Tuyệt Đại Con Rể


“Lăng Thành.” Ngay lúc này, Doãn Chính đứng đứng lên, trên mặt không che giấu được vẻ khinh miệt, cười nói: “Vòng vo cả nửa ngày, hóa ra anh là kẻ trộm tái phạm cơ đấy, hơn nữa anh lại còn mang cái tật xấu trộm cắp vặt này đến lớp cơ à, điện thoại của nữ thần mà anh cũng trộm cho được? Anh có cần thể diện nữa không vậy? Anh lại còn không biết xấu hổ mà nói là anh nhặt được điện thoại của nữ thần? Anh có dám thề là anh nhặt được không?”
Đờ mờ! Lăng Thành rất là bất đắc dĩ.

Hắn cười khổ nói với Nạp Lan Hân Nhiên: “Được thôi, hôm qua điện thoại của cô là do tôi trộm đó.” Nạp Lan Hân Nhiên cắn môi, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Thành một cái, trong lòng chán ghét không chịu được.
Cô chưa từng chán ghét ai như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô bị người ta trộm đồ.

Cùng một lớp với loại người này quả thực là bị sỉ nhục.
Mẹ kiếp, lần này bị hiểu lầm lớn rồi.

Lăng Thành gãi gãi đầu, đi qua giải thích: “Nạp Lan Hân Nhiên, tôi không quan tâm cô nhìn tôi như thế nào, kỳ thực tôi trộm điện thoại di động của cô là có nguyên nhân, buổi tối hôm qua ở Đông Lâu Lạc Hải, Doãn Chính biết hóa đơn hơn 2 tỉ, hắn không trả nổi nên muốn để cô giúp hắn thanh toán.

Cho nên tôi mới trộm điện thoại của cô.” Nói tới nói lui, tôi đây là giúp cô tiết kiệm hơn 2 tỉ đó.
Sắc mặt Nạp Lan Hân Nhiên không thay đổi, cô cơ bản cũng không tin tưởng lời Lăng Thành nói.

Ha ha ha! Cùng lúc đó, trong phòng học lại vang lên một trận cười lớn.

Ha ha, cái tên Lăng Thành này đầu óc bị cửa kẹp à? Loại lý do ngây thơ này mà cũng nghĩ ra cho được.

Doãn Chính không trả nổi hóa đơn?! Trong lòng Doãn Chính hốt hoảng, nhịn không được âm thầm nhíu mày.

Tên này sao biết được kế hoạch hôm qua của hắn? Dưới sự nghi hoặc, Doãn Chính nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Nãi Pháo một cái.
Vương Nãi Pháo cũng hết sức kinh ngạc, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ không phải do hắn nói ra.

Doãn Chính có chút hốt hoảng, có điều vẫn cười nhạo nói: “Lăng Thành, anh có ý gì? Ăn trộm thì chính là ăn trộm, có thể tìm một cái lý do hợp lý hơn một chút hay không, nói tôi tối hôm qua trả không nổi hóa đơn? Thực sự là nực cười, ông đây giống loại người sẽ thiếu 2 tỉ hay sao?”
Lăng Thành cười khẽ, không có trả lời.

Ngay lúc này, ngoài phòng học truyền đến một trận tiếng giày cao gót, ngay sau đó, chủ nhiệm lớp Kỷ Vân đi đến.

Nhìn thấy tình huống trong phòng học, Kỷ Vân bèn hỏi: “Có chuyện gì mà lại náo nhiệt như vậy?”
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều tập trung trên người Lăng Thành.

Doãn Chính chỉ vào Lăng Thành, cười lạnh nói: “Cô giáo, Lăng Thành hắn trộm điện thoại.” Trộm điện thoại? Kỷ Vân khẽ nhíu mày một cái, nói: “Doãn Chính, mấy cậu đừng bắt nạt Lăng Thành, hắn mặc dù là con rể ở rể, nhưng cũng không phải là nhân phẩm có vấn đề, tôi tin hắn sẽ không trộm điện thoại.

Mấy cậu đừng bắt nạt hắn.”
Vợ của người ta mua được cả khu biệt thự trên đỉnh núi, coi như hắn là con rể ở rể thì cũng sẽ không trộm điện thoại chứ? Doãn Chính không phục lắm, đang muốn mở miệng, lúc này Kỷ Vân đã đi lên bục giảng, dùng sách trong tay gõ bàn một cái nói: “Đủ rồi, tôi muốn nói một chuyện quan trọng.”
Ánh mắt Kỷ Vân lướt quanh một vòng, chậm rãi nói: “Mọi người gần đây đều xem tin tức chứ, gần đây bão lốc tàn phá bừa bãi dẫn tới mưa lớn cục bộ, làm cho rất nhiều vùng nông thôn đều bị dìm ngập, người dân trôi dạt khắp nơi.

Lục Đại Phái chúng ta xem như danh môn chính phái trong giới tu luyện, trước giờ vẫn luôn trợ giúp mọi người.”

Nói xong, Kỷ Vân quay người viết lên bảng đen mấy chữ to, sau đó trầm giọng nói: “Cho nên vừa rồi Học Viện quyết định tổ chức một lần quyên góp giúp đỡ khu vực thiên tai.” Nói đến đây, Kỷ Vân thả chậm tốc độ nói: “Mọi người dựa theo năng lực của bản thân, có thể quyên bao nhiêu thì quyên bấy nhiêu.”
Quyên tiền? Nghe đến đó, trong phòng học lập tức nghị luận ầm ĩ.

Lúc này, Kỷ Vân mở miệng lần nữa: “Đúng rồi, vừa rồi trường học có mở cuộc họp, nói rằng vì cổ vũ mọi người tích cực quyên tiền, học viện sẽ thưởng cho học sinh quyên tiền nhiều nhất của mỗi một lớp.”
Sau đó Kỷ Vân cười cười, tiếp tục nói: “Nghe nói phần thưởng này không nhỏ đâu.” Gì? Còn có phần thưởng? Vừa nghe đến đây, tất cả mọi người trong phòng học đều trở nên kích động.

Học Viện Thượng Võ không giống với những trường đại học khác, phần thưởng chắc chắn sẽ không tầm thường, không chừng sẽ là linh đan thuốc quý gì gì đó.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt không ít người đều trở nên bùng cháy, đồng thời cũng vô cùng kích động.

Đúng vào lúc này, không biết ai hỏi một câu: “Cô giáo, trên người bọn em đều không mang theo tiền mặt, quyên góp kiểu gì bây giờ?”
Đúng vậy.

Những người khác cũng trở lại bình thường, đột nhiên nổi lên nghi hoặc.

Tuy trong lớp có không ít phú nhị đại, nhưng bọn họ đều không có thói quen mang theo tiền mặt.
Kỷ Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Điều này mấy cậu không cần lo lắng, học viện chuyên môn lập một trang web quyên tiền, mấy cậu trực tiếp chuyển khoản cho tài khoản của trường học là được.”
Nói xong, Kỷ Vân lấy ra một cái mã QR, dán lên trên đen.

Mọi người nhao nhao lấy điện thoại di động ra, bắt đầu quét mã chuyển khoản, có người góp 20 triệu, có người góp 50 triệu, có người lại đặc biệt hào phóng góp 100 triệu.


Phải biết rằng, vừa rồi cô giáo Kỷ Vân có nói, học sinh quyên tiền nhiều nhất của mỗi lớp sẽ được thưởng đó!
“Cậu góp bao nhiêu vậy? Oa, 50 triệu luôn!” “Hì hì, tôi cũng không tính là mất mặt, góp 60 triệu.” Hầu hết người ở đây đều là con em nhà giàu, trong lòng đều rất ưa sĩ diện, nhìn thấy số tiền bản thân quyên góp cũng không tệ lắm, bèn lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
Kỷ Vân không có nói sai, trong cái website học viện tạo ra để quyên tiền này có một cái bảng danh sách.

Ai quyên góp nhiều nhất, học lớp nào đều trực tiếp hiện lên trên bảng danh sách.

Cho nên đám người vừa quyên tiền vừa để ý tới bảng danh sách.
Lúc này, đứng đầu bảng danh sách là một học sinh lớp khác quyên góp 180 triệu.

“Cmn!” Đúng lúc này, có người kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Mọi người mau nhìn kìa, anh Chính góp 200 triệu!” Trong lớp lập tức nhộn nhịp hẳn lên!
Quả nhiên, lúc này trên bảng danh sách hiện ra Doãn Chính lớp mười sáu năm nhất, quyên góp 200 triệu, trước mắt xếp đầu bảng danh sách!Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Doãn Chính.

Quyên góp 200 triệu, thật là cmn có tiền mà.
Kỷ Vân cũng yên lặng gật đầu khen ngợi.

Cô rất vui mừng, lớp này quả nhiên không để cho cô thất vọng.

Mặc dù học tập không mấy tích cực, nhưng ít ra đều có lòng làm việc thiện.
Xung quanh truyền đến tiếng tán thưởng, Doãn Chính rất là đắc ý, mang theo vẻ tươi cười, cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt Lăng Thành: “Lăng Thành, anh thấy không, ông đây quyên góp 200 triệu đó, anh nói tôi không trả nổi hóa đơn?”
Nói xong, Doãn Chính vẫn chưa thấy hả giận, giơ tay đấm hai đấm vào ngực Lăng Thành, khinh thường nói: “Anh chỉ là tên con rể đi ở rể, trộm điện thoại thì chính là trộm điện thoại, đừng cmn tìm lý do, anh nói tôi không trả nổi hóa đơn, lý do này chính anh không cảm thấy buồn cười sao?”
Lời nói vừa dứt, những người khác trong lớp cũng dồn dập mở miệng chỉ trích.


“Đúng vậy, anh Chính giống người thiếu tiền hay sao?” Nghe mọi người trong lớp tôi một câu cậu một lời chỉ trích Lăng Thành, Kỷ Vân đang đứng trên bục giảng hung ác trợn mắt nhìn Lăng Thành một cái: “Lăng Thành, có đúng là cậu trộm điện thoại hay không?”
Hôm nay tâm trạng của Kỷ Vân rất tồi tệ, buổi sáng hôm nay cô bỗng phát hiện thực lực của mình vô duyên vô cớ giảm xuống hai bậc.

Vốn tâm trạng đã không tốt, vừa nghe thấy Lăng Thành vậy mà lại làm ra loại chuyện này, cô lập tức nổi giận.
Vương Nãi Pháo cũng nhanh chóng đứng lên: “Báo cáo cô giáo, Lăng Thành trộm điện thoại của Nạp Lan Hân Nhiên.” Cùng lúc đó, những người khác cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ có thể làm chứng.
Kỷ Vân vô cùng tức giận, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, chỉ vào Lăng Thành nói: “Lăng Thành, còn thiệt cho tôi mới vừa rồi còn bênh cậu, tin tưởng cậu như vậy, không nghĩ tới cậu thật sự đi trộm điện thoại, nghèo thì không sao, nhưng mà nghèo cũng phải có tôn nghiêm, hiểu chưa?”
Lăng Thành hết đường chối cãi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, quay đầu nói với Kỷ Vân: “Cô giáo, đưa di động cho tôi, tôi muốn quyên tiền.” Ha ha...!Cái tên ngốc này còn muốn quyên tiền, nghèo đến mức phải đi trộm cả điện thoại, bây giờ còn có thể quyên tiền? Ha ha ha! Còn muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân à?
Xung quanh không ít người đều giễu cợt Lăng Thành.

Kỷ Vân tức giận lấy điện thoại di động ra, đưa cho Lăng Thành, sau đó nghiêm túc nói: “Lăng Thành, tôi có thể trả điện thoại lại cho cậu, nhưng mà tôi muốn cảnh cáo cậu hai điều.”
“Đầu tiên, sau này lên lớp không thể nghịch điện thoại, bị tôi tịch thu lần nữa thì cũng đừng hòng xin lại.” “Thứ hai, sau này giữ tay chân của cậu sạch sẽ một chút cho tôi, nếu để cho tôi biết cậu lại đi trộm đồ, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát, đừng tưởng rằng cậu là đệ tử của tôi thì tôi sẽ khoan dung với cậu, hiểu không? Vẫn là câu nói kia, người nghèo không sao, nhưng phải có chí khí.

Nếu như một người ngay cả chí khí cũng không có, vậy thì còn sống làm gì? Nếu như cậu thực sự nghèo quá, có thể lựa chọn đi làm công nhân, mặc dù hơi mệt nhọc một chút, nhưng mà mỗi đồng tiền cậu kiếm được đều đáng giá.”
Cái tên Lăng Thành này thực sự là không để cho người ta bớt lo chút nào.

Lăng Thành không nói gì, đăng ký tài khoản trên web quyên tiền.

Đường Hân ngồi ở hàng nghế phía sau vẫn không quên trêu chọc Lăng Thành: “Lăng Thành, anh dự định quyên mấy nghìn thế?” Đường Tuyết cũng nhịn không được cười một tiếng, nói: “Người ta dựa vào trộm điện thoại kiếm tiền, đoán chừng cũng gom góp được ít tiền đó, xem ra cũng có thể quyên mấy trăm nghìn!”
Ha ha...!Toàn bộ phòng học lại bộc phát ra một trận cười vang.
“Trời ạ..” Đúng vào lúc này, có người nhịn không được kêu lên một tiếng, ngay sau đó, tất cả mọi người ở đó đều kinh hãi, từng người trừng lớn mắt nhìn điện thoại, không thể tin nổi!
Trên bảng danh sách quyên tiền, thứ tự đã được đổi mới! Lúc này trên bảng danh sách quyên tiền, xếp hạng thứ nhất đã tăng lên thành 500 triệu! Phía sau số tiền quyên góp còn có danh tính người quyên tiền.
Người quyên 500 triệu là...!Năm nhất lớp 16...!Lăng Thành?!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận