Thịnh Thừa Dương hiện tại giống như một thiếu gia nhà giàu chơi bời lêu lổng.
Mỗi ngày đều không học, bài tập cũng không làm, đi học cũng không nghe.
Suốt ngày chỉ vây quanh Giản Hi, thường xuyên mang trái cây cho cô ăn, đôi khi là một thanh chocolate.
Kì quặc nhất chính là vào một buổi trưa nóng bức, cậu ta thế nhưng lấy ra từ cặp sách một quả dưa hấu tròn xoe.
“Cậu vì sao đối xử tốt với tôi như vậy?” Tiểu Hi Hi chớp đôi mắt, ăn dưa hấu hỏi.
“Tôi thích cậu.” Thịnh Thừa Dương nói thẳng, không có chút vòng vo nào.
“Bởi vì tôi lớn lên rất đẹp sao?” Giản Hi nghiêng đầu hỏi.
Thịnh Thừa Dương nhịn không được cười lớn, nhìn Giản Hi với ánh mắt đầy thích thú.
Cô gái này từ nhỏ đã biết chính mình là một "mỹ nhân" rồi!
“Hi Hi cũng biết mình lớn lên thật xinh đẹp sao?”
Thịnh Thừa Dương kìm không được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Giản Hi, cô gái nhỏ này quá đáng yêu!
“Tôi đương nhiên biết, bởi vì rất nhiều cậu bé thích tôi nha, cậu cũng là một trong số đó.”
Giản Hi có vẻ rất nghiêm túc, cái miệng nhỏ của cô nói ra làm Thịnh Thừa Dương trong lòng chuông cảnh báo vang lên.
Xem ra cạnh tranh với anh còn không ít! Thịnh Thừa Dương trong lòng thầm nghĩ.
Quả nhiên, ngay sau giờ học buổi trưa, một cậu bé béo lùn đi tới, trong tay cầm một xiên đường hồ lô.
“Giản Hi, cái này cho cậu.
Chiều nay sau khi tan học có thể tới nhà tôi làm bài tập được không?”
Đây là tình huống gì?
Đồ mập mạp này, thế nhưng ngay trước mặt anh đào góc tường.
Điều này làm anh sao có thể nhịn được! Vị thiếu gia cao ngạo như anh chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy!
“Đồ mập mạp, cậu từ đâu tới thì mau trở về đó đi, đừng chắn đường của chúng tôi.
Hi Hi không ăn đường hồ lô, mà cho dù muốn ăn, tôi sẽ mua cho cậu ấy, không cần cậu xum xoe ở đây.”
Thịnh Thừa Dương nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Anh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày anh sẽ cùng một đứa trẻ mười mấy tuổi tranh giành tình cảm.
Mập mạp nghe Thịnh Thừa Dương nói xong, ánh mắt tức giận lập tức hướng về anh.
“Đây là tôi mua cho Giản Hi ăn, chuyện của cậu ấy không cần người khác lo.” Mập mạp không phục.
“Chuyện của Hi Hi luôn là do tôi lo, bây giờ là vậy, sau này cũng thế.
Nghe hiểu chưa? Mau tránh ra!”
Cũng may Giản Hi cũng không muốn ăn đường hồ lô.
So với đường hồ lô, cô càng thích ăn chocolate Thịnh Thừa Dương mua hơn.
Thịnh Thừa Dương nhìn cậu bé ục ịch, béo lùn trước mặt này này, kéo tay Giản Hi ra khỏi phòng học.
Phùng thúc đã tới đón hai người về ăn cơm.
Trong khi ăn, Thịnh Thừa Dương không ngừng suy nghĩ.
Mặc dù đồ mập mạp không có uy hiếp gì đối với anh nhưng vẫn phải phòng bị.
Anh quyết định chương trình “Dạy dỗ” vợ nên bắt đầu từ giờ, không thể chậm trễ hơn nữa.
“Hi Hi, về sau người khác cho cậu bất cứ thứ gì, đều không được ăn, hiểu không?” Thịnh Thừa Dương kiên nhẫn mà dạy dỗ Giản Hi.
“Mặc kệ họ đưa cho cậu cái gì ngon, đều không được ăn, cậu muốn ăn thì nói cho tôi, tôi sẽ mua cho cậu.”
Hừ! Làm sao có thể để những tên nhóc khác tiếp cận, lấy lòng vợ yêu tương lai của chính mình được.
“Tại sao chứ?” Giản Hi ngơ ngác hỏi.
“Bọn họ cho cậu ăn ngon đều có mục đích cả.
Họ đối với Hi Hi có ý đồ, sẽ lừa Hi Hi.
Chỉ có tôi là thật lòng, không cầu gì từ cậu, tôi mới là người trên đời đối tốt với Hi Hi nhất.”
Thịnh Thừa Dương âm thầm quyết định, từ giờ trở đi anh sẽ từ từ "tẩy não" Giản Hi.
Để cô biết người đàn ông trước mặt này ưu tú đến nhường nào, mới đáng giá để phó thác cả đời.
“Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Giản Hi tuy rằng chưa hiểu anh nói lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng rồi.
“Ngoan.” Thịnh Thừa Dương rất vừa lòng.
“Cơm nước xong tôi đưa cậu đi mua đường hồ lô.
Cậu xem, nếu như cậu muốn, tôi đều có thể cho cậu, căn bản không cần những người khác mua.”
Thịnh Thừa Dương giờ mới nhận ra rằng, những lời khen ngợi trước đây của các chú, bác và dì về sự thông minh của anh quả thật không phải lời đồn.
Với sự thông minh của anh, mười mấy năm sau, tiểu Hi Hi trở thành người của anh còn không phải dễ như trở bàn tay sao!
Hai người cơm nước xong, Thịnh Thừa Dương đúng hẹn đưa Giản Hi đi mua đường hồ lô, lại ghé qua siêu thị nhỏ bên cạnh mua kem cho cô.
Ở trong thôn, nên đồ ăn cũng không được phong phú đa dạng lắm.
Kem cũng là loại bình thường nhất nhưng Giản Hi lại ăn thật sự rất ngon.
“Hi Hi, cậu biết không? Ở nhà tôi có một loại kem gọi là Haagen-Dazs, ngon hơn nhiều so với cái này, cậu có muốn ăn?”
“Muốn ăn.” Tiểu Hi Hi không do dự, trả lời ngay lập tức.
“Muốn ăn vậy cậu về Nam thành với tôi đi.”
Thịnh Thừa Dương từng bước một dẫn dắt Giản Hi, anh tính toán dùng đồ ăn để dụ dỗ, đưa cô về Nam thành.
Đời trước anh đã nhìn ra, bụng Giản Hi chính là một cái động không đáy.
Cô đặc biệt thích ăn, ngoài việc học tập cũng không có sở thích gì khác.
Lúc ấy Thịnh Thừa Dương thường xuyên phái người đi mua các loại món ngon cho cô ăn, từ trong nước đến hàng nhập khẩu.
Như hiện tại, dù ban đầu Hi Hi đối với anh rất đề phòng.
Nhưng nhờ đồ ăn ngon mà anh liên tục mang đến, cô gái nhỏ rốt cuộc đã thả lỏng cảnh giác.
Cho nên, Thịnh Thừa Dương biết rõ, không thể để cho người khác dùng đồ ăn đem vợ anh lừa đi.
Hi Hi vừa đơn thuần lại vừa dễ tin người, rất dễ để người khác sinh tình cảm.
“Nhưng Nam thành cách đây rất xa, hơn nữa tôi ở nơi đó cũng không biết ai.” Giản Hi nói.
“Có tôi mà, sao lại không biết ai.” Thịnh Thừa Dương vội vàng nói.
“Nhưng tôi cũng chỉ biết một mình cậu, nếu cậu không tốt với tôi, tôi bị bắt nạt làm sao bây giờ?” Giản Hi hỏi.
“Làm sao tôi có thể không tốt với cậu? Tôi thề, cả đời này đều sẽ luôn đối tốt với cậu.
Về sau, tuyệt đối tôi sẽ không để kẻ nào bắt nạt cậu.” Thịnh Thừa Dương nghiêm túc hứa hẹn.
“Tôi không đi, tôi không muốn rời khỏi nơi này.”
Giản Hi nói xong liền yên lặng ăn đường hồ lô không nói chuyện.
Thịnh Thừa Dương nhận ra trên mặt Giản Hi hiện sự không vui, chắc là nghĩ đến chuyện thương tâm.
“Được rồi, vậy không về Nam thành, nhưng cậu phải nhớ kỹ, không thể ăn của người khác cho, chỉ có thể ăn của anh Thừa Dương cho.”
“Tôi biết mà, không phải ai cho đồ ăn tôi cũng ăn đâu, trước kia họ cho tôi, tôi cũng không lấy.” Giản Hi nói thầm.
“Vì sao họ cho cậu lại không cần, tôi cho cậu liền ăn?” Thịnh Thừa Dương trong lòng rất thành tựu.
“Bởi vì cậu đẹp.” Giản Hi cười hì hì nói.
Thịnh Thừa Dương ngậm miệng, dở khóc dở cười.
Thì ra Hi Hi của anh, đôi mắt từ nhỏ đã tinh tường như vậy!.