao công sức đã chọc được vào cửa sau, dựa vào độ trươn của thuốc mà đưa ra đẩy vào, “Ưm…” Cậu liếc nhìn Tham Chỉ, vừa lúc lại đụng tới tầm mắt của anh. Người đàn ông thấy vậy, chợt nở một nụ cười.
Cơ thể cậu bỗng như cháy rực lên. Hà Hi Lân đưa thêm một ngón tay vào trong.
Núi rừng tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng khe khẽ râm ran, thành ra âm thanh khuấy nước của ngón tay vang lên rõ mồn một.
“Chỉ đại ca…”
Tham Chỉ đương xoa nắn cậu nhỏ của Hà Hi Lân, nghe người yêu khẽ gọi tên mình thì khẽ giương mi, nói: “Chưa được mà, Tiểu Hi, anh muốn nhìn cảnh em phóng tinh.”
“A…”
Ngón tay của Hà Hi Lân đẩy nhanh tốc độ, đè thẳng vào điểm mẫn cảm của mình, eo cậu đung đưa điên cuồng khiến thằng nhỏ ma sát lấy tay Tham Chỉ. Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng người đàn ông này đang quần thảo cơ thể mình: “Chỉ đại ca….ưm…tuyệt quá…”
Cơn gió lạnh không thể thổi bay cái nóng bỏng rát của cơ thể cậu. Hà Hi Lân ngửa cổ, rên vút lên một tiếng, cơ thể khẽ co giật, thằng nhỏ cũng hưng phấn bắn tinh trong tay Tham Chỉ.
Sau khi lên đỉnh, cậu nằm thở dốc trên mui xe, hai chân vẫn gấp khúc. Phần cửa sau đã được mở rộng đầy đủ đang nhiệt tình mời gọi Tham Chỉ.
“Chỉ đại ca…mau lên…em muốn…” Hà Hi Lân nâng mông, hai chân càng dang rộng ra, “Mau vào đi…”
“Bé ngoan, giỏi lắm. Để anh thưởng cho nào.”
Tham Chỉ xoa đầu cậu đầy cưng chiều, rồi cúi xuống hôn lấy bờ môi đang thở dốc kia, kéo cây súng của mình ra, đưa đẩy phía ngoài khe cửa vài cái rồi mới từ từ đi vào.
“Tuyệt…tuyệt quá…cắm nó vào đi…Chỉ đại ca…” Hà Hi Lân bám chặt lấy cánh tay Tham Chỉ đang chống bên mình, kéo quần áo anh, hô lớn.
Tham Chỉ rút ra rồi lại đâm vào đầy mạnh mẽ, thay đổi đủ mọi góc độ, nhưng nhất quyết không chịu nghiền qua nơi mẫn cảm của Hà Hi Lân. Anh nhấm nháp vẻ mặt vừa đê mê vừa khao khát của cậu thiếu niên khi được mình yêu thương.
“Chỉ đại ca…” Tâm trí cậu gào thét muốn được nhiều khoái cảm hơn nữa, nhưng mãi mà không được thỏa mãn, Hà Hi Lân rơm rớm, “Anh tệ lắm…”
Tham Chỉ đột nhiên giảm tốc độ, cười cong đôi mắt: “Hửm? Sao em lại nói thế, Tiểu Hi, anh thương em nhất mà.”
“Em muốn được sung sướng hơn nữa….”
“Ý em là sao? Giống thế này à?” Tham Chỉ luồn cánh tay qua nách Hà Hi Lân, quặp lấy bờ vai cậu, từ từ nâng phần mông của cậu thiếu niên lên để thanh vũ khí của mình rời khỏi, sau đó lại đâm vào quyết liệt, khiến cậu người yêu bé bỏng không khỏi bật ra tiếng thở gấp gáp.
“Không phải à? Hay là thế này?” Người đàn ông xoay hướng cây súng của mình ngay trong khe thịt chật hẹp, rồi ấn sâu vào trong.
“A…ha…a..Chỉ đại ca…như thế…”
“Chưa hài lòng sao…Ửm, Tiểu Hi, em tham lam quá đấy, nhưng anh lại thích em như thế.”
Tham Chỉ rút thứ đang cương cứng của mình ra, lựa chuẩn góc độ rồi thụt thẳng vào nơi sâu nhất, Hà Hi Lân nằm gọn trong lòng anh, vừa run rẩy vừa rên rỉ đầy sung sướng.
“Thích thế sao?”
“Ưm…a…thích…thích nhất…Chỉ đại ca…”
“Em lúc nào cũng tỏ tình đầy nóng bỏng như thế, anh vui lắm.” Tham Chỉ cười sung sướng, tấn công liên tiếp vào điểm mẫn cảm của Hà Hi Lân.
Khi những cơn khoái cảm trong cơ thể trùng điệp lên nhau rồi đột phá điểm cực hạn, Hà Hi Lân ngửa đầu rên rỉ, đôi chân bất giác quặp lại, run rẩy. Cậu cảm thấy như bầu trời sao trước mắt đang rẽ ra một luồng sáng trắng rực rỡ.
Tham Chỉ tiếp tục đưa đẩy trong khe động ấm áp đương mải miết cao trào, sau khi thỏa mãn mới xả hết cả băng đạn vào nơi ấy.
Cả hai bình ổn trở lại. Tiếng côn trùng rả rích cùng tiếng gió xào xạc qua cỏ cây lại choán lấy thính giác của Hà Hi Lân. Cơ thể mươt mát mồ hôi đã cảm nhận được cái lạnh của buổi đêm.
“Chỉ đại ca, chúng ta vào trong xe đi…”
“Mới vậy mà đã muốn làm lượt hai rồi sao?” Tham Chỉ mỉm cười, rút vũ khi khỏi nơi ấm áp kia.
Hà Hi Lân quả thực có ý này, cậu gục đầu xuống, gò má đỏ lựng: “Không được sao?”
“Được chứ, Tiểu Hi.”
Dọn dẹp qua mấy thứ đồ trên xe rồi cả hai ra phần ghế sau. Giữa không gian chật hẹp, họ quấn quýt, ôm ấp lấy cơ thể của người kia, cảm nhận sự ấm áp và nóng bỏng của đối phương.
Khi mọi chuyện xong xuôi, Tham Chỉ mở cửa sổ mái, hai người nằm trong xe ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh.
So với ban nãy, hình như những ngôi sao đã nhiều hơn một chút.
“Em có muốn ra ngoài ngắm không?” Tham Chỉ hỏi.
“Ưm…không cần…ở đây cũng được rồi.” Hà Hi Lân nắm tay Tham Chỉ, cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ nơi ấy.
Hai người lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời, rồi cùng chìm đắm trong bầu không khí yên bình này.
Tham Chỉ mở lời: “Tháng sau là thi rồi, em có cảm thấy chắc chắn không?”
Tháng sau là kỳ thi đại học của trường Lâu Thích, Hà Hi Lân đã chuẩn bị một năm rồi, giờ là lúc nghiệm thu thành quả.
“Ừm…tầm sáu, bảy mươi phần trăm.”
“Em sẽ đỗ mà.” Tham Chỉ nhẹ giọng nói.
Chỉ là một câu nói đơn giàn và chẳng có căn cứ nào, vậy mà Hà Hi Lân như được tiếp thêm một niềm tin chắc chắn. Cậu vui vẻ lăn lại gần Tham Chỉ, anh quơ tay choàng cậu vào lòng.
“Chỉ đại ca.”
“Gì thế.”
“Bố mẹ đã đồng ý là sau khi đỗ đại học, em có thể ở trong ký túc xá.”
“Hửm?”
“Đến lúc đó, em được qua gặp anh thường xuyên hơn rồi.”
“A…thế thì em phải cố gắng lên đó.” Tham Chỉ xoa mái đầu đang cọ cọ ***g ngực mình của Hà Hi Lân, “Nếu em đỗ, anh sẽ có một món quà đặc biệt cho em.”
“Quà sao?! Là gì thế?”
Tham Chỉ khẽ nhếch môi, thì thầm vào tai Hà Hi Lân: “Bí – mật.”
“A! Nói cho em đi mà!”
“Đỗ rồi em sẽ biết. Đúng vào cái ngày dọn vào ký túc xá, em sẽ nhận được nha, ha ha, anh mong chờ cái vẻ mặt lúc đó của em quá.”
“Đừng bảo là lại mặc đồ con gái nha?”
“Anh không nghĩ tới cái đó đấy, cũng được đấy nhỉ, mượn Bát Thược một bộ…Lần sau bảo em mặc rồi chúng ta làm tình nhé…sườn xám, hoặc là đồ hầu gái cũng không tệ nha….hay là…thử hết nhỉ.”
“Anh định mua mấy bộ thế hả….Chỉ đại ca.”
“Tại Tiểu Hi của anh đáng yêu quá chứ sao, anh muốn em mặc đủ thứ đồ khác nhau cho anh ngắm mà. Được không? Tiểu Hi.”
Hà Hi Lân vùi mặt vào ***g ngực của Tham Chỉ, nghe tiếng tim đập của anh, mặt thì đỏ lựng, môi lẩm bẩm một tiếng “Vâng”, rồi nhắm mắt lại, cười hạnh phúc.
Một tuần sau cuộc dã ngoại đó, Hà Hi Lân tiện đường ghé qua nhà Tham Chỉ sau khi tan lớp học vẽ, vừa mở cửa ra thì thấy TV ngoài phòng khách đang chiếu cái bộ phim khiến người ta phải đỏ mặt, tiếng rên rỉ vang vọng khắp gian phòng, Tham Chỉ thì đang ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Chỉ đại ca! Anh đang xem — cái gì đây? Sao lại có cái này?”
Hà Hi Lân không thể tin nổi vào hình ảnh trước mặt, người trên màn hình chính là – cậu và Tham Chỉ. Hơn nữa, bối cảnh là ở trong chiếc xe mà họ đã đi hôm dã ngoại đó.
Tham Chỉ bấm nút tạm dừng, màn ảnh dừng ở cái cảnh vô cùng đáng xấu hổ. Anh ngửa đầu lại, cười với Hà Hi Lân: “Xe kia là của anh trai anh, chắc lão đấy biết anh định làm gì nên lắp nhiều máy quay mini trong đó lắm. Hoặc cũng có thể là lão lắp từ lâu rồi, lão thích rình người khác mà.” Anh xòe hai tay ra, “May mà anh biết lão có cái sở thích này, nên vừa trả xe liền đòi luôn bản phim rồi. Ha ha…Tiểu Hi của anh, chỉ có anh mới được quyền ngắm.”
“Chỉ đại ca! Mau xóa đi!” Hà Hi Lân vừa thẹn, vừa quẫn, không thể ngờ là cái dáng lẳng lơ ấy của mình lại bị quay lại.
“Anh thấy quay cũng có tệ đâu, Tiểu Hi quay thế nào nhìn cũng đẹp.”
“Không phải là vấn đề có đẹp hay không, mà là cái này — mất mặt chết mất!” Vừa nghĩ đến chuyện: cảnh mình rên rỉ được Tham Chỉ tua lại để coi, Hà Hi Lân chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ chui vào cho rồi.
“Ừm…được rồi, nếu em không thích thì để anh xóa.” Tham Chỉ rất thoải mái, anh gọi Hà Hi Lân ngồi xuống cạnh mình, ôm eo cậu rồi nhấn nút chạy tiếp.
“Chỉ đại ca, tuyệt quá…nữa đi…”
“Chỉ đại ca!”
“Xem với anh một lần rồi anh xóa.”
“Một…một lần thôi nha?”
Nghe tiếng thở dốc và tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau, Hà Hi Lân ngượng ngùng, vặn vẹo thân mình, hai mắt không dám nhìn thẳng vào màn hình TV.
Tham Chỉ thì lại xem rất hào hứng: “Lái xe đi ra ngoài cũng không tồi nhỉ, Tiểu Hi, chi bằng lần sau chúng ta lại đi chơi đi?”
“Vụ này…”
“Hay là để anh dạy em lái xe?”
Hà Hi Lân không dám tưởng tượng đến cảnh Tham Chỉ dạy mình lái xe sẽ như thế nào. Cậu thở dài, gắng quên đi những tiếng động từ phía TV, bật ra một câu vô cùng thấm thía.
“Chúng ta cứ bắt xe buýt thì vẫn hơn, Chỉ đại ca.”
Phiên ngoại hoàn
TOÀN VĂN HOÀN