Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Băng đế có chút ngây dại. Vị tiền bối này thế nào chỉ thoáng cái đã biến hóa lớn như vậy? Mới vừa rồi còn giống như thiên thần, thần thánh không thể xâm phạm, thế nào thoáng cái lại trở nên có phần lấm la lấm lét?

Chỉ có điều Băng đế cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhiều lão tiền bối tuổi tác cao, tính cách đều đặc biệt cổ quái. Có thể người trước mắt mình này chính là như vậy.

- Tiền bối, chỗ của ta quả thật không có bảo bối gì có thể lọt vào mắt ngài. Nếu như có, vãn bối nhất định sẽ hai tay dâng lên, tuyệt đối không dám giấu diếm.

Băng đế đặc biệt ủy khuất nói.

Phương Lâm đảo mắt. Băng đế này đoán chừng cho rằng mình không nhìn được vài thứ kia của nàng.

Nếu như Phương Lâm vẫn là Đan Tôn kiếp trước, có thể hắn thật sự sẽ chướng mắt, nhưng bây giờ Phương Lâm là hổ rơi xuống đồng bằng. Đồ của Băng đế đối với hắn tuyệt đối là bảo bối.

- Giao bảo bối tốt nhất trong tay ngươi cho ta.

Phương Lâm cũng lười cùng nàng nói thừa, trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Băng đế thật sự há hốc mồm. Mặc dù nói làm vãn bối, hiếu kính tiền bối một vài thứ cũng là chuyện nên làm. Nhưng người giống như ngươi vậy trực tiếp mở miệng đòi, thật đúng là rất hiếm thấy.

Chỉ có điều Băng đế thật sự không thể tránh được. Người ta chính là tiền bối xưng tôn, mình ở trước mặt hắn hoàn toàn không đủ nhìn. Nếu như thật sự chọc giận hắn, sợ là sẽ muốn trực tiếp loại bỏ mình khỏi thế gian.

- Nếu như tiền bối cần, vãn bối tất nhiên sẽ không keo kiệt. Chỉ có điều ở chỗ này không có cách nào giao bảo vật cho tiền bối.

Băng đế nói.

Phương Lâm gật đầu, không nhịn được thúc giục:

- Vậy thì nhanh đi ra khỏi đây.

Trong lòng Băng đế oán thầm. Lấy thủ đoạn cường giả xưng tôn của ngươi, muốn hồn phách trở về cơ thể không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Chỉ thấy Băng đế vung tay lên. Tất cả mọi thứ xung quanh lập tức biến mất, hồn phách của Phương Lâm thoáng cái trở lại trong thân thể, Băng đế cũng biến mất.

Phương Lâm mở mắt, phát hiện mình đứng ở trong một mảnh đại điện cực kỳ rộng rãi. Đứng xung quanh là những người cùng mình tiến vào băng cung. Chỉ có điều tất cả đều nhắm mắt lại, khí tức yếu ớt đến cực hạn, ai nấy đều đứng ở nơi đó bất động.

Phương Lâm biết hồn phách của bọn họ khẳng định cũng bị Băng đế lấy ra khỏi cơ thể. Chỉ có điều Băng đế nói nàng không ra tay với những người này, vậy đám người Thanh Kiếm Tử tạm thời cũng có thể an toàn.

- Này, ngươi còn không ra sao?

Phương Lâm nhìn xung quanh hô lớn.

Rất nhanh Phương Lâm lại nhìn thấy, ở phía trên đại điện này có treo quan tài. Nhìn quan tài chắc hẳn được tạo ra từ băng.

Mà thân thể của Băng đế đang nằm ở trong quan tài băng.

Nhưng lúc này, ở trên băng quan đang lơ lửng một thi thể. Đó chính là Lý Thông Thiên vừa chết không bao lâu.

Chỉ thấy Lý Thông Thiên bay ở phía trên băng quan, tự nhiên là đã chết. Chỉ có điều lúc này thi thể của hắn lại thành chất dinh dưỡng để Băng đế kéo dài sinh mạng.

Khí huyết toàn thân của Lý Thông Thiên đều đang không ngừng bị Băng đế hấp thu. Mắt thường có thể thấy được trong quan tài này vốn hoàn toàn không có khí tức của Băng đế, dần dần có một tia dao động cường hãn tràn ngập ra.

Mí mắt của Phương Lâm khẽ giật. Chỉ có điều, trên mặt hắn là thần sắc cực kỳ bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng hắn có chút khẩn trương.

Hồn phách trở về cơ thể, nói cách khác lửa của Đan Tôn trong hồn phách Phương Lâm không có cách nào vận dụng được. Hắn lúc này chính là một võ giả Địa Nguyên bình thường. Băng đế chỉ cần chỉ một cái, cũng có thể đánh cho Phương Lâm tan thành mây khói.

Nhưng càng là lúc này, lại càng phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể lộ ra. Nếu đã giả vờ phải giả bộ tới cùng. Bằng không Băng đế vừa nhìn ra sơ hở gì, đến lúc đó bị chết lại không phải một mình Phương Lâm. Tất cả mọi người ở đây đều phải mất mạng.

Thi thể của Lý Thông Thiên này rất nhanh đã bị hút khô, biến thành một túi da khô quắt, giống như bãi bùn rơi ở trên mặt đất.

Phương Lâm liếc mắt thoáng nhìn, trong lòng cũng có chút rúng động. Đường đường một vị thiên kiêu của Lý gia, vốn có tiền đồ tốt, nhưng kết quả lại thành ra thê thảm như vậy.

Chỉ có điều suy nghĩ một lát, Lý Thông Thiên này cũng không có gì đáng thương. Ai bảo hắn vẫn luôn đối địch với mình?

Hấp thu khí huyết của Lý Thông Thiên, Băng đế cuối cùng từ trong băng quan này nhảy ra, giống như tiên nữ trong mây, vững vàng rơi vào trước mặt Phương Lâm.

- Tiểu nữ tham kiến tiền bối!

Băng đế vẫn vô cùng cung kính Phương Lâm, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, quỳ bái.

Đây là cường giả xưng tôn chắc hẳn là hưởng thụ đãi ngộ. Vạn vật sinh linh trong thiên hạ gặp phải cường giả xưng tôn nếu không quỳ lạy hành lễ, sẽ gặp phải trời phạt.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Băng đế này, có phần bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác.

- Ngươi không thể mặc thêm một chút à?

Giọng Phương Lâm cổ quái nói.

Băng đế sửng sốt, lập tức sắc mặt ửng đỏ. Trên người của nàng chỉ có một trang phục bằng lụa mỏng manh, gần như không có mặc gì. Thân thể mềm mại này có thể nói là hoàn toàn để lộ ở trước mắt Phương Lâm.

Mặc dù nói trước đó hồn phách gặp nhau, Băng đế cũng là bộ dạng như vậy, nhưng đó dù sao cũng là hồn phách, bớt đi vài phần cảm giác thật sự.

Nhưng lúc này, Băng đế hương diễm như vậy xuất hiện ở trước mặt Phương Lâm, ngược lại khiến cho Phương Lâm có phần khó có thể tiếp nhận.

Nói trắng ra là tuổi tác của Phương Lâm cũng không lớn, càng không phải là lão tiền bối gì. Lúc kiếp trước hắn ngã xuống cũng đang tuổi thanh xuân, nhìn thấy thân thể của nữ tử, tất nhiên không tránh khỏi có phần thẹn thùng.

- Tiền bối thứ lỗi.

Băng đế nhẹ nhàng nói một tiếng, theo sau chính là có một lớp váy dài màu lam xuất hiện ở trên người, xem như là che đi phong cảnh tuyệt vời vô hạn này.

Phương Lâm có phần lúng túng xoay người lại, sau đó lại trực tiếp đưa tay về phía Băng đế.

Thần sắc của Băng đế cổ quái. Khi hiểu rõ ý tứ của Phương Lâm, trong tay nàng đã trình lên một vật.

Chỉ thấy trong tay Băng đế có một hồ lô nhỏ giống như tượng băng, thoạt nhìn ngược lại rất tinh xảo rất khác biệt, khiến người ta liếc mắt nhìn lại vô cùng yêu thích.

Phương Lâm tiếp nhận nó, lập tức lại phát hiện ra vật này không tầm thường.

- A, hóa ra là một hồ lô Càn Khôn!

Phương Lâm vừa cười vừa nói.

Băng đế cung kính nói:

- Tiền bối mắt sáng. Hồ lô này chính là lấy thi thể xương cốt của tộc nhân huyết mạch hàn băng tộc ta chế luyện thành, có khắc pháp trận, có thể mạnh mẽ hút kẻ địch vào bên trong hồ lô này luyện hóa.

Phương Lâm gật đầu, trên mặt vài phần vẻ hài lòng, hồ lô Càn Khôn này xem như là loại này tương đối thường gặp bảo bối, đương nhiên, ở hiện tại lại rất hiếm thấy.

Hồ lô Càn Khôn này có nhiều phương pháp chế luyện, hiệu quả cơ bản cũng giống nhau, lấy thi thể xương cốt của huyết mạch hàn băng tộc làm được hồ lô Càn Khôn, từ chất liệu xem như là tốt vô cùng.

Phương Lâm đường hoàng trực tiếp hồ lô này nhận lấy, có vẻ vô cùng quen việc dễ làm, giống như trước đây thường làm loại chuyện này.

Thấy Phương Lâm lại thu như thế, Băng đế có phần không giải thích được. Tiền bối như ngài thậm chí để ý tới cả thứ đồ chơi nhỏ như hồ lô Càn Khôn này, cũng quá tham đi?

Nàng tất nhiên không biết cảnh túng quẫn của Phương Lâm hiện tại. Có một hồ lô Càn Khôn như thế, Phương Lâm sợ rằng nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

- Đúng, còn có một thứ, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không từ chối?

Phương Lâm nhìn chằm chằm vào Băng đế, bỗng nhiên cười hì hì hỏi.

Trong lòng Băng đế không khỏi hoảng hốt:

- Không biết tiền bối nói là vật gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui