Tuyệt địa sủng ái

Rạng sáng bốn giờ, Lâm Dã phát một tin vào vòng bạn bè: Tôi đã trở về.
 
Định vị Giang Thành.
 
Anh để di động lên đầu giường, tắt đèn kéo chăn che mặt.

 
Hai năm trước rời đi, Weibo nộp cho công ty, Wechat thì không đăng nhập, anh là một người mất tích.
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh hoảng hốt nghe được chuông điện thoại. Điện thoại yên lặng hai năm, trong nháy mắt vang lên làm Lâm Dã có chút không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực tại.
 
Lâm Dã bỗng nhiên ngồi dậy, bên trong căn phòng một màu đen kịt. Chuông điện thoại tiếp tục vang, anh hung hăng xoa mặt một cái, mở đèn ngủ cầm điện thoại lên, nhìn thấy màn hình người gọi là Giang Húc. Thở ra một hơi, thư giản tâm tình dựa vào đầu giường nghe điện thoại, “Tôi là Lâm Dã.”
 
“Cậu về Giang Thành rồi?”
 
“Ừm.” Lâm Dã chưa tỉnh hẳn, giọng nói mang theo giọng mũi khàn khàn.
 
“Bây giờ tay cậu sao rồi?”
 
Lâm Dã duỗi cánh tay thon dài kiếm hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, anh nhíu mũi, lấy một điếu thuốc ra cắn. Trong phòng ánh đèn không sáng lắm, chiếu vào Lâm Dã làm cho làn da tái nhợt càng thêm không khỏe mạnh. Âm thanh bật lửa thanh thúy, ngọn lửa màu xanh cuốn lên điếu thuốc, đốt ra ánh sáng mỹ lệ.

 
“Ừm.” Anh lại lên tiếng, khói rơi xuống phổi, lập tức biến anh thành quỷ ho. Trong lúc ho khan, anh nhìn tên trên màn hình điện thoại, Giang Húc, bắt đầu nhớ lại người này.
 
“Ừm là còn có thể đánh sao?” Giang Húc nói, “Cậu bớt hút thuốc một chút.”
 
“Không có chuyện gì.” Lâm Dã thở ra khói, cuối cùng mang Giang Húc ra khỏi chỗ sâu trong ký ức hỗn độn. Cầm tàn thuốc cách mình xa một chút, ngồi thẳng nói, “Đánh chuyên nghiệp không được, cái khác không thành vấn đề.”
 
Anh lại lấy điện thoại xuống nhìn, nhìn thấy thời gian ở trên, bảy giờ sáng.
 
“Bây giờ làm gì? Còn chơi game không?”
 
Lâm Dã nhíu mày, cắn điếu thuốc trở lại nhấc chân xuống giường, đi chân trần đạp lên sàn nhà lạnh buốt. Đầu xuân ở phía nam, lạnh thấm vào xương tủy. Lâm Dã mở màn cửa ra, ánh sáng không kịp chờ đợi xông vào trong phòng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
 
“Không có chơi.”
 
“Nơi này tụi tôi thiếu streamer, cậu muốn thử không?”
 
Mặt trời lúc bảy giờ sáng, lúc Lâm Dã đánh chức nghiệp chưa từng thấy qua, sau khi giải nghệ cũng chưa từng thấy qua. Lạnh làm đầu óc của anh thanh tỉnh, anh giải nghệ hai năm.
 
“Yêu cầu trở thành đối thủ của streamer không quá cao, có thể không lộ mặt, cậu không muốn công khai, sẽ không ai biết cậu là Hawk.”
 
Lâm Dã lại hút một hơi, hơi nóng trong phòng ngưng tụ thành giọt nước, thuận theo bề mặt kính rơi xuống. Trước khi giải nghệ, anh đã nghĩ tới đường lui. Tìm trường học học lại lần nữa, tiền trong tay đủ sống vài năm. Nhưng không như mong muốn, năm đầu tiên sau khi giải nghệ anh lại vượt qua trong bệnh viện, năm thứ hai sau khi giải nghệ, anh vẫn vượt qua trong bệnh viện, nhân tiện đưa tiễn ba mẹ anh.
 
“Làm thế nào? Làm với ai?” Lâm Dã dụi tắt thuốc, không giả vờ khách sáo, thật là lạnh. Anh bước nhanh về giường, nhanh chóng nhét mình vào chăn. Anh cực kỳ sợ lạnh, gắt gao quấn chăn quanh mình, kiềm chế không cho răng run lên nhanh chóng hỏi, “Bây giờ tôi không có gì hết.”
 
Lúc trước Lâm Dã cũng từng livestream chơi game, chiến đội FW vừa cầm cúp vô địch thế giới, mấy nhà đài phát trực tiếp liền đến cướp người, cuối cùng bọn họ ký hợp đồng Trực tiếp với Hương Tiêu với giá cao. Lâm Dã là đội trưởng, có kỹ thuật tốt nhất lúc ấy, phí ký kết của Lâm Dã bằng ba người cộng lại. Hương Tiêu trực tiếp cho anh bài đẩy lớn, chính thức thổi phồng, đó là lúc Lâm Dã nổi bật nhất.
 
“Tụi tôi có đội ngũ, cậu biết Lucifer không? Chính là ông chủ của công ty tụi tôi. Một streamer trong đội của anh ta rời khỏi, bây giờ thiếu người đảm nhiệm kỹ thuật, vừa nghe tôi đề cập đến cậu, anh ta liền đồng ý để cậu tới thử chút.” Trước kia Giang Húc là hậu cần chiến đội FW, quan hệ với Lâm Dã cũng không tệ lắm, ngày Lâm Dã rời khỏi chiến đội FW, Giang Húc cũng rời khỏi. Hai năm nay bọn họ liên hệ đứt quãng, Lâm Dã biết Giang Húc làm người quản lí Trực tiếp. “Dã ca, về phía đãi ngộ, quan hệ giữa tụi mình tôi cũng không vòng vo với cậu. Cậu giải nghệ không lộ diện hai năm, bây giờ trực tiếp nói về tiền bạc không tốt lắm. Giữa trưa cậu qua công ty tụi tôi, gặp mặt nói chuyện với Lucifer. Cậu cảm thấy tôi nói vậy có được không, bây giờ tôi đi đón cậu?”
 
Lâm Dã biết người tên Lucifer này, bây giờ là streamer tuyến một đang hot, thường lên trên hot search.
 
“Gửi địa chỉ qua điện thoại tôi đi.” Bây giờ Lâm Dã thiếu tiền, thiếu đến điên rồi. Hai mươi ba tuổi, không quan trọng muốn gì, anh đăng tin trên vòng bạn bè chính là cúi đầu, không có trình độ không có kinh nghiệm làm việc, muốn tìm công việc quá khó khăn, “Tôi tự đi.”
 
Anh nghèo đến mức này, không muốn bị người khác nhìn thấy.
 
Cúp điện thoại, Lâm Dã để điện thoại trên bàn, chống tay lên chán một hồi mới đứng dậy đi toilet.
 
Muốn sinh tồn, có cái rắm dùng tôn nghiêm, không làm sao có ăn.
 
Lâm Dã lấy từ trong vali ra một bộ quần áo hơi tươm tất, hàng hiệu anh mua trước đó và áo lông dài. Ra khỏi phòng trọ liền gặp cặp vợ chồng đang đánh nhau, giày người phụ nữ kia ném lên trên quần áo anh, in hình dấu chân xám xịt.
 
Giày rớt xuống đất, Lâm Dã chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh hung ác nham hiểm. Cặp vợ chồng kia tạm thời tắt lửa, Lâm Dã hung hắng đá văng giày ra, khóa cửa lại nhanh chân ra cầu thang.
 
Bây giờ phòng trọ Lâm Dã ở điều kiện cực kém, vùng ngoại ô không còn là vùng ngoại ô, một phòng ngủ một phòng tắm, một tháng ba ngàn. Một tầng ở hơn hai mươi phòng, mở cửa ra đối diện là nhà người khác.
 
Anh sợ bị ồn ào, bây giờ cũng thích ứng các loại tạp âm hàng xóm làm ra.
 
Lâm Dã kêu một phần mì hoành thánh chiên của cửa hàng dưới lầu, một tô mì hoành thánh, anh vừa ăn vừa tra tư liệu về Lucifer. Trước kia Lucifer cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, đánh Tuyệt Địa Cầu Sinh. Đánh chẳng ra sao, đội ngũ giải tán, sau đó hắn chuyển sang làm streamer lại nổi tiếng ngoài ý muốn.
 
Lâm Dã nhíu mày, uống một hớp canh lại bị nhiễu xuống cằm, lăn vào trong cổ áo. Lâm Dã cất điện thoại, vội vàng rút giấy lau nước canh.
 
Cuối cùng bộ quần áo này cũng không thể mặc.
 
Công ty Lucifer xây ở biệt thự ven sông tấc đất tấc vàng, Lâm Dã ở vùng ngoại ô, đón xe hết một trăm tám mới đến được nơi đất lát vàng này, thật sự đau phổi.
 
Bờ sông vắng vẻ gió lạnh, Lâm Dã đợi hai phút, Giang Húc lắc lắc thân hình mập mạp chạy như bay đến, đặc biệt vui mừng hô, “Dã ca.”
 
Lâm Dã bấm mi tâm một cái, lại đem tay cất vào túi áo lông, gật đầu hỏi thăm. Hai năm này, anh với Giang Húc cũng chỉ tán gẫu qua mạng, gặp lại lần nữa, trước sau có chút lạ lẫm.
 
“Chơi chán à?” Giang Húc đưa tay muốn khoác vai Lâm Dã, Lâm Dã theo bản năng nghiêng người tránh đi, Giang Húc bắt lấy không khí. Trong nháy mắt trong mắt hai người đều là xấu hổ.
 
Lâm Dã tằng hắng một cái, kéo khẩu trang xuống, “Kia… Bả vai đau.”
 
“Tôi biết, tôi biết.” Giang Húc gượng cười, nói sang chuyện khác, “Gần đây có chơi game à?”
 
Mấy ngày trước đi quán net chơi, xem như chơi game. Lâm Dã đeo khẩu trang lại, gật đầu.
 
“Cảm giác thế nào?”
 
“Ừm.”
 
Giang Húc vừa đi vừa giới thiệu hoàn cảnh nơi này, tiện tay chỉ biệt thự xa hoa nhất nói, “Trước kia trụ sở huấn luyện của KG ngay chỗ này, bây giờ chắc chuyển qua Phổ Đông.”
 
Lâm Dã nhìn Giang Húc một chút, KG? Quán quân PGI hai lần liên tục, đội mạnh nhất trong các tân binh.
 
“Ông chủ của tụi tôi đem địa chỉ công ty chuyển tới chỗ này cũng là vì nghĩ dính chút khí quán quân mà --” Giang Húc bỗng nhiên phanh lại, lập tức quay đầu nhìn Lâm Dã, Lâm Dã cũng trở nên nổi tiếng tại PGI [1], bây giờ Lâm Dã xuống dốc như vậy, nghe mười phần châm chọc. “Dã ca, cậu năm đó mới là đỉnh cao, bọn họ không bằng --”
 
[1] PGI: PUBG Global Invitational hay còn được biết tới với cái tên PGI chính là giải đấu được coi như Chung kết thế giới của tựa game sinh tồn  PlayerUnknown’s Battlegrounds với sự góp mặt của 20 đội tuyển xuất sắc nhất thế giới.
 
“TigerK bắn tỉa rất kinh diễm.” Giọng nói Lâm Dã không chút gợn sóng, nhìn thoáng qua Giang Húc, tóc hơi dài cắt ngang trán che khuất ánh mắt u ám, “Cậu ta nghiền ép Lý Dương, cũng nghiền ép tôi.”
 
TigerK là đội trưởng chiến đội KG, cũng là tay bắn tỉa KG. Năm đó Lý Dương là tay bắn tỉa chiến đội FW, đồng đội Lâm Dã.
 
“Bây giờ Lý Dương thế nào?” Lâm Dã nghiêng đầu nhìn về phía Giang Húc, ánh mắt bình tĩnh như trước, như biển dưới bóng tối.
 
“Đi đến chiến đội ZA.” Giang Húc kéo cửa biệt thự ra, “Làm dự bị.”
 
Lâm Dã dừng bước, một tay đút túi híp mắt, cảnh còn người mất.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui