Mấy ngày nay, điều khiến Thịnh đại công tử phiền não không phải vì anh ngồi bên cạnh thùng rác.
Mà phiền não vì Giản Hi không cùng anh thân thiết nữa.
Sau khi anh “Đùa giỡn” Giản Hi, Hi Hi cũng không cùng anh trò chuyện nữa.
Anh mặt dày mà bám lấy, cô cũng không thèm để ý.
Ngay cả những đồ ăn vặt quý giá mà anh mua, tiểu Hi Hi cũng không màng đến.
Điều này khiến Thịnh Thừa Dương vô cùng bối rối.
Bánh kem bị từ chối, chocolate cũng bị cự tuyệt, trà sữa cũng bị trả lại.
Cô gái nhỏ mỗi lần thấy anh đều tức giận, rõ ràng là đối với anh có ý kiến.
Thịnh Thừa Dương vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, không ngờ cô gái nhỏ nóng giận lại khó dỗ như vậy?
Anh luôn có cảm giác như đang tập làm quen với việc nuôi con gái vậy.
Nghĩ lại, cuộc đời của anh đúng là một truyền kỳ.
Nhiều năm sau nếu Giản Hi sinh cho anh một cô con gái.
Cả đời này của anh được chia làm hai phần: nửa đầu đời nuôi dưỡng vợ, nửa đời sau nuôi con gái, dù sao số mệnh của anh cũng gắn liền với việc dỗ dành con gái.
“Phùng thúc, tôi bảo ông mua thỏ con, đã mua về chưa?”
Thịnh Thừa Dương lại nghĩ ra một chiêu.
Kẹo, đồ ăn vặt không thể dỗ được Hi Hi, vậy mua cho cô một con động vật nhỏ đáng yêu đi! Thỏ con dễ thương như vậy, cô chắc chắn sẽ không nhẫn tâm từ chối.
“Đã mua rồi thiếu gia, là một con thỏ tai cụp.” Phùng thúc trả lời.
Thịnh Thừa Dương tìm một dải lụa màu hồng nhạt, cẩn thận buộc một cái nơ xinh xắn trên người con thỏ.
Trông nó lúc này càng giống như một món quà được chuẩn bị tâm huyết.
Hôm sau, Thịnh Thừa Dương như thường cầm bữa sáng đứng trước cổng trường chờ Giản Hi.
Nhưng hôm nay có chút khác biệt, trong lòng anh còn ôm một con thỏ tai cụp.
Con thỏ này rất ngoan ngoãn, nằm im trong ngực anh mà không nhúc nhích.
“Cô gái nhỏ ngoan như mày thì tốt biết mấy, mỗi ngày đều nằm trong ngực tao thế này.” Thịnh Thừa Dương vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ.
Đúng lúc này, Giản Hi từ xa bước tới.
“Hi Hi, cậu lại đây.”
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi đeo chiếc balo màu hồng nhỏ từ xa tiến lại gần.
Hôm nay cô gái nhỏ buộc hai cái bím tóc, trông còn đáng yêu hơn con thỏ trong ngực anh.
Giản Hi nghe thấy tiếng gọi của Thịnh Thừa Dương nhưng không thèm đáp lại, quay đầu ra chỗ khác giả bộ như không nhìn thấy Thịnh Thừa Dương.
Thịnh Thừa Dương thấy thế, bất đắc dĩ phải tự mình bước tới.
“Cậu xem, tôi mang gì tới cho cậu này?”
Thịnh Thừa Dương giơ con thỏ trong lòng ngực lên trước mặt Giản Hi.
Lần đầu tiên cô thấy một con thỏ có đôi tai cụp đáng yêu như vậy, khiến trái tim cô lập tức tan chảy.
“Là thỏ con.” Giản Hi cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
“Đúng rồi, tặng cho cậu.”
Thịnh Thừa Dương nhìn thấy nụ cười của Giản Hi liền biết con thỏ này mua đúng là không uổng phí.
“Thật đáng yêu, nhưng đôi tai nó không đứng lên được.”
Giản Hi vừa sờ tai con thỏ vừa giúp nó dựng tai lên.
Nhưng thật mau, tai con thỏ lại cụp xuống.
Thịnh Thừa Dương nhìn hành động nhỏ đáng yêu của Giản Hi, trong lòng càng thêm mềm mại.
Trên thế giới này tất cả động vật đều không dễ thương bằng Hi Hi của anh.
“Đây là thỏ tai cụp, tai của nó chính là như vậy, thích không?”
“Thích.” Giản Hi ôm thỏ con, yêu thích không buông tay.
“Chúng ta hòa nhé?” Thịnh Thừa Dương nhân cơ hội hỏi.
Giản Hi im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.
Thịnh đại công tử như trút được gánh nặng, trong lòng nở rộ ra từng đoá hoa nhỏ.
“Đưa balo cho tôi, cậu ăn sáng trước đi.”
Thịnh Thừa Dương đưa bánh bao thịt cho Giản Hi, rồi lấy chiếc balo nhỏ màu hồng phấn đeo trên lưng.
……
Trần Tịnh Văn bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng uống trà, sau khi cô mắng Thịnh Thừa Dương.
“Hiệu trưởng, tôi không rõ ý của ông.”
Trần Tịnh Văn mới vừa tốt nghiệp và bước vào nghề, vẫn giữ trên mình một chút kiêu ngạo của tuổi trẻ.
“Cô Trần, Thịnh Thừa Dương này ngay cả tôi cũng phải cho vài phần mặt mũi.
Người ta có chỗ dựa quyền thế, tôi nói vậy cô hiểu rồi chứ?”
Trần Tịnh Văn trong lòng mắng một câu, tên nhãi ranh này, thật sự không thể đụng đến được.
“Tôi đã biết.”
Trần Tịnh Văn biết rõ mình chỉ là cái tép riu, không có cách nào khác ngoài việc cúi đầu nhượng bộ.
“Vậy là tốt rồi, trở về lớp cô lại xếp cậu ta ngồi cùng bàn với Giản Hi đi!” Hiệu trưởng dặn dò.
“Như vậy sao được!” Trần Tịnh Văn lập tức đứng dậy phản đối, “Tên nhãi đó sẽ bắt nạt Giản Hi, ông cũng biết tình trạng của Giản Hi như thế nào rồi.
Con bé nhát gan, ít nói, lại không có ba mẹ, thật sự rất đáng thương.”
“Thịnh tổng hứa sẽ cho trường chúng ta xây một khu dạy học mới.
Con trai của Thịnh tổng trong mắt tôi chính là một cục vàng, toàn thân trên dưới đều là tiền, tất nhiên phải chăm sóc thật tốt.” Hiệu trưởng thảnh thơi uống ngụm trà, đã bắt đầu nghĩ đến khu dạy học hào nhoáng.
Trần Tịnh Văn không lời nào để nói, chỉ có thể trở lặng lẽ quay về lớp và để Thịnh Thừa Dương từ bên cạnh thùng rác về ngồi cạnh Giản Hi.
“Đừng giở trò nữa.
Mỗi ngày tôi sẽ nhìn chằm chằm em, nếu em dám bắt nạt Giản Hi, thì biết hậu quả rồi đấy.” Nói xong, Trần Tịnh Văn còn làm một động tác cắt cổ trước mặt Thịnh Thừa Dương khiến anh không khỏi co người lại.
Thịnh Thừa Dương cảm thấy cô giáo trẻ này có chút hài hước, không nhịn được liền cười ha hả trước mặt cả lớp.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng và đầy nguy hiểm.
Kết quả, Thịnh Thừa Dương bị phạt quét dọn phòng học trong một tuần.
Nhưng chờ tới buổi chiều tan học, anh vẫn như thường lệ đeo balo của Giản Hi dẫn cô ra khỏi cổng trường.
“Cô giáo Trần không phải phạt cậu quét dọn lớp học sao?” Giản Hi hỏi.
“Chuyện nhỏ thôi, mấy việc này cần gì tôi phải đích thân làm?” Thịnh Thừa Dương cười cười, dẫn Giản Hi đi ăn gà nướng.
Thực tế, việc quét tước phòng học đúng là chẳng đáng để đại công tử như anh phải động tay.
Anh chỉ cần bỏ chút tiền mời vài bạn học sinh khác trong lớp quét dọn giúp.
Ngay khi anh vừa đưa ra đề nghị hầu hết học sinh trong lớp đều tranh nhau muốn hợp tác với anh.
Cuối cùng Thịnh Thừa Dương chọn vài người thuận mắt để hoàn thành việc này.
“Cậu không sợ bị cô giáo biết à?”
“Không sợ, trên thế giới này tôi chỉ sợ mỗi một người.” Thịnh Thừa Dương nói.
“Mẹ cậu sao?”
“Không phải.”
“Vậy đó là ai?”
“Cậu.” Thịnh Thừa Dương ôn nhu nói.
“Tôi?” Giản Hi đôi mắt tràn ngập nghi hoặc, “Tại sao cậu lại sợ tôi?”
“Sợ cậu buồn, sợ cậu đói, sợ cậu lạnh, sợ cậu bị bắt nạt.”
Thịnh Thừa Dương nhìn tiểu Hi Hi, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Anh biết rằng nói những lời này với một cô bé mười mấy tuổi sẽ nghe không hiểu hết.
Trong lòng anh lại nhớ đến kiếp trước, cảm giác sợ hãi lại một lần nữa quét đến.
Sợ em rời xa anh!
Thịnh Thừa Dương nghĩ..