Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

- Hừ! Đây không phải là Thiên Tinh thạch thì là cái gì? Ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao? Dám ở chỗ này trợn tròn mắt nói mò?

Dương Thanh Dao vẫn nhìn Phương Lâm không vừa mắt. Vừa thấy Phương Lâm nói cái này không phải là Thiên Tinh thạch, nàng lập tức nói lời châm chọc.

Phương Lâm lười để ý tới nữ nhân ngu xuẩn này. Hắn đưa tinh thạch màu lam trong tay tới trước người, nói với đám người:

- Đây tuyệt đối không phải là Thiên Tinh thạch. Các ngươi nhìn kỹ xem, bên trong tảng đá kia có cái gì.

Nghe vậy, Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều tiến lên trước, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tinh thạch màu lam trong tay Phương Lâm.

Quả nhiên, bên trong tinh thạch màu lam này tự nhiên có một con sâu nhỏ.

Bởi vì con sâu này thật sự quá nhỏ, màu sắc của tinh thạch này quá mức đẹp mắt, cho nên nếu không tiến đến gần cẩn thận quan sát, căn bản khó có thể phát hiện ra con sâu nhỏ này ở trong đó.

Đồng thời bởi vì ấn tượng ban đầu, tất cả mọi người đều cho rằng nó là Thiên Tinh thạch, cũng sẽ không cẩn thận quan sát.

Phương Lâm lại khác. Trong nháy mắt, Nhập Vi Kim Đồng của hắn lại nhìn thấy được con sâu nhỏ bị phong ấn ở bên trong tinh thạch màu lam, lại biết được vật ấy tuyệt đối không phải là Thiên Tinh thạch.

Mặt mũi Dương Thanh Dao có không giữ được, biện bạch:

- Vậy thì thế nào? Bên trong có con sâu thì chứng minh nó không phải là Thiên Tinh thạch sao?

Phương Lâm nhìn Dương Thanh Dao, lạnh lùng cười. Sau đó hắn khẽ bóp. Tinh thạch màu lam này lại lập tức xuất hiện vài vết rạn nứt.

Nhìn thấy thế, ngay cả Dương Thanh Dao cũng phải ngậm miệng, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Nàng rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Mà Lý Thông Thiên ở cách đó không xa lại cười ha hả hai tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ châm chọc.

Thần sắc của người con cháu hoàng thất có con hồ ly màu đỏ lại thêm vài phần xấu hổ.

- Nếu như là Thiên Tinh thạch thật sự, sẽ dễ dàng bị ta bóp ra vết rạn như vậy sao?

Phương Lâm thản nhiên hỏi. Hắn ném tinh thạch màu lam trong tay cho người con cháu hoàng thất này.

Thiên Tinh thạch chính là một loại khoáng thạch vô cùng hiếm thấy. Toàn bộ Càn quốc cũng chỉ có một chỗ khu vực khai thác mỏ Thiên Tinh thạch rất nhỏ, lại bị hoàng thất nắm trong tay.

Mà độ cứng Thiên Tinh thạch là tương đối cao, chỉ có sử dụng nhiệt độ cao mới có khả năng dung hòa nó. Nếu không dùng tới nội kình, muốn dùng tay không bóp nát Thiên Tinh thạch, cao thủ Thiên Nguyên cũng khó có thể làm được.

Cũng chính bởi vì Thiên Tinh thạch có mức độ cứng kinh người, thường thường bị dùng để đúc binh khí chiến giáp. Chiến giáp có pha thêm ít Thiên Tinh thạch, lực phòng ngự đều sẽ được nâng cao rất lớn.

Trong tay hoàng thất Càn quốc có một đội quân, tuy rằng số lượng người không nhiều, nhưng mỗi một người đều là cao thủ nhất đẳng nhất, tu vi thấp nhất cũng phải là Địa Nguyên.

Hơn nữa mỗi người trong đội quân này đều nắm giữ chiến giáp và binh khí có pha thêm Thiên Tinh thạch. Có thể nói đó là một đội quân tinh nhuệ nhất của triều đình Càn quốc, cũng là một trong những vương bài khiến Dương gia có thể ngồi ôm giang sơn không đổ.

Dù sao, cũng chỉ có hoàng thất Đại Càn có thể sử dụng Thiên Tinh thạch tới đúc chiến giáp binh khí mà thôi.

Vừa rồi, sở dĩ Dương Phá Quân vội vã dẫn theo đám người của hoàng thất muốn tiến vào con đường bên trái này chính là muốn chiếm trước tiên cơ, muốn tìm được càng nhiều Thiên Tinh thạch mang về.

Nhưng hiện tại xem ra, đây căn bản không phải là Thiên Tinh thạch. Làm gì có được Thiên Tinh thạch sờ cái đã vỡ?

Dương Phá Quân có phần cảm kích nói lời cảm ơn với Phương Lâm. Nếu không phải Phương Lâm đúng lúc ngăn cản, đồng thời nói ra chân tướng, đám người bọn họ chắc hẳn đã ngu ngốc vọt vào. Có trời mới biết sẽ gặp phải nguy hiểm đáng sợ gì.

- Đáng chết, tự nhiên đưa cho ta!

Người con cháu hoàng thất này mắng một tiếng, hung hăng ném tinh thạch màu lam trong tay xuống đất.

Răng rắc!

Một tiếng động vang lên. tinh thạch màu lam này nhất thời hoàn toàn vỡ nát. Con sâu nhỏ bên trong cũng lộ ra ở trong không khí.

Nhưng sau một khắc, sắc mặt Phương Lâm lập tức thay đổi. Bởi vì con sâu màu trắng này tự nhiên động.

- Không tốt!

Phương Lâm kêu to một tiếng, vội vàng nhấc chân lên muốn giẫm lên con sâu này.

Nhưng động tác của Phương Lâm vẫn chậm một bước. Trong nháy mắt khi Phương Lâm đặt chân xuống, con sâu nhỏ màu trắng này đã mở ra một đôi cánh trong suốt, thoáng cái bay đi.

- Cái gì vậy?

Có người thì thầm nói một câu. Nhiều người cũng không có cảnh giác gì, cảm thấy một con sâu nhỏ như vậy, hai ngón tay đã có thể bóp chết, cần phải ngạc nhiên như thế sao?

Thần sắc của Phương Lâm lại cực kỳ khó coi, thân hình liên tiếp lui về phía sau vài bước.

Chỉ thấy một đám ánh lửa màu xanh lam từ trên thân của con sâu nhỏ này phóng ra. Ngọn lửa âm u, tốc độ nhanh kinh người lại có thêm vài phần quỷ dị. Thậm chí còn không kịp chớp mắt, nó lại lao tới trên thân của một người con cháu hoàng thất.

Nhất thời toàn thân người này bốc lên ngọn lửa màu xanh lam. Trong thời gian không đến ba hơi thở, ngọn lửa lại bao trùm toàn thân hắn.

Mọi người khiếp sợ đến mức mặt không còn chút máu. Tất cả đều lui về phía sau. Dương Phá Quân sốt ruột vạn phần, muốn tiến lên cứu giúp.

- Không nên đi!

Phương Lâm lại một tay kéo Dương Phá Quân lại. Thanh Kiếm Tử cũng bắt đầu níu chặt lấy Dương Phá Quân.

Dương Phá Quân gấp đến độ muốn chửi ầm lên, không ngừng giãy dụa. Nhưng hai người Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử chết cũng không chịu buông tay.

Rất nhanh, thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, người kia đã chỉ còn lại có một đống xương trắng kinh người. Ngọn lửa màu xanh lam này vẫn còn đang thiêu đốt xương của hắn.

Cảnh tượng như vậy khiến cho sắc mặt mọi người ở đây đều trắng bệch. Hai mắt Dương Phá Quân muốn nứt ra. Người bị chết chính là con cháu hoàng thất của hắn. Lúc này vừa mới đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, lại hao tổn mất một người.

- Vì sao hai người các ngươi ngăn cản không cho ta cứu hắn?

Đầu óc Dương Phá Quân đơn giản, nhất thời lại về phía Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử giận dữ hét lên.

Phương Lâm lạnh giọng nói:

- Nếu như ngươi muốn chết, có thể lập tức qua đập ngọn lửa kia, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản.

Dương Phá Quân nghe vậy, đầu óc đang bị nhiệt huyết dâng trào, thoáng cái liền tỉnh táo lại.

Chỉ có điều nhìn thấy bộ xương trắng ớn, trong lòng Dương Phá Quân trước sau vẫn còn cảm thấy khó chịu.

- Mau nhìn kia! Con sâu này còn ở đây!

Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đều đồng thời biến sắc.

Toàn thân của con sâu lóe ra ngọn lửa màu xanh lam. Nó đang lòng vòng ở phía trên, hình như muốn tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Thanh Kiếm Tử lập tức ra tay. Du Long kiếm trong tay hắn lập tức chém về phía con sâu này.

Nhưng con sâu này có tốc độ quá nhanh. Cho dù lấy thân thủ của Thanh Kiếm Tử, con sâu này vẫn tránh thoát được.

- A! Không được!

Một thiếu nữ của Lý gia kêu lên thê lương thảm thiết. Con sâu này nhào tới trên người của nàng. Nhất thời ngọn lửa màu xanh lam bốc lên.

Thần sắc của Lý Thông Thiên khó coi. Nhưng hắn cũng không dám làm gì. Ngọn lửa màu xanh lam này thật sự khủng khiếp, dính vào một chút cũng sẽ thiêu đốt tới toàn thân. Cho dù là lấy thực lực của Lý Thông Thiên, hắn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Đám người Lý gia đều lui về phía sau, rời xa thiếu nữ bị ngọn lửa màu xanh lam bao phủ này. Tất cả mọi người trơ mắt nhìn nàng đau khổ giãy dụa ở trên mặt đất.

Phương Lâm hít sâu một hơi. Nhưng hắn cũng bất lực. Cho dù là hắn cũng không dám trực tiếp đụng vào ngọn lửa màu xanh lam này.

Giống như người của hoàng thất trước đó, một lát sau thiếu nữ của Lý gia này lại biến thành thi thể cháy đen, vô cùng thê thảm.

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người cảm thấy ớn lạnh. Con sâu nhỏ này giống như biến thành tử thần thu gặt tính mạng của mỗi người. Chỉ cần nó lao về phía ai, sẽ có người bị chết cháy.

- Đây… đây rốt cuộc là vật gì?

Có người run rẩy nói.

Vừa dứt lời, trong giây lát Phương Lâm nhìn về phía lối đi bên trái này, biểu tình nhất thời khó coi tới cực điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui