Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Nghe thấy Phương Lâm nói vậy, ánh mắt Cổ Hàn Sơn chợt nghiêm lại, trong lòng cảm thấy bất ngờ.

Mà các đệ tử Đan tông khác có mặt ở đó đều kinh ngạc trước sự nhanh trí của Phương Lâm.

Những lời Phương Lâm nói vừa rồi không có khả năng chỉ là lời nói tùy tiện. Cổ Hàn Sơn muốn cho Phương Lâm biết giữa hai người có chênh lệch về thân phận và địa vị. Nhưng Phương Lâm trực tiếp đánh trả, lấy thân phận luyện đan sư nhị đỉnh kéo Cổ Hàn Sơn đến địa vị ngang bằng với hắn.

Phản ứng của Phương Lâm không thể nói là không nhanh trí, khiến cho Cổ Hàn Sơn thoáng cái cũng khó có thể nói tiếp.

Phương Lâm lại không ngốc. Cổ Hàn Sơn ở Đan tông này chính là đệ tử chân truyền, lại là nhi tử duy nhất của Cổ Đạo Phong. Thân phận của mình ở Đan tông chỉ là đệ tử trung đẳng, làm sao có thể có thể so sánh được với hắn?

Nhưng thân phận luyện đan sư nhị đỉnh này lại khác. Cho dù Cổ Hàn Sơn ngươi ở Đan tông là đệ tử chân truyền, nhưng ở Đan Minh, địa vị của chúng ta là giống nhau. Ta không cao hơn ngươi, ngươi cũng không mạnh hơn ta.

Độc Cô Niệm liếc mắt nhìn Phương Lâm. Tuy rằng nàng phản ứng chậm, nhưng không ngốc. Nàng nghe ra được Phương Lâm cố ý nói như vậy.

Cổ Hàn Sơn cười lạnh. Hắn không thể không thừa nhận, Phương Lâm hoàn toàn không đơn giản. Cũng khó trách hắn nhiều lần âm thầm ra tay, lại khó có thể làm gì được người này.

- Lần này ta sẽ đi tới Đan Minh, tiến hành sát hạch luyện đan sư tam đỉnh.

Cổ Hàn Sơn lạnh lùng nói.

Phương Lâm ồ một tiếng thật dài, sau đó ôm quyền hành lễ:

- Vậy chúc sư huynh sát hạch thuận lợi.

Cổ Hàn Sơn cười lạnh:

- Phương Lâm, ngươi tới nơi này, chẳng lẽ muốn xông vào Đan Lâm Thạch Bi sao?

Phương Lâm gật đầu, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

Cổ Hàn Sơn giống như nghe được một truyện cười. Hắn cười nhạo lắc đầu. Những đệ tử thượng đẳng kia cũng lộ vẻ cổ quái nhìn Phương Lâm. Trên mặt không ít người còn lộ rõ vẻ chế nhạo.

- Này, mỗi người các ngươi đều làm ra bộ dạng như vậy làm gì?

Độc Cô Niệm có phần khó chịu nói.

Cổ Hàn Sơn liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm. Hắn cũng không muốn để ý tới nha đầu này. Cổ Đạo Phong đã hết lần này đến lần khác dặn dò hắn, có thể đối phó với Phương Lâm, nhưng ngàn vạn lần không thể trêu chọc tới Độc Cô Niệm ở bên cạnh Phương Lâm. Nếu không ai cũng không thể gánh vác nổi hậu quả.

- Phương Lâm, ta chỉ có thể nói ngươi quá ngây thơ rồi. Đan Lâm Thạch Bi không phải là nơi ngươi muốn vào là có khả năng tiến vào trong được.

Cổ Hàn Sơn lắc đầu nói.

Phương Lâm khẽ nhíu mày:

- Chẳng lẽ còn có điều kiện gì sao?

Cổ Hàn Sơn nói:

- Hễ là đệ tử Đan tông muốn tiến vào Đan Lâm Thạch Bi, đều phải thông qua một lần thử thách. Nếu như không qua được thử thách này, vậy ngươi sẽ không có tư cách xông vào Đan Lâm Thạch Bi.

Phương Lâm nghe Cổ Hàn Sơn nói vậy, ngược lại cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn chỉ biết là đệ tử Đan tông đều có thể xông vào Đan Lâm Thạch Bi, lại không biết còn có một quy định như vậy.

Chỉ có điều, đối với Phương Lâm có thử thách hay không đều giống nhau.

- Vậy ta phải tiến hành thử thách như thế nào?

Phương Lâm hỏi.

Cổ Hàn Sơn cười nhạo, căn bản cũng không để ý tới Phương Lâm nữa.

Phương Lâm nhìn về phía các đệ tử thượng đẳng khác. Mỗi người bọn họ cũng im lặng không nói.

Độc Cô Niệm nổi giận, chỉ vào đám người Cổ Hàn Sơn mắng:

- Mỗi người các ngươi đều có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Nói một chút sẽ chết à?

Cổ Hàn Sơn bị Độc Cô Niệm chỉ vào mũi mắng như thế, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn hừ một tiếng nói:

- Chỉ cần ngươi tiến vào chỗ này, sẽ biết được thử thách là gì.

Phương Lâm nhìn động cổ này, chỉ có một tầng màn ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, căn bản không nhìn thấy được bên trong có tình huống gì.

- Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ? Ta đi vào trước!

Trong lúc Phương Lâm muốn cất bước tiến vào trong, Độc Cô Niệm đã giành trước một bước, trực tiếp vọt vào trong màn ánh sáng này.

Phương Lâm nheo mắt. Hắn không nghĩ tới Độc Cô Niệm sẽ liều lĩnh vọt vào như thế. Chỉ có điều hắn hình như nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên ôn hòa.

- Cho dù nàng là người của Độc Cô gia, muốn qua được thử thách kia cũng không có đơn giản như vậy đâu.

Cổ Hàn Sơn lạnh lùng nói.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Cổ Hàn Sơn, nói:

- Ngươi cũng biết, nếu như nàng ở bên trong xảy ra chuyện gì, Đan tông sẽ phải đối mặt với lửa giận thế nào chứ?

Mặt Cổ Hàn Sơn không đổi sắc:

- Vậy thì sao? Đây là do chính nàng liều lĩnh. Cho dù có xảy ra chuyện gì, Độc Cô gia cũng không thể làm gì được. Hơn nữa, nếu như ngay cả thử thách nho nhỏ này nàng ta cũng không qua được, lại uổng cho danh tiếng thiên kiêu của Độc Cô gia.

Phương Lâm cười ha hả, giễu cợt nhìn Cổ Hàn Sơn:

- Ngươi mới là người quá ngây thơ. Lấy sự cường thế của Độc Cô gia, nếu như nha đầu kia ở chỗ này xảy ra chuyện gì, cao thủ Độc Cô gia không san bằng Đan tông mới là lạ. Đến lúc đó ngươi chính là kẻ cầm đầu gây họa. Người của Độc Cô gia bắt khai đao đầu tiên chính là ngươi.

Nghe Phương Lâm nói xong những lời này, Cổ Hàn Sơn nhất thời biến sắc, tức giận trừng mắt với Phương Lâm.

Cổ Hàn Sơn thật sự có phần lo lắng. Nếu như Độc Cô Niệm thật sự xảy ra chuyện, Độc Cô gia làm sao có thể từ bỏ ý định? Cho dù Đan tông không làm gì, Độc Cô gia cũng sẽ cho rằng các ngươi làm.

Mà Cổ Hàn Sơn hắn thật sự có khả năng bị Độc Cô gia xem như kẻ cầm đầu gây họa. Nếu như thật sự đến một bước đó, cho dù là phụ thân hắn Cổ Đạo Phong căn bản cũng không che chở được cho hắn.

- Ha hả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Ta chỉ nói mò thôi.

Phương Lâm lại đột nhiên nói một câu.

Cổ Hàn Sơn thiếu chút nữa thì tức giận đến mức nhảy dựng lên. Chính vì mấy câu nói của Phương Lâm, hắn khiếp sợ đến mức có phần lo lắng không yên, lúc này người ta lại cho một câu nói mò. Thực sự đủ giận.

Ngay lập tức, Cổ Hàn Sơn cũng không muốn lại để ý tới Phương Lâm nữa. Ai biết người này còn nói ra những lời gì khiến người khác buồn nôn nữa.

Ngược lại, lão bà một mắt đang ngồi ở cách đó không xa vẫn rất lặng lẽ đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn động cổ, sau đó lại cúi đầu.

Cùng lúc đó, bóng dáng Độc Cô Niệm từ trong động cổ đi ra, trên mặt còn có thêm vài phần mờ mịt.

Phương Lâm đi tới, mở miệng hỏi:

- Thế nào? Ngươi gặp phải thử thách gì?

Độc Cô Niệm nhìn Phương Lâm:

- Bên trong tối đen, chỉ có một lò luyện đan phát sáng. Ta nhìn chằm chằm vào lò luyện đan này một hồi, sau đó lò luyện đan này lại thoáng cái bay về phía ta, làm ta sợ hết hồn. Sau đó, chẳng biết tại sao ta lại đi ra rồi.

Nghe nàng nói vậy, trong lòng Cổ Đạo Phong và những đệ tử thượng đẳng kia đều xúc động. Thật không hổ danh là thiên kiêu của Độc Cô gia, quả nhiên thuận lợi thông qua thử thách của động cổ, nắm giữ tư cách xông vào Đan Lâm Thạch Bi.

Trên thực tế, động cổ này đã tồn tại ở đây rất lâu. Hơn nữa hễ là người bước vào động cổ đều phải tiếp nhận thử thách của linh của động cổ.

Chỉ có được linh của động cổ thừa nhận, mới có thể tiến vào trong đó, xông vào Đan Lâm Thạch Bi.

Nếu không được linh của động cổ thừa nhận, cho dù tu vi có rất cao, cũng sẽ bị trận pháp bên ngoài động cổ cắt đứt với bên ngoài, một bước cũng không tiến vào trong được.

Thử thách này rất kỳ quái. Có người có thể thông qua, có người lại sống chết không qua được.

Đã từng có một vài đệ tử Đan tông có thiên phú rất cao cho rằng mình hoàn toàn có thể thông qua thử thách của động cổ này, nhưng ai biết cuối cùng lại thất bại, hơn nữa còn liên tiếp không ngừng thất bại.

Thử thách của động cổ này cũng không phải là thử thách thiên phú của ngươi cao thấp, hoàn toàn không có tiêu chuẩn gì. Hình như linh của động cổ này nhìn ngươi thuận mắt, để ngươi tiến vào trong. Nếu nó nhìn ngươi không vừa mắt, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm, cũng đừng mong tiến vào trong được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui