Tuyến Xe Cuối

Hà Hi Lân thấy mẹ mình ngồi lẳng lặng đọc sách ngoài phòng khách. Ngay lúc cậu khoác cặp định bước ra khỏi cửa thì bà bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Gần đây chuyện ở trường thế nào?”

Sao mẹ lại đột nhiên hỏi thế? Chẳng nhẽ —

Hà Hi Lân chột dạ, đảo mắt qua hướng khác, đáp bừa một câu: “Tốt ạ.”

Bà bước lại gần, sờ sờ đầu cậu, gương mặt đầy vẻ lo lắng: “Tiểu Lân, con còn giận bố mẹ à?”

Về chuyện tạp chí sao? Từ đó tới giờ đã hai tuần rồi.

“Con…không.” Năm nay đã là cuối cấp, cậu sắp thành thí sinh dự thi đại học, chẳng còn sức để buồn bã và bực bội nữa.

Thêm vào đó — thôi, việc này không thể tâm sự với cha mẹ.

Dù đôi bên xích mích đã lâu, nhưng được quan tâm thế này, Hà Hi Lân vui lắm chứ, cậu bỗng nhiên muốn nói nhiều một chút: “Mẹ…”

“Con phải biết rằng, mấy cái thứ đó không có chút giá trị nào, chúng sẽ khiến con phân tâm. Mẹ mong con có thể thi được vào một trường đại học danh giá, trở thành bác sĩ. Con có hiểu không?”

Hiểu, con hiểu mà…

Trái tim vừa rục rịch ấm lên lại chìm vào hầm băng buốt giá. Nụ cười chân thành của Hà Hi Lân mau chóng biến về nét khắc cứng ngắc trên chiếc mặt nạ vô hồn.

“Con muốn giải trí gì thì đợi đến lúc thi xong đã. Giờ trẻ con thì biết cái gì, phải nghe lời bố mẹ.”


Bao lời muốn nói nghẹn cứng trong lòng, nặng nề như một tảng đá, cũng sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo.

Cảm giác đau đớn xé toạc khoang ngực, đến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

“Hơn nữa, ngoài kia có lắm thứ khiến con xao nhãng lắm, mẹ phải làm gì đó…. Đợi chúng ta bàn bạc xong sẽ nói sau. Đều vì tốt cho con cả thôi.”

“Đều vì con” Những lời ấy như cái cớ vạn năng để cha mẹ có thể nhét Hà Hi Lân vào khuôn mẫu họ đã đúc sẵn, xẻo chỗ thừa, nhồi chỗ thiếu… Biến cậu thành một “đứa con hoàn hảo”.

Cha mẹ sẽ thích cái sản phẩm đó, thầy cô giáo cũng vậy, ai cũng vậy —-

Nhưng Hà Hi Lân thì không, cậu bị bắt trở thành hình mẫu mình căm ghét.

“Trước khi yêu người khác, phải biết yêu chính mình.” Cậu từng đọc được dòng chữ này ở đâu đó.

Đã không yêu thương mình, sao có tư cách — say đắm Tham Chỉ chứ?

Hiểu ra điều đó, đột nhiên, Hà Hi Lân chỉ muốn chạy tới một nơi hoang vắng không chút bóng người để liếm láp trái tim đã chi chít những vết thương của mình.

Những lời lải nhải theo sau của mẹ chẳng thể nào lọt vào tai Hà Hi Lân, cậu chỉ đành ậm ừ cho qua.

Lết mình tới bến, đặt chân lên chiếc xe bus tới trường. Trống rỗng và vô hồn.

Một ngày bình thường lại trôi qua, ở trường chỉ có: thi cử, học tập, viết kiểm điểm….

Nhìn những bạn học đang cắm cúi vào cuốn sách, Hà Hi Lân bỗng nhiên muốn túm lấy vai họ mà giật, mà lắc, rồi gào lên —-

“Các người có biết mình đang phấn đấu cho ai không?”

Cậu không biết, cậu thực sự không biết…. Cậu học là vì “cha mẹ và thầy cô muốn mình làm thế”.

Những cuốn sách trong phòng đều được chọn sẳn. Nhưng số quyển cậu thực sự thích lại chưa được hết năm đầu ngón tay.

Không, phải nói rằng, cậu từng có, nhưng giờ đã mất cả rồi.

Dù trước mắt đã có một con đường thênh thang và sáng sủa, nhưng lại không thấy được điểm cuối cùng nơi nó dẫn đến là đâu.

Bên cạnh con đường rộng lớn ấy, có một lối nhỏ gập ghềnh sỏi đá và phủ đầy gai nhọn. Dù thế, Hà Hi Lân vẫn va có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ lạ thường từ nơi đó — Cậu biết, đó là điều mà mình vẫn khao khát, nhưng lại không đủ dũng cảm để bước qua.


Vậy nên, cậu chỉ có thể đứng ngẩn mình trước lối vào của lối nhỏ, mong rằng có thể ngắm nhìn nó, dù chỉ là một chút xíu xiu.

Ấy chính là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Hà Hi Lân.

Cậu còn có thể chịu đựng được cuộc sống bức bối này bao lâu nữa?

“Hi Lân.”

Ai đó thình lình gọi cậu. Hà Hi Lân đang dọn đồ vào cặp để chuẩn bị rời khỏi thư viện, nghe thế đột nhiên dập nắp cặp sách xuống, sợ rằng thứ mình giấu trong đó bị nhìn thấy.

Cậu bạn đứng sau cười lớn: “Sao mà căng vậy? Tôi có cắn ông đâu, a, hay là có mấy quyển tạp chí 18+? Ha! Qua tôi kiểm tra cái nào.”

“Tôi không có mấy thứ đó.”

Cậu bạn gãi gãi đầu đầy xấu hổ: “Ờ, phải rồi, ông bà già nghiêm thế mà…. Mà thôi, cô giáo tìm ông kìa, bảo ông tới phòng giáo viên. Thế nhá, bye bye.”

Nhìn cậu bạn rời đi, Hà Hi Lân nhìn xuống cặp sách. Thứ Tham Chỉ đưa vẫn còn trong đó, không được để người khác thấy.

Sao cô giáo lại tìm mình nhỉ? Cậu tự nhận thấy mình là một học sinh ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng thuộc top đầu, hẳn sẽ không bị phê bình.

Hay là có người nhìn thấy hành vi của cậu trên xe bus — không, không thể nào.

Hà Hi Lân mang theo tâm trạng bất an trên suốt dọc đường tới phòng giáo viên. Cậu thấy cô giáo – người đeo cặp kính mắt màu rượu vang – đang đọc một bảng biểu nào đó, vẻ mặt rất đỗi nghiêm trọng. Cậu qua chào: “Thưa cô, cô tìm em ạ?”

Không có chuyện gì đâu, chắc chắn không có chuyện gì đâu.

Xin đó, xin đừng cướp đi điều duy nhất còn có thể xoa dịu em.


Cô nhìn cậu, cười nhẹ một tiếng: “Hi Lân… Ừm, nói sao nhỉ, thực ra cô cũng không biết có nên gọi em qua hay không.” rồi chìa một tờ giấy ra, “Trước em từng nói rằng mình thích làm thiết kế, nhưng cha mẹ lại mong em học ngành bác sĩ…. Cô nghĩ là cái này có thể giúp em tham khảo. Dù sao cũng chỉ là đọc qua mà thôi, không nhất định phải đi học.”

Không phải chuyện cậu lo sợ. Hà Hi Lân thầm thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới có tâm trí đọc thứ vừa được đưa.

“Vốn Đại học Lâu Thích không có khoa nào liên quan đến nghệ thuật, nhưng năm hay họ thêm một viện đào tạo về lĩnh vực ấy, trong đó có cả khoa thiết kế thời trang…. Với thành tích hiện tại, em có thể được tuyển thẳng ở những môn văn hóa, còn môn chuyên ngành thì chắc phải thi. Cô nghĩ em có thể cân nhắc…” Cô trầm ngâm một lát rồi nói, “Tuy thành tích để thi vào ngành y của em không tệ, nhưng nếu đã không thích, thì chọn một lĩnh vực mình có hứng thú vẫn tốt hơn, phải không?” Đôi mắt phía sau cặp kính cong lên đầy vui sướng.

Mình biểu lộ rõ đến thế? Vậy tại sao cha mẹ lại không nhận thấy chứ?

“Cám, cám ơn..”

“Để tuyển học viên, đại học Lâu Thích có cả những ưu đãi về mặt học phí, em xem thử để thấy thế nào. Về phần bố mẹ — ” nói đến đây, chính cô giáo cũng phải nhíu mày, “Nếu em thật sự cần, cô — ”

“Không ạ, cám ơn cô, em sẽ thử nói chuyện với họ.”

Cô tựa hồ thở phào một hơi: “Được rồi, cố lên, có gì cứ tìm cô.”

Rời khỏi phòng giáo viên, Hà Hi Lân siết chặt tờ rơi quảng cáo trên tay, rồi đưa mắt nhìn về chiếc thùng rác ở phía hành lang.

Tuy điểm mỹ thuật ở trường không tệ, nhưng Hà Hi Lân không được trui rèn từ căn bản, kiến thức không vững. Cha mẹ cũng nhất định sẽ không cho cậu bồi dưỡng thêm môn này.

Nhìn xuống tờ quảng cáo đã nhăn nhúm, Hà Hi Lân nhắm nghiền mắt lại, quẳng nó vào thùng rác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận