Hà Hi Lân mang theo tâm trạng thấp thỏm của buổi hôm qua khi bước lên xe, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời Tham Chỉ dặn, ngồi vào chiếc ghế sát cửa sổ ở hàng cuối cùng phía bên phải. Tại đây có thể cảm nhận rõ động cơ đang rung lên từng hồi.
Tham Chỉ sẽ yêu cầu mình làm gì nhỉ? Cậu đã nghĩ cả ngày nay rồi, nhưng vẫn không hiểu nổi ý đồ của anh.
Xe khởi bánh, ngôi trường quen thuộc dần rời xa, Hà Hi Lân nhìn bóng mình phản chiếu qua khung cửa sổ, lòng không khỏi bồn chồn.
Hàng cửa sổ cuối cùng dán đầy quảng cáo, không thấy được cảnh vật phía ngoài.
Bạn gái của Tham Chỉ hẳn là người vô cùng xinh đẹp….. Vậy nên anh mới có thể buồn phiền vì sợ làm người ấy phật lòng như thế….
Trái tim cậu đau nhói.
Sao mình không phải một cô gái? Sao mọi chuyện không bao giờ giống như mong muốn của mình? Sao mình lại không có đủ can đảm để khiến tình thế thay đổi?
Sáng nay, cha mẹ lại nhắc đến chuyện thi vào đại học Y – họ cho rằng, với thành tích này, cậu không thể thi đậu.
“Con không muốn thi vào đại học Y.”
Chỉ một câu đơn giản thế thôi. Vậy mà cậu không thể thốt nên lời.
Có lẽ vì đã sớm biết rằng, cha mẹ sẽ không quan tâm tới lời cậu nói nên mới chùn bước hoặc cũng có thể do muốn an phận, đóng vai một đứa con ngoan.
“Đừng khiến chúng ta thất vọng, tiểu Lân.”
Đừng nói thế nữa – con đã khiến cha mẹ thất vọng rồi, con chỉ có thể yêu đàn ông – xin đừng gọi con bằng cái tên ấy nữa.
“Em ngoan lắm, tiểu Hi.”
Hà Hi Lân sửng sốt, đôi mắt cậu trợn tròn nhìn Tham Chỉ đang ngồi xuống cạnh mình. Hôm nay anh xuất hiện sớm hơn mọi ngày.
Anh mặc chiếc bành tô đen mà cậu thường thấy, vẫn là chiếc khăn quàng của hôm qua, hai bàn tay giấu trong túi áo, nụ cười ấm áp nở trên môi, xua tan cơn lạnh của ngày đông: “Anh còn ngỡ em sẽ bắt chuyến khác, ” nói rồi, anh chìa tay phải ra với cậu, “Có mang hộp danh thiếp đến không?”
“Dạ…vâng.” Hà Hi Lân dè dặt trả lại hộp kim loại mình cất trong túi cho chủ nó. Nhìn những ngón tay thon dài lướt trên tấm huy hiệu quấn hoa văn dây leo, trong tâm trí cậu mường tượng ra cảnh chúng mân mê cơ thể mình.
“Ha ha, không có nó, anh sẽ quẳng danh thiếp tứ tung….. Lúc nào cũng bị mắng.”
“Bị ai mắng? Xin anh đấy….nói em nghe đi.”
“Được rồi, vậy….để đền cho anh, em chấp nhận làm bất cứ điều gì phải không?” Tham Chỉ vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành như anh chàng hàng xóm nhà bên.
Tuy có vài điểm không hiểu rõ, nhưng Hà Hi Lân vẫn gật đầu không chút do dự, “Vâng.”
“Được rồi, em to gan hơn anh tưởng đấy.” Tham Chỉ nhích lại gần, gần đến nỗi, hai người có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
“Hôn em đi, hôn em hôn em hôn em hôn em — ” Ánh nhìn của cậu gắn chặt vào bờ môi mỏng kia, cơ thể nóng rực lên như đang vần vũ trên lửa.
“Vậy…ừm…em sẽ phải làm gì?”
Tâm trí lâng lâng, cậu không hề thấy rằng Tham Chỉ đã rút ra thứ gì đó từ trong túi: “A, anh có sở thích hơi đặc biệt một chút, vậy mà lại không tìm được người cùng trải nghiệm. Có em thật tốt biết mấy.” Thứ ấy được nhét vào bàn tay đang ghì lấy cặp sách của Hà Hi Lân.
Hà Hi Lân nhìn vật thể màu hồng, nhỏ hơn quả trứng gà một chút trong tay, hình dáng có vẻ giống đậu Hà Lan, phía dưới được nối liền với một cuộn dây màu trắng, vỏ ngoài có lẽ làm từ silicon hay gì đó. Tuy chưa từng thấy tận mắt như thế này, nhưng cậu cũng biết nó là gì.
“Trứng —- ” Cậu suýt nữa thì hô lên.
“Phải rồi, là trứng rung, hôm nay anh mới mua.” Giọng Tham Chỉ vẫn vang lên rõ mồn một bất chấp tiếng động cơ ù ù, điệu bộ bình thản như đang nói về một chiếc bút bi bình thường. Hà Hi Lân cứng đơ người, cậu nghe anh thì thầm vào tai mình: “Giờ em hối hận vẫn còn kịp, anh sẽ không bắt em trả tiền bộ quần áo kia. Nhưng anh mong rằng, em sẽ không bắt chuyến này nữa, để khỏi gượng gạo khi thấy nhau.”
Không làm theo lời anh, cậu sẽ không được gặp Tham Chỉ nữa.
Vì sao lại đưa cậu thứ này? Tham Chỉ muốn cậu làm gì? Là cái chuyện cậu đang nghĩ đến chăng? Trên xe buýt? Ngay bây giờ? Cùng với anh ấy? Chẳng phải anh đã có bạn gái à? Sao cậu có thể làm chuyện động trời này với một người đàn ông mình chỉ biết tên chứ? Nếu cha mẹ biết —–
Thì sao chứ? Tuyến xe cuối này chính là thế giới bí mật của riêng cậu.
Tâm lý phản nghịch và sự tò mò dâng lên, nhưng choán hết tâm trí cậu lại là niềm khao khát anh.
Chuyện cậu vẫn mơ tưởng – dù trở thành hiện thực bằng phương pháp này – thì cậu vẫn muốn.
“Em….đồng ý.”
“Tuyệt quá, tiểu Hi.” Tham Chỉ nhướn mày, khuôn miệng càng rạng rỡ. Dù nụ cười này dính vị đùa bỡn, nhưng Hà Hi Lân vẫn không khỏi mê mẩn, “Vậy thì nhét vào thôi — A, chắc em biết nhét vào đâu chứ?”
“Giờ, giờ sao…” Hà Hi Lân len lén nhìn những hành khách khác trên xe, hôm nay nhóm bốn người làm việc ở nhà hàng không tới, phần đuôi xe có vẻ trống rỗng.
“Không ai để ý đâu. Em từng dùng thứ này chưa? Hửm?” Thấy gương mặt đỏ lựng của Hà Hi Lân lắc qua lắc lại, Tham Chỉ cười cười, chọt cậu một cái, “Thế để anh cho vào hộ em đi, đừng lo, anh sẽ thực dịu dàng…”
Người vẫn xuất hiện trong mộng sắp chạm tới cơ thể mình —- Trời ạ, thế này có phải giấc mơ đã trở thành hiện thực không? Hà Hi Lân quay cuồng trong những dòng suy nghĩ ấy.
Dưới sự chỉ dẫn nhẹ nhàng của Tham Chỉ, Hà Hi Lân ngượng ngùng kéo quần lót của mình xuống, kê chân trái lên phần đùi anh, rồi vội vã đảo mắt nhìn quanh xe.
Chỉ có ba vị khách ngồi ở ghế bác ái, họ đều chăm chú làm việc của mình.
Hôm nay xe ít người, là may mắn, hay xui xẻo?
Trong khi cậu đang quan sát cặp tình thân, bàn tay của Tham Chỉ đã kéo tuột chiếc quần, ngón tay trượt vào kẽ mông.
Hà Hi Lân hít sâu một hơi, lưng bật thẳng.
“Thả lỏng nào….” Tham Chỉ lắc lắc quả trứng rung trước mặt Hà Hi Lân, “Liếm đi, anh không muốn làm em bị đau.”
Tuy thời gian, địa điểm và tình huống diễn ra quả là một trời một vực khi so với những mộng tưởng của Hà Hi Lân, nhưng sự dịu dàng lại pha chút cương quyết của anh lại không khác điều cậu tưởng tượng.
Hà Hi Lân e dè há miệng, đầu lưỡi liếm qua thứ lạnh băng kia, lượn theo đường cong của nó, dùng nước bọt phủ kín bề mặt của vật thể. Vừa liếm, cậu vừa đưa mắt nhìn Tham Chỉ. Ngón tay dưới mông đâm vào trong.
Gương mặt nhã nhặn vẫn nở nụ cười: “Em thông minh lắm, chắc thành tích học tập cũng không tệ? Phải rồi, ngày nào em cũng ở lại đến tối muộn mà.”
“Ưm….”
“Nữa, khen em nhiều nữa đi —-”
Cơn khao khát trào lên, Hà Hi Lân túm lấy tay Tham Chỉ, nhét cả quả trứng rung vào miệng, liếm láp như đang tận hưởng thứ cao lương mỹ vị nào.
Dường như có người lên xe, hay là xuống nhỉ? Ai mà để tâm chứ.
Giờ cậu chỉ muốn chuyên chú làm theo những gì Tham Chỉ muốn.
Vẻ kinh ngạc lóe qua dưới đáy mắt Tham Chỉ: “Em quả nhiên rất to gan mà…A, được rồi.” Anh nhìn quả trứng rung đang nhỏ những giọt chất lỏng trong suốt, “Đau thì tựa vào anh…nâng eo lên…đúng rồi….ngoan lắm…”
Khi vật thể ấy dần đi sâu vào cơ thể, Hà Hi Lân siết chặt lấy chiếc áo bành tô của Tham Chỉ: “A…ưm…Chỉ…Chỉ đại ca….” Thấy anh ngây ra trong một thoáng, cậu sửa miệng, “A…..Tham…..tiên … sinh….”
Bất giác nhầm lẫn giữa hiện thực và vọng tưởng — hay chuyện này cũng chỉ là một cơn ảo giác do sự khát cầu vô độ của cậu dành cho anh?
“Chỉ đại ca? Không tệ, em có thể tiếp tục gọi anh như thế. Ha ha, được gọi là đại ca, ngại thật đấy.” Tham Chỉ kéo phần thân trên của Hà Hi Lân vào lòng mình, “Thả lỏng nào…”
Hà Hi Lân vùi đầu vào ngực anh, hút lấy hút để hương trầm mộc xen lẫn mùi hoa. Khi cảm nhận được thứ ấy đã hoàn toàn trượt vào trong, cậu khẽ rên lên một tiếng.
Cảm giác khác hoàn toàn với khi dùng ngón tay của mình.
“Em hưng phấn này, tuổi trẻ tuyệt thật đấy… Rất nồng nhiệt.” Tham Chỉ xoa nắn thứ ấn giữa hai chân Hà Hi Lân, “Người lên xe nhiều hơn rồi, đừng kêu lên nhé.”
Trứng rung vào sâu hơn nữa, Tham Chỉ vừa kéo kéo món đồ vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu bé đang tựa vào mình, thấy cậu khẽ nhíu mày liền giữ nguyên quả trứng ở vị trí đó sau rồi, bật công tắc trong túi áo lên.
Cơn khoái cảm chạy dọc theo cơ thể Hà Hi Lân, tiếng rên chực thốt ra được Tham Chỉ che lại, “Ưm..”
“Thích không?”
“A..a, ưm…..không…” Đôi mắt ầng ậng nước không nhìn rõ vẻ mặt của Tham Chỉ. Hà Hi Lân lắc đầu, cắn chặt môi dưới, phần eo bất giác đong đưa.
Cơn kích thích trong cơ thể hòa với độ rung của động cơ tạo thành từng sóng khoái cảm, chúng vồ đến, chôn vùi Hà Hi Lân, ngay cả khi Tham Chỉ âm thầm lôi chồi non đang cương lên của cậu ra, Hà Hi Lân cũng không phản kháng.
“Xem ra em rất thích món đồ chơi này… A, phải nhanh lên thôi, nếu không em sẽ không về nhà được mất.” Tham Chỉ rút một chiếc khăn tay ra, bọc lấy “cậu nhỏ” của Hà Hi Lân, bắt đầu xoa nắn.
“Không sao cả, đưa em về nhà anh —” những lời này đã chực bên môi, nhưng rốt cuộc lại hóa thành tiếng nức nở.
Cậu đang bị Tham Chỉ – người đàn ông vận âu phục mà ngày nào cậu cũng cầu nguyện được thân thiết – âu yếm. Hà Hi Lân bấu lấy chiếc áo bành tô, như sợ rằng anh sẽ chợt biến mất: “Chỉ đại ca …ưm…ha….mạnh hơn nữa.”
Bàn tay nắm lấy “cậu nhỏ” siết mạnh hơn, đầu ngón tay xẹt qua đỉnh, phần tay đặt ở mông Hà Hi Lân cũng kéo trứng rung, khiến nó xẹt qua xẹt lại nơi vùng mẫn cảm của cậu bé.
“Ha…ưm…em sắp…A!”
Ngay giây phút Hà Hi Lân lên đỉnh, Tham Chỉ dúi đầu cậu vào hõm vai mình, mãi đến khi tiếng nức nở và hơi thở dần bình tĩnh trở lại mới tắt công tắc của trứng rung.
“Lần đầu tiên mà đã được tế này, em giỏi lắm….. Tiểu Hi, có thích không?”
“Dạ… thích….” Hà Hi lân nỉ non. Mãi lúc sau mới tỉnh táo lại, nhìn Tham Chỉ dùng chiếc khăn tay dính dịch thể lau “thằng bé” cho mình, cậu xấu hổ vô cùng, vội vàng rời khỏi cái ôm của anh. Lại chợt cảm thấy thứ trong cơ thể di chuyển.
“Em muốn chính anh đi sâu vào trong em, Chỉ đại ca — ”
Không, mình không được tham lam. Chuyện hôm nay tuyệt vời hơn những khi cậu tự an ủi hàng trăm lần. Cậu cảm thấy, có lẽ trong khoảng thời gian sắp tới, việc tự mình xoa nắn sẽ không khiến cậu cảm thấy thỏa mãn và kích thích được nữa.
Cứ thế…. là xong rồi sao?
Tham Chỉ kéo quần lót của Hà Hi Lân lên, chỉnh lại bộ đồng phục cho khỏi lộn xộn, thấy vẻ ngần ngừ của cậu bé, liền mỉm cười nói: “Cứ như em đang oán anh sao lại dừng nhanh thế.”
“A… Không phải.” Hà Hi Lân cúi đầu. Bị phát hiện, mất mặt quá.
Cậu chỉ muốn hỏi —- “Mai em còn được gặp anh không?”
Rồi rồi, có lẽ còn có chút khao khát chưa được thỏa mãn.
Nếu hỏi, liệu anh ấy có cảm thấy mình có vấn đề? Hoặc nghĩ mình là một đứa học sinh cấp ba – nhìn thì nghiêm chỉnh nhưng thực chất lại *** đãng?
Không hỏi thì sao? Nhưng cậu muốn gặp anh nhiều, nhiều lần nữa. Dù có danh thiếp, nhưng ai có thể cam đoan, Tham Chỉ sẽ lại lên tuyến buýt này?
“Chỉ đại ca …”
“Bến của em đến rồi kìa.”
Tham Chỉ rút ra một thứ khác từ trong túi, đặt vào tay Hà Hi Lân: “Mai … em cứ ngồi vào chỗ này, nhé… Anh sẽ tới.”
Lúc cậu đứng lên, liếc mắt qua thứ trên tay thì thấy — đó là công tắc của trứng rung — lại nhớ tới thứ vẫn “cất” trong người mình, rồi cả chiếc khăn tay dính dịch thể được Tham Chỉ nhét vào túi.
Thì ra, gương mặt của một người cũng có thể cháy rực lên sao? Cậu nghĩ.