Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

- Cái gì? Không chỉ nhận được Hỏa Huyền đỉnh, hắn còn muốn luyện hóa loại hồn mạng đan hỏa thứ hai sao?

Trong đại điện, vẻ mặt Cổ Hàn Sơn chấn động kinh ngạc. Hắn nhìn phụ thân của mình, trong lồng ngực dâng lên đố kỵ vô tận và không cam lòng.

Cổ Đạo Phong cũng cảm thấy khó có thể tin nổi. Truyền thừa của bốn thánh này quả thật lại phong phú như thế sao? Một viên đan dược màu vàng kim khiến cảnh giới của Phương Lâm tăng mạnh không nói, lúc này lại thêm Hỏa Huyền đỉnh, lại còn hồn mạng đan hỏa. Tại sao những vật bình thường đều rất quý trọng như vậy, hôm nay lại giống như không cần mạng, ném cho Phương Lâm?

Cho dù Cổ Đạo Phong hắn thân là thủ tọa Đan tông, có thân phận tôn quý như thế, cũng chỉ là có một loại hồn mạng đan hỏa mà thôi.

- Ở bên trong động cổ này, Phương Lâm hình như đã nhận được một loại hồn mạng đan hỏa. Hiện tại hắn còn muốn luyện hóa loại thứ hai. Đây không phải là cơ duyên. Đây chính là tự tìm đường chết.

Cổ Đạo Phong lạnh lùng nói.

Cổ Hàn Sơn nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một ít. Trong mắt hắn có vẻ oán độc.

- Hay nhất là để cho hắn bị hồn mạng đan hỏa cắn trả, cháy sạch chỉ còn tro tàn! Như vậy mới có khả năng trút được cơn giận trong lòng ta!

Giọng điệu Cổ Hàn Sơn oán hận nói.

Cổ Đạo Phong liếc mắt thoáng nhìn nhi tử của mình, trong lòng thầm thở dài. Hắn đã bị đố kị che mờ đôi mắt, đã không còn là Cổ Hàn Sơn kiêu ngạo tự tin trước kia nữa.

Cổ Đạo Phong hiểu hết sức rõ ràng, Phương Lâm đã thành bóng ma đè nặng ở trong lòng của Cổ Hàn Sơn. Nếu như Phương Lâm không chết, cứ tiếp tục chói mắt như vậy, Cổ Hàn Sơn sẽ càng lún càng sâu, khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng tự hủy đi tương lai.

Trên thực tế, Cổ Đạo Phong chèn ép nhằm vào Phương Lâm như vậy, cũng là nhi tử này của mình.

Nếu như Cổ Đạo Phong không có nhi tử, như vậy hắn sẽ rất hài lòng nhìn thấy Phương Lâm quật khởi, thậm chí sẽ thu Phương Lâm làm đồ đệ, để cho Phương Lâm tương lai kế thừa vị trí thủ tọa của mình.

Nhưng dù sao Cổ Đạo Phong có nhi tử Cổ Hàn Sơn này, hắn chỉ có một nhi tử độc nhất như vậy, tất nhiên phải lưu lại cái tốt nhất cho nhi tử của hắn.

Mà bất kỳ người nào hoặc chuyện gì sẽ uy hiếp đến Cổ Hàn Sơn, Cổ Đạo Phong đều sẽ không tiếc trả giá phải xóa sạch kẻ đó đi, lót đường cho tương lai của Cổ Hàn Sơn.

Xét về làm phụ thân, có thể hắn không có sai. Nhưng thân là thủ tọa một mạch, hắn làm vậy là sai.

Bên ngoài đại điện Tử Hà, Hàn Lạc Vân lặng lẽ nhìn về phía đan đàn, trong tay cầm ngọc giản đưa tin.

- Luyện hóa loại hồn mạng đan hỏa thứ hai? Tiểu tử này thật đúng là to gan lớn mật.

Hàn Lạc Vân nhíu mày, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Hàn Ngâm Nguyệt đứng ở bên cạnh. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ngược lại có vài phần lo âu. Nàng cũng là luyện đan sư nên hiểu rất rõ ràng sự đáng sợ của hồn mạng đan hỏa.

Luyện hóa một loại hồn mạng đan hỏa chính là mạo hiểm tính mạng. Nếu như luyện hóa loại thứ hai, vậy đơn giản chính là chỉ thiếu nửa bước tiến vào quỷ môn quan.

Đan tông đã từng có mấy nhân vật thiên tài, tâm cao khí ngạo, cảm thấy mình rất xuất sắc, sau đó đi tìm loại ngọn lửa thứ hai để luyện hóa.

Kết quả những người này chỉ có một người luyện hóa thành công. Những người khác đều bị chết, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại, vô cùng thê thảm.

Nói hoàn toàn không khoa trương, luyện hóa loại hồn mạng đan hỏa thứ hai, tỷ lệ thất bại cao tới chín thành, đồng thời một khi thất bại, nhất định sẽ mất đi tính mạng.

- Phụ thân, nếu như hắn nửa đường thất bại, có biện pháp nào có thể cứu tính mạng hắn hay không?

Hàn Ngâm Nguyệt hỏi. Không có cách nào, nàng thật sự quá lo lắng. Nếu như Phương Lâm chết, vậy hai mắt của muội muội phải làm sao bây giờ?

Hàn Lạc Vân trầm ngâm một lát, nói:

- Biện pháp không phải là không có. Chỉ là cái giá phải trả quá lớn. Hơn nữa cho dù hắn có thể sống được, chắc hẳn cũng sẽ trở thành phế nhân.

Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, trái tim nhất thời chìm vào đáy cốc. Trở thành phế nhân vậy có khác gì là chết?

- Phương Lâm này thật sự quá lỗ mãng!

Hàn Ngâm Nguyệt có phần trách cứ nói.

Hàn Lạc Vân lại mỉm cười, liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, nói:

- Vi phụ ngược lại rất thưởng thức tiểu tử này. Không nói với thiên phú của hắn, chỉ riêng phần can đảm này đã mạnh hơn những thiên tài bình thường rất nhiều.

Hàn Ngâm Nguyệt không nói gì. Nàng lại không cảm thấy Phương Lâm có can đảm gì. Đây thuần túy là không có đầu óc hành sự lỗ mãng.

Hàn Ngâm Nguyệt nàng luôn luôn là người vạch kế hoạch trước sau đó mới hành động, trên cơ bản sẽ không làm chuyện gì mà không có nắm chắc. Nếu để cho nàng gặp phải tình huống giống như của Phương Lâm, nàng tuyệt đối sẽ suy nghĩ hết lần này đến lần khác, đánh giá rõ ràng về cái lợi và cái hại trong đó, làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị xong, mới có khả năng đi luyện hóa loại ngọn lửa thứ hai.

Nhưng Phương Lâm thì sao?

Hắn không nói hai lời, lại trực tiếp bắt đầu luyện hóa. Đây không phải là ngại mạng quá dài, muốn nhanh chóng đi tìm chết hay sao?

Hàn Lạc Vân cười như không cười nhìn Hàn Ngâm Nguyệt:

- Không phải con rất coi trọng tiểu tử này sao? Thế nào hiện tại ngược lại không có lòng tin vào hắn như vậy?

Hàn Ngâm Nguyệt có phần bất đắc dĩ:

- Nhưng chuyện này có nguy hiểm thật sự quá lớn. Lẽ nào phụ thân lại không lo lắng sao? Hắn chính là hy vọng duy nhất có thể chữa trị tốt hai mắt cho Hiểu Tinh đấy.

Nghe nàng nói vậy, nụ cười trên mặt Hàn Lạc Vân biến mất:

- Ta tin tưởng hắn. Thiên tài chân chính sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy. Nếu như hắn thật sự chết, cũng chỉ có thể nói rõ Phương Lâm hắn còn không phải là loại thiên tài tuyệt thế kiêu ngạo nhìn quần hùng.

Phương Lâm ngồi khoanh chân ở chính giữa đan đàn. Ngọn lửa màu tím sẫm đang lơ lửng ở trước người của hắn. Trong lúc đó mơ hồ có tiếng gầm thét giận dữ đinh tai nhức óc của yêu thú từ bên trong ngọn lửa này truyền ra.

Phương Lâm mỉm cười giống như nhìn một bằng hữu cũ. Hắn phóng ra nội kình, thoáng cái nhét ngọn lửa kia vào trong cơ thể.

Ầm!

Sau một khắc, toàn thân Phương Lâm đều bị ngọn lửa màu tím sẫm nuốt mất. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bốc cháy lên.

Mọi người nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, mí mắt đều giật mạnh, giống như người bị ngọn lửa này bao vây chính là bọn họ vậy.

- Thiêu chết hắn đi! Thiêu chết hắn đi! Tốt nhất là cháy sạch, ngay cả xương cũng không còn!

Trong lòng của đám người Triệu Đăng Minh thầm kêu lên đầy tàn bạo. Trên mặt bọn họ lộ rõ sự thâm độc và hưng phấn, giống như đã nhìn thấy được tình cảnh thê thảm khi Phương Lâm bị ngọn lửa màu tím sẫm này thiêu đốt thành cặn bã.

Mà phần lớn mọi người lại lo lắng cho Phương Lâm. Nhất là Độc Cô Niệm. Nàng đứng ở dưới đan đàn, hai tay nắm thật chặt vào nhau, sắc mặt đều có phần trắng bệch.

Sắc mặt của bốn vị lão nhân hộ pháp đều trở nên nghiêm trọng. Bọn họ đã được Hàn Lạc Vân gợi ý trước. Nếu như Phương Lâm luyện hóa ngọn lửa xuất hiện dấu hiệu thất bại, bọn họ sẽ lập tức ra tay, mạnh mẽ đuổi ngọn lửa màu tím sẫm này từ trong cơ thể Phương Lâm ra ngoài.

Tuy rằng làm như vậy sẽ có tổn thương cực lớn với thân thể của Phương Lâm, nhưng chung quy vẫn có thể bảo toàn được tính mạng của Phương Lâm.

Chỉ có điều, tuy rằng thoạt nhìn ngọn lửa màu tím sẫm này thiêu đốt toàn thân Phương Lâm cực kỳ khủng khiếp, nhưng Phương Lâm lại giống như không có việc gì, yên lặng ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không có vẻ gì đau đớn khi bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả một sợi tóc cũng không hề bớt đi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người tặc lưỡi lấy làm kỳ. Thiên tài chính là không tầm thường.

Nhưng sau một khắc, chuyện càng bất ngờ hơn đã phát sinh.

Chỉ thấy trong cơ thể Phương Lâm đột nhiên có một ngọn lửa màu xanh lam phóng ra, cùng ngọn lửa màu tím sẫm này dây dưa với nhau. Hai loại ngọn lửa chiếm giữ toàn thân của Phương Lâm, điên cuồng nhảy lên.

- Không tốt! Đây là hồn mạng đan hỏa vốn có trong cơ thể Phương Lâm. Ở dưới ngọn lửa màu tím sẫm này chống cự, hai ngọn lửa đánh nhau, tỷ lệ cắn trả là cực cao!

Một lão nhân lắc đầu nói.

Trong lòng bốn vị hộ pháp càng thêm căng thẳng. Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ ra tay cứu Phương Lâm bất cứ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui