Tuyệt Địa

Trong tưởng tượng của Trần Phi thì tiên nữ giáng trần e rằng cũng chỉ đẹp cỡ thiếu nữ này là cùng. Mà cũng có thể nàng ta chính là tiên nữ thật, khí chất cao quý xuất trần này khó mà xuất hiện ở người phàm.

Trần Phi cứ thế ngây ngẩn ngắm nhìn thiếu nữ Mộng Phí Băng đến xuất thần.

Mộng Phí Băng bị ánh mắt trần tục ngây dại của Trần Phi liên tục 'phạm thượng' thì hơi khó chịu, mày liễu cau lại, khuôn miệng nhỏ nhắn hừ khẽ một tiếng lạnh lẽo.

Thiếu nữ chua ngoa thấy thế, liền cao giọng răn dạy.

"Thằng nhóc hạ lưu! Còn không mau thu ánh mắt vô sỉ của ngươi lại, có tin ta móc mắt ngươi ném cho chó ăn không?"

Cao Thủ đứng đó cũng thấy tức điên người.

Thằng nhóc con vô dụng này, có mỗi việc trốn cũng trốn không xong, làm hư việc của gã. Đã vậy còn bày ra bộ dạng hám gái quên trời quên đất, thật là hết thuốc chữa. Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu thôi, dù có học theo gã cũng không nên giỏi hơn thầy như vậy chứ? Thật chẳng ra thể thống gì.

Trở thành tâm điểm cho mọi người chê cười, Trần Phi xấu hổ gãi đầu gãi tay, ánh mắt luyến tiếc dời đi nơi khác. Vừa rồi nó hoàn toàn không có ý nghĩ xấu xa gì trong đầu cả, chỉ là không biết sao cứ thích ngắm nhìn vị Mộng sư tỷ vô cùng mỹ lệ này mà thôi. Tâm lý yêu mến cái đẹp dường như nam nhân nào cũng có, dù già hay trẻ, đây là bản năng tự sinh ra thì phải.

Thiếu nữ chua ngoa đi đến trước mặt Trần Phi, xòe bàn tay trắng trẻo ra.

"Mau đưa trứng Thiên Vũ Điểu ra đây nhanh lên! Nếu còn chậm trễ, đừng trách ta tịch thu hết tài vật trên người ngươi."

Trần Phi lén nhìn qua chỗ gã mập dò hỏi, chỉ thấy gã thở dài thườn thượt, vẻ mặt chán nản.

"Nhanh lên!" Thiếu nữ chua ngoa gắt.

Rơi vào tình cảnh này thì Cao Thủ có gian xảo thế nào cũng vô phương, chỉ biết trơ mắt nhìn Trần Phi lấy một quả trứng Thiên Vũ Điểu từ trong nhẫn trữ vật ra, ngoan ngoãn giao cho thiếu nữ kia.

Thiếu nữ chua ngoa cầm quả trứng quan sát một chút, sau đó vui mừng đưa cho Mộng Phí Băng. Nàng này liền thu lấy, cũng không thèm nhìn qua lần nào, hành động rất tùy tiện.

Chưa thỏa mãn, thiếu nữ chua ngoa lại ra lệnh cho Trần Phi.

"Còn bao nhiêu thì mau giao hết ra đây, định giấu diếm à?"

Trần Phi hơi lùi lại phía sau, vẻ mặt không phục nói.

"Bọn ta bỏ biết bao nhiêu công sức, trăm phương ngàn kế mới đoạt được một quả trứng, đã đưa cho sư tỷ cả rồi. Đừng ép người quá!"

Thiếu nữ chua ngoa cười lạnh, môi hơi bĩu ra.

"Ép ngươi thì đã sao? Làm gì được ta nào? Muốn động thủ thì nhào vô, chấp cả hai huynh đệ các ngươi đấy."


Cao Thủ nghe vậy, ánh mắt chợt lạnh lẽo, linh lực vận chuyển xuống bàn tay, tùy thời xuất thủ. Gã tuy đơn bạc, không có thế lực che chở phải chịu nhịn nhục, nhưng cũng không phải loại người ai muốn hiếp đáp sỉ nhục ra sao chỉ biết đứng yên chịu trận.

Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, lúc nào cũng có thể nổ ra một trường ác đấu.

Bỗng thiếu nữ mỹ lệ Mộng Phí Băng lên tiếng, giọng nói cực kỳ êm tai dễ chịu.

"Bỏ đi Tử Tử! Ta cũng chỉ cần một quả trứng thôi, không cần làm khó bọn họ. Chúng ta đi."

Nói đoạn không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì, một chiếc thuyền nhỏ dài độ vài trượng hiện ra, tiếp đó tung người lên thuyền.

Hai thiếu nữ kia liền nhảy theo sau, trước khi đi thiếu nữ chua ngoa gọi là Tử Tử còn ngoảnh lại cười cợt.

"Lần này, ta nghe lời Mộng sư tỷ tha cho các ngươi. Nếu lần sau gặp lại, các ngươi còn dám cứng đầu thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"

Chiếc thuyền được chế tạo bằng bạch ngọc nhanh chóng phá không lao đi, trong vài nhịp thở đã mất dạng nơi chân trời.

Gã mập Cao Thủ nhìn theo, miệng hơi lẩm bẩm.

"Phi Chu, con mẹ nó, nha đầu kia thật là giàu có! Bao giờ kẻ nghèo như ta mới đủ linh thạch sắm một chiếc đây."

Ngẩn ra một chút, gã mập ngoắc Trần Phi lại. "Đưa trứng cho ta."

Trần Phi liền đưa luôn nhẫn trữ vật có chứa hai quả trứng bên trong cho Cao Thủ. Dù sao nhẫn này cũng của gã mập đưa cho nó để tiện trộm trứng thôi, lúc này phải hoàn lại.

"Sư huynh làm sao lại rơi vào tay bọn họ thế?" Trần Phi tò mò hỏi.

Gã mập bực dọc đáp.

"Đúng thật con mẹ nó nhọ! Ta bị Thiên Vũ Điểu truy đuổi một đoạn, vốn tính toán thời gian chắc sư đệ cũng đã đắc thủ rồi, đang định tẩu thoát thì mấy con nha đầu đó đột ngột xuất hiện. Bọn ả xử lý Thiên Vũ Điểu xong, quay lại hang động tìm trứng không có liền đổ hết mọi chuyện lên đầu ta, sau đó bắt ta đi theo tìm ngươi. Thật là oan ức!"

Trần Phi nhủ thầm trong bụng, mấy nàng kia nghi ngờ gã mập hoàn toàn không sai, chẳng hiểu gã than oan ức ở chỗ nào.

Ngoài mặt nó chép miệng than. "Bọn họ giết chết Thiên Vũ Điểu nhẹ nhàng vậy ư?"

"Rất nhẹ nhàng! Nha đầu Mộng Phí Băng kia đâu phải là con người."

Gã mập liên tục chửi bới.

Trần Phi giật mình. "Ý sư huynh là sao? Không phải người, chẳng lẽ là yêu thú? Không thể nào, yêu thú làm sao xinh đẹp được như vậy!"


"Yêu thú con mẹ ngươi! Thằng nhóc ngu ngốc, đừng để vẻ ngoài mỹ lệ của nha đầu kia đánh lừa. Ả chính là một con rắn độc nhai người không nhả xương đấy!"

Gã mập trợn mắt giáo huấn Trần Phi một chập.

Trần Phi đành gật đầu cho qua. Thực tế trong lòng nó không tin lời gã sư huynh mập mạp cho lắm, nếu vị Mộng sư tỷ kia độc ác như lời gã nói thì mới rồi sao lại buông tha bọn họ, chỉ lấy đi một quả trứng Thiên Vũ Điểu.

Chửi mắng một hồi, xả được giận dữ tích tụ trong lòng, gã mập liền hối thúc Trần Phi lên đường trở về. Dù sao cũng còn đủ hai quả trứng để hoàn thành nhiệm vụ, coi như số bọn họ vẫn còn may mắn.

o0o

Lại mất gần một tuần lặn lội, sau đó sử dụng truyền tống trận thì hai người mới về đến Linh Thú đảo.

Tới đây hai người liền chia ra, Trần Phi về động phủ trước, còn gã mập thì đi tìm vị sư huynh kia trả nhiệm vụ.

Về đến động phủ, trước tiên Trần Phi tắm rửa một trận lấy lại tinh thần, rồi mới leo lên giường đá nằm nghỉ ngơi, đầu óc nghĩ lung tung.

Bản tính nó vốn hiếu kỳ, trong lúc quay về đã cố tình dò hỏi về lai lịch ba thiếu nữ kia.

Gã mập tuy vô cùng oán hận các nàng nhưng cũng nhanh chóng hồi tâm chuyển ý, không thèm đặt điều nói xấu gì như lúc đầu, chỉ hé lộ cho Trần Phi biết một số tin tức gã nghe được trước đó.

Ba nàng kia đều gia nhập Càn Hư đảo ở đợt tuyển chọn đệ tử gần đây nhất, tức là cách đây hơn hai năm. Xét về thân phận thì các nàng phải gọi Cao Thủ là sư huynh, vì gã nhập môn từ đợt trước đó nữa, cách đây bảy năm, cùng một lúc với La Hầu sư huynh. Nhưng Càn Khôn giới thực lực là trên hết, muốn người khác vị nể thì phải xem bản lãnh ngươi đến đâu. Cho nên gã mập có bị các vị sư muội coi thường cũng đành chấp nhận, chẳng biết trách ai.

Thiếu nữ chua ngoa Tử Tử và thiếu nữ còn lại tên Thu Thu, ngoài miệng gọi Mộng Phí Băng là sư tỷ nhưng thực chất thì ai cũng biết hai nàng này chính là tỳ nữ của Mộng Phí Băng, được gia tộc phái theo để chăm sóc cho nàng.

Mộng Phí Băng xuất thân từ Mộng gia, một gia tộc tu chân điển hình và có danh vọng hiển hách ở Càn Khôn giới. Không tính Thập Đại Tông Phái tu tiên có Càn Hư đảo trong đó, thì các thế lực mạnh mẽ còn lại phải kể đến Mộng gia ở những vị trí đầu.

Lại nói, Mộng Phí Băng không phải hữu danh vô thực, chỉ biết dựa vào uy vọng của gia tộc đỡ đầu, mà bản thân nàng chính là một thiên tài tu đạo. Ngay từ lúc kiểm tra tư chất nhập môn, nàng đã dẫn đến sự oanh động không kém gì La Hầu khi trước. Thậm chí một số trưởng lão cao tầng trong Càn Hư đảo còn nhận xét Mộng Phí Băng vượt trội La Hầu.

Cho nên nếu không tính ảnh hưởng của Mộng gia, thì chỉ riêng Mộng Phí Băng với tư chất tuyệt đỉnh cũng đã nhận được sự ưu ái, địa vị không nhỏ trong Càn Hư đảo. Hai tỳ nữ luôn theo bên người nàng cũng có tư chất khá cao, tuy nhập môn sau Cao Thủ rất xa nhưng hiện tại tu vi đã nhỉnh hơn gã một ít. Đây chính là lý do gã mập cay đắng nhìn các nàng cướp đi trứng Thiên Vũ Điểu mà không dám phản ứng gì, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Về phần Mộng Phí Băng thì không đệ tử nào biết nàng đã tu hành đến trình độ nào, chỉ biết chắc chắc đã đột phá Tụ Linh kỳ.

Đợt tuyển chọn đệ tử vừa rồi có không ít người ngang trời xuất thế, lúc thường có thể gọi là thiên tài, nhưng đều bị hào quang của Mộng Phí Băng che lấp. Gần đây còn nghe lời đồn thổi của một số đệ tử rỗi việc, nghe đâu La Hầu sư huynh rất có cảm tình với mỹ nữ này. Sự thật có đúng như vậy không thì chẳng ai biết rõ.

Tài cao, lại có chỗ dựa lưng lớn như Mộng gia, thế nên việc Mộng Phí Băng gia nhập Càn Hư đảo cũng khiến cho nhiều người khó hiểu.

Càn Hư đảo tuy là đại tông phái tu tiên nhưng nếu tính ra thì chỉ xếp hàng thứ năm, bên trên còn có bốn tông phái khác mạnh mẽ hơn không ít. Vậy mà chẳng hiểu sao Mộng Phí Băng lại từ chối lời mời của những tông phái này, đồng ý gia nhập Càn Hư đảo.


Trần Phi nằm ngẫm nghĩ, miệng treo nụ cười giễu cợt.

Hình như từ lúc bước chân vào Càn Hư đảo, gặp ai nếu không phải là thiên tài thì cũng đều mạnh mẽ hơn nó rất nhiều lần. Nam nhân thì thôi đi, đằng này cả những cô gái chân yếu tay mềm cũng có thể tùy tiện vò nắn nó, muốn vuông thì vuông, muốn tròn thì tròn. Thật chẳng biết phải sống nhẫn nhục đến bao giờ.

Bỗng nhớ tới ngọc giản màu đỏ khi nãy để trên bàn đá, Trần Phi liền ngồi dậy cầm lên ngắm nghía một chút.

Ngọc giản có màu đỏ rực, to hơn nắm tay, hình dạng tựa như mai rùa hơi khum khum, khá cổ xưa. Trần Phi cầm vào tay liền có cảm giác mát mẻ dễ chịu.

Mân mê nhìn tới lui, không thấy có gì lạ ngoài vẻ ngoài cũ kỹ, Trần Phi liền áp ngọc giản vào trán, hai mắt nhắm lại.

Lát sau, nó đặt ngọc giản xuống, vẻ mặt mừng rỡ pha lẫn sự mờ mịt khó hiểu.

Trong ngọc giản lưu lại một thiên công pháp tên gọi Thần Tâm Đoạt Thiên Công, đúng là thứ Trần Phi đang rất cần. Công pháp có khẩu quyết cực kỳ ngắn gọn, chỉ vẻn vẹn mấy mươi từ vô cùng khó hiểu. Bên dưới còn có một đồ hình chi tiết, vẽ rõ đường lối lưu dẫn linh lực. Ngoài ra thì không hề có thêm ghi chú giải thích hay bất kỳ thông tin gì về lai lịch của thiên công pháp này.

Cái gì mà "Linh khí tụ tâm. Tiến nhập vô ngã. Tẩy cân luyện cốt. Kinh mạch quán thông. Giải phóng cơ thể..."

Trần Phi lẩm nhẩm đọc lại đoạn kinh văn mấy lần, ngày càng không hiểu. Nếu không phải việc cưỡng ép lưu lại thông tin trong ngọc giản cần phải có pháp lực mạnh mẽ mới làm được thì Trần Phi đã sớm cho đây chính là một trò đùa của đứa bé nào nhàn rỗi không có việc làm rồi.

Bởi ngay từ câu kinh văn đầu tiên "linh khí tụ tâm" đã hoàn toàn sai lệch về đạo pháp tu hành lưu truyền mấy vạn năm ở Càn Khôn giới.

Dù chưa từng trải qua tu luyện nhưng Trần Phi cũng đã nghe những người khác nói lại, linh khí được hấp thu vào cơ thể sẽ dồn tụ ở Đan Điền, tức là phần dưới rốn một chút. Trong khi đoạn kinh văn này lại bảo nó hấp thu linh khí nén vào trái tim. Làm theo cách này chẳng biết có nổ tim mà chết bất đắc kỳ tử hay không đây?

Trần Phi cầm ngọc giản, sờ mó trong tay, tâm trí không ngừng lặp đi lặp lại đoạn khẩu quyết công pháp kỳ lạ. Cuối cùng nghĩ mãi chẳng thông, nó vứt hết khỏi đầu, lăn ra ngủ.

o0o

Sáng hôm sau, Cao Thủ đến tìm Trần Phi.

Vẻ mặt gã mập hớn hở, không nói cũng biết một nghìn điểm cống hiến đã tới tay.

Quả nhiên, gã mập bảo Trần Phi đưa lệnh bài thân phận ra, tiếp đó chuyển hai trăm điểm như đã hứa từ lệnh bài gã sang cho nó.

Trần Phi hơi cảm động. Vị sư huynh béo tốt này tuy tính tình xấu một chút nhưng cũng có lương tâm, ít ra đối xử với nó không tệ.

Hai người trò chuyện một lúc thì Trần Phi làm như vô ý hỏi.

"Sư huynh, có loại công pháp nào có kiểu tu luyện dồn tụ linh lực vào trái tim không, thay vì Đan Điền?"

Cao Thủ nhìn Trần Phi rất quái đản, mở miệng nói.

"Có hay không thì ta chẳng biết, vì chưa bao giờ nghe qua. Sao sư đệ hỏi vậy?"

Trần Phi cười cười.

"Không có gì. Đêm qua tiểu đệ rảnh rỗi nên mới nghĩ vu vơ, tự hỏi sao ai cũng lấy huyệt Đan Điền làm bể chứa linh lực mà không phải là một bộ phận nào khác trong cơ thể."


"Câu hỏi rất hay!"

Gã mập gật gù, sau đó tạt một gáo nước lạnh vào mặt Trần Phi.

"Mà ta nói này, vấn đề ngươi thắc mắc thì chờ khi tu hành có thành tựu, đạt đến cảnh giới cao minh, lúc đó hẳn nằm vuốt râu tơ tưởng mây gió. Còn hiện giờ, thay vì rảnh rỗi nghĩ vớ nghĩ vẩn thì ngươi nên dành thời gian đi làm thêm nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến đổi lấy công pháp mà tu luyện. Rõ là rửng mỡ!"

Biết vị sư huynh này hay thích dạy đời, tỏ rõ uy phong và thỏa mãn chút lòng hư vinh của bản thân, nhưng dù sao gã cũng có ý tốt nên Trần Phi không phản ứng gì, chỉ cười cười.

Nó hỏi. "Nếu tiểu đệ tìm được công pháp rồi, thì cần thêm những gì để tăng nhanh tốc độ tu luyện một chút?"

Vẻ mặt gã mập hài lòng nói.

"Câu hỏi này còn đúng trọng tâm một chút. Sau khi có được công pháp, nếu tiểu sư đệ dư dả thì đổi lấy vài lọ Cảm Khí đan, sẽ giúp cho ngươi đỡ mất thời gian trong việc cảm ngộ linh khí. Tư chất thấp kém như chúng ta, nếu không có loại đan dược này hỗ trợ thì sẽ cực kỳ gian nan để 'nhìn thấy' linh khí."

"Loại đan dược này có giá cao không, sư huynh?"

"Bốn mươi điểm cống hiến đổi được một lọ năm viên, giá cũng hơi chát!"

Gã mập lắc đầu, thầm nhớ lại khi xưa gã cũng vì mấy lọ Cảm Khí đan này mà tiêu hao biết bao tinh lực và thời gian.

Nói đến đây, Cao Thủ từ biệt Trần Phi rời đi.

Trở vào trong động phủ, Trần Phi lại móc ngọc giản màu đỏ trong ngực ra săm soi một chặp.

Nó cảm giác ngọc giản này không tầm thường chút nào, đặc biệt là khẩu quyết khó hiểu và đồ hình hướng dẫn tu luyện, đường lối dẫn động linh lực hoàn toàn khác xa với phương pháp tu hành ở Càn Khôn giới.

Nếu đây là một trò đùa vô bổ thì vị cao nhân nào cũng thật quá rảnh rỗi đi, phí thời gian, pháp lực và công sức để sáng tạo ra khẩu quyết và đồ hình hướng dẫn tu luyện vô cùng chi tiết này.

Đó là chưa nói đến cái tên của công pháp này, Thần Tâm Đoạt Thiên Công, thật quá hoành tráng. Sẽ không có vị cao nhân nào siêng năng nặn óc moi tim đặt cho một trò đùa vớ vẩn cái tên có sức nặng như vậy chứ?

Nếu bây giờ, trong tay Trần Phi có một thiên công pháp tu luyện khác thì chắc chắn nó sẽ không do dự vứt đoạn kinh văn Thần Tâm Đoạt Thiên Công này sang một bên. Khổ nỗi hiện thời nó chẳng có gì, muốn tích lũy đủ điểm cống hiến đổi lấy công pháp có lẽ phải chờ ít nhất là hơn một năm nữa, chưa kể đó lại là loại công pháp kém cỏi nhất, có tu luyện cũng đừng hi vọng đạt được thành tựu kha khá.

"Liều vậy! Cứ thử một lần, bất quá nếu thấy không ổn thì ta sẽ dừng lại, chắc cũng chẳng sao."

Đắn đo thật lâu, sau cùng Trần Phi quyết định thử một lần.

Nghĩ là làm, Trần Phi lập tức đi khỏi động phủ, tìm đến Cống Hiến điện đổi lấy một lọ Cảm Khí đan.

Hôm nay, ở chỗ điện Cống Hiến tụ tập khá đông người. Trần Phi phải xếp hàng chờ nửa buổi mới vào được bên trong.

Tiếp nó vẫn là thiếu nữ Lâm Ngọc lần trước. Nàng ta vẫn giữ thái độ kênh kiệu xem thường, được cái là không hạch sách đòi hỏi, nhanh chóng giải quyết nhu cầu cho Trần Phi.

Ban đầu ý Trần Phi chỉ muốn đổi tạm một lọ Cảm Khí đan, nhưng sau nghĩ lại sợ không đủ, nếu quay về sẽ mất thời gian trở lại mua nữa, vì vậy quyết định đổi hẳn hai lọ. Dù sao thì loại linh đan này rất cần thiết cho giai đoạn Dẫn Khí kỳ, cũng không sợ mua thừa.

Trở về đến động phủ thì trời đã tối, Trần Phi hăm hở ngồi lên giường đá, hai chân xếp bằng, bắt chước tư thế đồ hình trong ngọc giản hướng dẫn. Tiếp đó, nó ném một viên Cảm Khí đan màu nhũ bạc vào miệng, mắt dần nhắm lại cảm nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận