Chơi chỉ vài ngày, Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân đã chán với 10 người nhà họ Lưu bị bắt giữ trong chuồng ngựa. Hết bắt họ hầu hạ, diễn kịch hoặc đứng làm bia chọi trái cây, bọn dị nhân lại bắt 10 người này đàn hát giả đóng tuồng cho chúng xem.
Thế nhưng, bọn nhà họ Lưu là dân nhà võ, tuy có sức chịu đựng bị vờn nhưng đụng tới việc quan trọng như nấu ăn dọn dẹp thì không làm xong. Cự Giải Lão phải nấu cơm cho cả bọn tính cả là 13 người. Đến ngày thứ ba, Cự Giải hết chịu nổi cảnh phải nuôi 10 người này và cả bọn dị nhân đều lười nhác không ai muốn tốn công dọn xác nên quýêt định tống cổ cả đám họ Lưu đi.
10 người họ Lưu sau nhìêu ngày bị ba gã dị nhân kỳ dị đày ải đủ trò cuối cùng được thả, mừng không tả xiết, vắt giò lên cổ chạy băng rừng về. Trên đường về họ nhanh chóng bắt kịp Đông Tử lúc này đã tỉnh táo nhiều từ khi có thuốc kiềm độc của Bạch Dương.
Tuy nhiên, lúc họ gặp lại tiểu thư Đông Tử cũng là cảnh họ không thể quên.
Lúc đó, Đông Tử đang đứng xoay lưng lại phía họ. Đối mặt Đông Tử là người áo đen Vạn Độc Vương. Không thấy hai người trao đổi gì nhưng Vạn Độc Vương trông đằng đằng sát khí. Hắn nghiến răng tung một chưởng vào ngực khiến Đông Tử ngã quỵ ngay tức khắc. Xong rồi, chẳng thèm nói gì thêm, bình thản đeo mặt nạ lên và chầm chậm bước đi khuất. 10 người họ Lưu co rúm vào nhau để Vạn Độc Vương đi qua. Ánh mắt gã khiến cả bọn sợ teo người. Và cái khí lạnh cùng những hạt tuyết đen bay bay khi Vạn Độc Vương bước đi khíên cả bọn càng thêm teo cơ.
Đến khi họ định thần chạy lại đỡ Đông Tử dậy thì Đông Tử đã ói máu đen, mặt mày tái ngắt, mạch đập lọan xạ. Lúc đó đã trễ. Đông Tử gượng dậy nói: "không sao... chỉ là món nợ phải trả." Rồi kiên quyết lên đường quay về võ đường.
Cả bọn thương tích đầy mình dìu nhau đi ngày đêm. May mà về kịp ngay sáng ngày cưới. Thấy quân lính nhà Vĩnh Phúc bao vây đầy trước võ đường. Vĩnh Phúc nghe tin Đông Tử về thì xồng xộc chạy đến, nạt nộ la hét đòi giết cô dâu chạy trốn. Đông Tử chỉ bảo
"Tôi không chạy trốn! Hãy bắt đầu lễ cưới như dự định"
Chú rể thấy cô dâu cương quyết thế mới an tâm hạ lệnh rút quân khỏi võ đường.
Và đám cưới được cử hành long trọng. Kèn trống, đèn hoa. Cô dâu Đông Tử mặc xiêm y lộng lẫy.
Vậy mà chưa đầy vài giờ sau, hoa lễ cưới bị tháo hết và dải khăn tang được giăng lên. Khách đến dự cưới tự dưng đổi thành phúng điếu.
Cô dâu Đông Tử chết ngắc trong khi lễ cưới tiến hành. Chết thật. Chết lạnh queo. Lại có dấu hoa tuyết đen trên cổ. Dấu của kẻ ra tay đầu độc, thiên hạ chỉ có một người. Tên dị nhân khét tiếng giết người không gớm tay
Vạn Độc Vương.
Sư phụ Dương Kiến Minh nhận ra dấu vết thì nhất quyết bắt buộc Vĩnh Phúc phải từ hôn. Thấy tên tà giáo Vạn Độc Vương xuất hiện tại hôn lễ và lại thấy người Lưu gia bị tên này giết, bọn họ không muốn bị vạ lây.
Vĩnh Phúc cũng chẳng cần xác cô dâu làm gì. Xác cô dâu có mang khăn ấm đến cho hắn lau chân được đâu.
Nên xác Đông Tử được quàn tại võ đường họ Lưu.
Người đau buồn nhất trong chuyện này, ngọai trừ gia đình Lưu ra, còn có Bảo Thường. Bảo Thường là con nuôi nhà họ Lưu. Từ nhỏ được đem về nuôi học võ rồi lớn lên làm võ sư và bảo tiêu tại võ đường. Bảo Thường vốn lớn lên cùng Đông Tử và không chỉ yêu thương Đông Tử như con gái người cứu mạng mà là như một người em, một người yêu. Con gái nhà họ Lưu có ba người Đông Tử, Xuân Thu và Bảo Yến. Xuân Thu thông minh lanh lợi nhưng chỉ thích đàn hát, ngâm thơ. Bảo Yến còn quá nhỏ. Chỉ có Đông Tử vừa xinh xắn lại thông thạo võ thuật, từ nhỏ đã luyện võ cùng Bảo Thường.
Khi Đông Tử bị ép cưới, Bảo Thường giận đến điên người nhưng không làm gì được. Đông Tử chết trong ngày cưới, Bảo Thường đau đớn đến bỏ ăn, bỏ ngủ, suốt hai ngày quỳ cạnh quan tài Đông Tử.
Thọat đầu Bảo Thường không nói gì chỉ im lặng nhìn gương mặt lạnh tanh tái mét của Đông Tử trong quan tài. Sau đó điên tiết lên tự đánh mình, đòi chết cùng Đông Tử. Kêu gào mệt mỏi, hắn lại câm lặng chỉ quỳ gối nhìn quan tài không chớp mắt.
Thái độ của Bảo Thường càng thê thảm khi những kẻ đến phá đám tang cứ lần lượt kéo đến.
Thọat đầu là Vĩnh Phúc. Đêm đầu tiên thì không thấy đâu. Đến đêm thứ hai Vĩnh Phúc trốn thầy, kéo bốn tên cận vệ và hai ba cô "người hầu" vào xem mặt xác chết. Để kiểm chứng rằng thật gia đình họ Lưu không bày trò trốn tránh.
Bảo Thường xông vào đánh đấm bốn tên cận vệ đến cùng không cho tiến lại gần quan tài. Đến lúc nhị tiểu thư Xuân Thu bình thường nhỏ nhẹ, hét lên ra lệnh Bảo Thường không được làm càn, Bảo Thường mới thôi.
Xuân Thu hiểu rằng bọn Vĩnh Phúc chỉ kiếm chuyện xả tức nên càng cấm chúng lại càng có cớ làm tới. Xuân Thu bảo:
"Nếu ngươi muốn tới xem xác Đông Tử thì cứ xem"
Và tự tay đẩy nắp quan tài cho Vĩnh Phúc xem thực sự Đông Tử nằm bất động trong quan tài. Xuân Thu cũng dọa thêm:
"Đại tỉ của chúng tôi vô phúc bị đầu độc chết, trên cơ thể vẫn còn độc dược. Nhà họ Lưu đã có bốn người vì giúp khâm liệm xác mà đang trúng độc không chữa được. Nếu Vĩnh Phúc công tử múôn đem xác đại tỉ về thì cứ đem".
Vĩnh Phúc nghe thế sợ thật, nên chỉ từ xa hấp háy nhìn. Thấy đúng Đông Tử nằm cứng đờ, mắt nhắm nghiền, mặt trắng tóat thì mới kéo về.
Chuyện Vĩnh Phúc kéo đến làm càn khiến Bảo Thường rất đau lòng. Hắn ôm góc quan tài mà khóc rằng "tiểu Đông Tử thật vô phúc, chết cũng không được yên thân!"
Bảo Thường khóc rền rĩ khiến Xuân Thu, Bảo Yến và hai anh trai của Đông Tử là Lưu Tiền và Lưu Kỳ càng xót xa hơn.
Đó là đêm thứ hai Đông Tử chết.
Vĩnh Phúc vừa đi khỏi, lại đòan khách không mời mà đến. Lần này là Bạch Dương và 7 người con gái xinh đẹp. Tất cả đều mặc màu trắng như thường lệ. Bạch Dương không thèm xưng danh, chầm chậm đi trong vòng hộ tống lả lướt của 7 cô gái. Bạch Dương lại bên quan tài, đích thân chạm tay vào má Đông Tử và xem xét vết hoa tuyết trên cổ cô. Xong rồi lắc đầu và chỉ thở dài rằng
"Tên Vạn Độc Vương này, cả người vô tội cũng không tha. Cho dù ta đã cho cô thuốc kìêm độc vậy mà lại trúng chưởng của gã lần thứ hai".
Thấy nhóm Bạch Dương từ tốn lễ độ, Xuân Thu hỏi danh tánh và khi Bạch Dương tự nhận là "người bạn tốt", nhà họ Lưu mời cả đòan nghỉ lại một đêm. Xuân Thu dẫn đòan người ra nhà sau. Nhà họ Lưu cũng mệt mỏi đi ngủ. Chỉ còn lại Bảo Thường vẫn thức canh xác.
Khỏang giữa đêm, Xuân Thu thức dậy mang thức ăn đến cho Bảo Thường.
Lúc đó, lại một vị khách không mời xuất hiện.
Không om xòm, hung hăng, bất lễ như cậu ấm Vĩnh Phúc. Cũng không thơ mộng, đẹp đẽ như đòan Bạch Dương, vị khách này đi một mình. Bước đi không thành tiếng nhưng lại có tiếng gió rít khe khẽ như tiếng rắn trườn.
Người đó bước vào đại sảnh nơi đặt quan tài Đông Tử mang theo khí lạnh và bông tuyết đen tung bay trong không khí. Những dải rèm tang trắng trong sảnh bay phần phật rồi tuột xuống, nhẹ nhàng vén lộ quan tài Đông Tử. Một dãi khăn tang trắng cuốn theo gió quấn vào vai người lạ áo đen. Hắn điềm tĩnh gạt dải rèm ra và đưa tay gỡ mặt nạ xuống.
Xuân Thu và Bảo Thường nhận ra ngay người này.
--------------------
Lúc đó, chỉ có 3 người trong đại sảnh. Xuân Thu vốn không hề có võ công. Bảo Thường chỉ là võ sư tầm thường nhà họ Lưu. Còn vị khách vừa vào là giang hồ khét tiếng một trong 18 dị nhân nổi danh, Vạn Độc Vương, cũng chính là người hạ độc giết Đông Tử.
Vạn Độc Vương bước vào, kèm là một làn khói nhẹ khiến Xuân Thu và Bảo Thường vừa hít nhằm đều tê liệt người không cử động cũng không nói nên lời.
Vạn Độc Vương vừa đi vừa tháo mặt nạ ra. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Cái nhìn lạnh lẽo, chết chóc. Khí lạnh ùa theo dập tắt hơn nửa ngọn đèn trong đại sảnh.
Vạn Độc Vương thong thả tiến lại quan tài, mở nắp và chạm nhẹ vào xác Đông Tử. Gương mặt Đông Tử lúc này trắng tóat, mắt nhắm nghiền. Cổ hiện rõ vết hoa tuyết đen. Vạn Độc Vương bế xác Đông Tử ra khỏi hòm, đặt ngồi xuống đất, dựa vào hòm. Hắn nghiên cứu vết hoa tuyết trên cổ Đông Tử kỹ càng rồi xé áo Đông Tử để lộ ra hai dấu hoa tuyết khác trên ngực xác chết.
Khi Vạn Độc Vương xăm xoi xác Đông Tử thì cả Xuân Thu và Bảo Thường đều đau lòng lắm. Không rõ Vạn Độc Vương làm gì nhưng thấy tên dị nhân này mò mẫm cơ thể xác chết thì Bảo Thường uất ức cắn môi bật cả máu.
Vạn Độc Vương điểm huyệt vào từng điểm của cánh hoa tuyết trên ngực và trên cổ xác Đông Tử. Từ cánh hoa tuyết, vô số kim châm từ từ trồi ra. Hắn thong thả từ tốn gỡ kim không vội vã cũng chẳng quan tâm hai nhân vật phụ là Xuân Thu và Bảo Thường kia đang tuyệt vọng quan sát.
Xuân Thu không hung hãn như Bảo Thường, cũng chẳng có khả năng vận công nên khi trúng huyệt chỉ im lặng quan sát, mới chú ý rằng Vạn Độc Vương không phải có mối quan tâm dung tục gì đến xác chết. Ngược lại, Vạn Độc Vương chạm tay vào Đông Tử vì vận công điều hòa nội lực sang Đông Tử. Bàn tay hắn hơi hồng lên và có quầng sáng nhẹ nơi tiếp xúc giữa bàn tay hắn và Đông Tử.
Đúng lúc Xuân Thu chợt nghĩ Vạn Độc Vương quả có ý lành thì Vạn Độc Vương ghì Đông Tử gần sát người, thổi nhẹ luồng khói vào môi Đông Tử.
Đông Tử vẫn không nhúc nhích, Vạn Độc Vương kiên trì hà hơi vào Đông Tử. Đến khi khói tan, Đông Tử vẫn không động đậy gì. Gương mặt chỉ hồng hào lên chút ít. Vạn Độc Vương quan sát Đông Tử rất chú tâm, ánh mắt dịu dàng. Khi chạm vào Đông Tử lại lưu ý cẩn trọng như đang chạm vào đồ sứ quý.
Thế nhưng, đến khi mặt kề mặt, và Đông Tử bất động cứ ngã vào lòng, thì tự dưng, mùi hương con gái từ Đông Tử làm Vạn Độc Vương nhớ tới cảm giác đôi môi Đông Tử chạm vào má mình đêm hai người lần đầu tiên gặp nhau. Hay ngày thứ hai thức dậy ngắm Đông Tử ngủ say sưa.
Ngày đó, Đông Tử ngủ say, mắt nhắm nghiền, hơi thở phập phồng, và đôi môi mềm hơi hé mở...
Lúc này, Đông Tử cũng như ngủ say. Mắt cũng nhắm nghiền, làn da mỏng manh, cơ thể mềm mại, nằm gọn trong vòng tay Vạn Độc Vương, đôi môi cũng hé mở và gần như chỉ cách một hơi thở. Mỗi lần chớp mắt, Vạn Độc Vương có thể cảm nhận lông mi mình phết nhẹ lên má Đông Tử.
Và mùi hương ngọt ngào, dìu dịu, mùi hương cơ thể một thiếu nữ như có thể thấm qua lớp áo đen và làm mềm cái vẻ lạnh lẽo, gai góc của từng chân tơ kẻ tóc con người đầy độc dược này.
Chính vì thế
cho nên,
trong khi đang vận công truyền nội lực cho Đông Tử,
ngay giữa đại sảnh lễ tang,
khi Xuân Thu và Bảo Thường cứng đơ người quan sát,
Vạn Độc Vương môi chạm môi hôn Đông Tử.
Thọat đầu chạm nhẹ vào môi dưới, sau táo bạo hơn ngậm vào môi trên. Và sau đó hôn thật sự.
Hơi ấm từ Vạn Độc Vương làm cái lạnh trên môi Đông Tử chảy tan ra. Như thể, Đông Tử cảm nhận được hơi thở của Vạn Độc Vương trên môi mình và cũng mềm mại đáp trả.
Khi chợt nhận ra mình đang hôn Đông Tử, Vạn Độc Vương nhanh chóng kiềm lại được. Vạn Độc Vương rất bất ngờ trước hành động vừa rồi của bản thân.
Tuy không hôn nữa nhưng Vạn Độc Vương vẫn ghì chặt Đông Tử, môi kề môi, đấu tranh tâm lý dữ dội giữa tiếp tục làm chuyện mình muốn làm (hôn tiếp) hay chuyện mình nên làm (dừng). Cuối cùng, với ánh mắt đầy u uẩn, Vạn Độc Vương quyết định không hôn Đông Tử nữa mà chỉ âu yếm ôm cô vào lòng.
Bảo Thường và Xuân Thu thấy Vạn Độc Vương đột ngột hôn Đông Tử như thế thì há hốc cả mồm. Đặc biệt Xuân Thu thọat đầu súyt tưởng Vạn Độc Vương có ý tốt. Nhưng khi thấy Vạn Độc Vương thỏai mái chậm rãi hôn chị mình như thế thì phút mềm lòng khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Vạn Độc Vương bíên đi mất. Hai người bất lực nhìn Vạn Độc Vương ôm Đông Tử mà không làm được gì.
Mãi một lúc sau, phu nhân họ Lưu đi ngang thấy đèn đại sảnh tắt gần hết mới bước vào xem. Thấy bóng người áo đen đang ngồi đó, ôm xác con mình còn hai đứa còn lại thì cứng đơ như pho tượng kế bên, một đứa - Bảo Thường- sắc mặt méo mó như thể vừa bị ai đó rút tim ra ngòai, bà tri hô.
Vạn Độc Vương lúc đó mới giật mình mở mắt. Nét mềm mại ngọt ngào trong ánh mắt biến mất. Đông Tử vẫn chưa động đậy gì mặc dù gương mặt đã hồng hào tươi tỉnh lắm rồi.
Chỉ trong một phút, cả võ đường họ Lưu rầm rầm kéo vào đại sảnh. Bọn Bạch Dương và 7 kiều nữ cũng xuất hiện ăn mặc bảnh bao, cung tên chỉnh tề như thường lệ.
Người võ đường xông vào tấn công Vạn Độc Vương giành xác lại. Một tay Vạn Độc Vương vẫn phải truyền nội lực cho Đông Tử và tay kia chỉ một lóang đã đánh bại được cả võ đường. Bảo Thường lúc này đã được giải huyệt, xông vào chém nhưng mũi kiếm của hắn bị một tay Vạn Độc Vương giữ lại. Lưỡi kiếm gặp chất độc trên ngón tay trần của Vạn Độc Vương thì biến thành màu đen trước sự kinh hãi của mọi người. Lưỡi kíêm sau đó bị bẽ gãy như que tăm.
Cả võ đường họ Lưu quả thật không phải là đối thủ của một trong những cao thủ võ lâm như Vạn Độc Vương.
Nhóm người đỏm dáng Bạch Dương công tử kia thì không phải hạng tầm thường. Đã từng đả thương Vạn Độc Vương trong quá khứ và cũng nhiều lần dồn hắn đến đường cùng, lần này, cả bọn lại gặp cơ hội quá tốt khi Vạn Độc Vương phải truyền công cho Đông Tử và không thể chiến đấu hay chạy trốn.
Thế nhưng, khi những cô gái này giương cung thì Bạch Dương ra hiệu chờ. Hóa ra, Bạch Dương đóan biết Vạn Độc Vương đang vận công lay tỉnh Đông Tử, nếu tấn công và đả thương Vạn Độc Vương, Đông Tử sẽ chết vĩnh viễn.
Hai phe do đó gườm gườm nhìn nhau chờ đợi, không khí căng như dây đàn. Tất cả ánh mắt hau háu dồn vào Đông Tử lúc này vẫn bất động.
Đột nhiên Đông Tử thở mạnh và hơi cựa quậy ngón tay.
Ngay lập tức, 7 cô gái đi cùng Bạch Dương đồng lọat hạ tiễn. Vạn Độc Vương vẫn chưa kết thúc lay tỉnh Đông Tử nên chỉ có một tay đón được 7 mũi tên này. Khi vừa hạ tay xuống, mới bíêt mũi tên Bạch Dương bắn chỉ sau một phần mười giây lao vun vút tới ghim thẳng vào họng Vạn Độc Vương.
Đông Tử chớp chớp mắt tỉnh dậy, chưa định thần đã thấy máu nhỏ giọt xuống mặt.
Máu đỏ rơi đầy áo liệm trắng Đông Tử đang mặc.
Ngước nhìn lên, hình ảnh đầu tiên Đông Tử nhìn thấy là Vạn Độc Vương người đầy máu. Một mũi tên găm sâu vào họng. Máu cứ từ mũi tên chảy thành dòng đầy đất.
Vậy mà, một tay, Vạn Độc Vương vẫn truyền nội lực cho Đông Tử.