Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Trên bức tranh kia chính là vẽ Cổ Hàn Sơn.

Phương Lâm chính là nhớ thương Cổ Hàn Sơn này rất lâu, cũng không biết người này hiện tại chạy đi nơi nào. Chỉ có điều, không tận mắt nhìn thấy Cổ Hàn Sơn chết, Phương Lâm trước sau không thể yên tâm.

Băng đế liếc mắt thoáng nhìn người trên bức tranh kia, khẽ gật đầu. Nàng lập tức nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.

- Vãn bối đã phân phó băng khôi ở trong băng cốc bắt đầu tìm kiếm. Nếu như phát hiện người trên bức tranh, vãn bối sẽ lập tức biết được, mong tiền bối yên tâm.

Băng đế nói.

Phương Lâm ừ một tiếng, thu hồi bức họa. Có Băng đế hỗ trợ ở trong băng cốc tìm kiếm, chỉ cần Cổ Hàn Sơn này ở trong băng cốc, chắc hẳn là khó có thể chạy trốn.

Về phần những người khác ở đây, Phương Lâm không để cho Băng đế đánh thức bọn họ lại. Dù sao đám người Thanh Kiếm Tử cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Phương Lâm chợt nhớ tới một việc, vội vàng hỏi:

- Trong băng cốc này có thể có nhân sâm nghìn năm xuất hiện qua?

Băng đế thoáng ngẩn người ra, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại:

- Vãn bối đã từng cảm ứng được một gốc cây nhân sâm tiến vào băng cốc, nhưng hình như mỗi lần nhân sâm kia đều sẽ đi tới nghĩa địa vạn thú ở một đầu khác của băng cốc.

Phương Lâm nghe vậy nhất thời vui mừng bất ngờ, chỉ có điều lập tức lại hỏi:

- Cái gì là nghĩa địa vạn thú? Nói rõ ràng một chút

Băng đế giải thích một hồi, Phương Lâm lại hiểu rõ.

Hóa ra ở một đầu khác của băng cốc tồn tại một mảnh diện tích không gian. Bên trong có thi thể xương cốt của vô số yêu thú, yêu khí trùng thiên, vẫn luôn có tiếng yêu thú gào thét khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại từ nơi đó truyền đến, cho nên được gọi là nghĩa địa vạn thú.

Thời gian nghĩa địa vạn thú này tồn tại hình như còn lâu hơn thời gian Băng đế chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên lúc nàng thức tỉnh đã nhận thấy được nghĩa địa vạn thú tồn tại.

Đương nhiên, Băng đế cũng không có cách nào đi ra xem thử. Thân thể của nàng không có cách nào rời khỏi băng cung, chứ đừng nói là đi tới nghĩa địa vạn thú, một đầu khác của băng cung.

Mà nhân sâm nghìn năm này hình như cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi tới nghĩa địa vạn thú. Bởi vì muốn đi nghĩa địa vạn thú cũng cần đi qua băng cốc, cho nên mọi cử động nhân sâm nghìn năm đều bị Băng đế nắm ở trong lòng bàn tay.

Sau khi Phương Lâm nghe xong, trên mặt cũng có vài phần vẻ suy nghĩ. Nhân sâm nghìn năm, nghĩa địa vạn thú, giữa hai cái này có liên quan gì sao?

Nhân sâm nghìn năm chính là thần dược đã sinh ra linh trí, có thể tránh dữ tìm lành. Nếu cứ cách một khoảng thời gian nó lại đi về phía nghĩa địa vạn thú này, nói rõ nghĩa địa vạn thú nơi đó có thứ đáng để nhân sâm nghìn năm đi tới.

Phương Lâm hạ quyết tâm, sau khi từ nơi này ra ngoài lại lập tức chạy tới nghĩa địa vạn thú này. Hắn không chỉ cần lấy nhân sâm nghìn năm này, còn phải xem thử nghĩa địa vạn thú này rốt cuộc có manh mối gì.

Băng đế vẫn luôn len lén quan sát Phương Lâm. Nàng rất tò mò, Phương Lâm cuối cùng là vị cường giả xưng tôn nào. Chỉ có điều nàng vẫn không dám hỏi, chỉ có thể giữ nghi ngờ này ở trong lòng.

- Đúng rồi, năm bức tượng bên ngoài chỗ của ngươi là gì vậy?

Phương Lâm lại hỏi.

Băng đế đáp:

- Đó là năm cường giả vãn bối đã từng hàng phục, trở thành năm người hầu thủ hạ cường đại nhất của vãn bối. Sau khi vãn bối trọng thương, năm người bọn họ cũng bị tộc nhân của ta luyện hóa, phong ấn ở trong năm bức tượng băng này. Nếu như có người muốn muốn gây bất lợi cho vãn bối, năm bức tượng băng này sẽ thức tỉnh, xua đuổi người xâm nhập.

Phương Lâm gật đầu. Thì ra là thế. Khó trách lúc trước hắn nhìn năm bức tượng băng này, luôn cảm thấy có một loại cảm giác bị theo dõi. Hóa ra bên trong năm bức tượng băng này, phong ấn năm thủ hạ lợi hại nhất của Băng đế.

Phương Lâm âm thầm chắt lưỡi. May là không có động tới năm bức tượng băng này, nếu không đám người mình hiện tại sợ rằng đã sớm chết.

Thời gian không bao lâu, Băng đế bỗng nhiên có cảm giác ứng, sau đó lập tức nói với Phương Lâm:

- Tiền bối, băng khôi đã tìm được người trên bức họa kia. Chỉ có điều hắn hình như đã đi tới nghĩa địa vạn thú.

Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng tốt. Xem thế này tiết kiệm được nhiều việc. Nếu Cổ Hàn Sơn ngươi đã đi nghĩa địa vạn thú, vậy tiện đường thu thập ngươi.

- Đã như vậy, ta không ở lại thêm nữa. Để cho bọn họ đều tỉnh lại.

Phương Lâm nói.

Băng đế nghe vậy, cũng gật đầu. Nàng cũng ước gì Phương Lâm này đi nhanh lên, ở chỗ này chỉ khiến cho nàng có phần nơm nớp lo sợ.

Ngay lập tức, chỉ thấy Băng đế bay đến trên băng quan này, một lần nữa nằm xuống. Sau đó Phương Lâm cũng đứng ở trong mọi người, giả vờ làm ra một bộ dạng đờ đẫn.

Trong chốc lát, lần lượt có người tỉnh táo lại. Bọn họ đều mở ra hai mắt, đột nhiên nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.

Ba người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân, Lý U Băng cũng trước sau thức tỉnh. Ba người một tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, ánh mắt nghiêm trọng quan sát xung quanh.

Phương Lâm cũng giả vờ vừa thức tỉnh, giống như mọi người mờ mịt nhìn xung quanh.

- Tất cả mọi người không sao chứ?

Thanh Kiếm Tử mở miệng hỏi.

Mọi người đều đáp lại. Tất cả mọi người bình yên vô sự, chỉ cảm thấy giống như ngủ một lớn, đầu óc hỗn loạn.

- Chuyện gì xảy ra?

Phương Lâm xoa đầu mình, giả vờ giả vịt nói.

Tất nhiên là không có người có thể trả lời hắn, ai cũng không biết vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Đám người Thanh Kiếm Tử mỗi người vẫn còn là vẻ mặt mờ mịt.

- Mau nhìn phía trên!

Một người kinh ngạc kêu lên. Sau đó mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đều nhìn thấy băng quan này, cùng với bóng người nằm trong băng quan.

Tất cả mọi người đều biến sắc, ở nơi quỷ quái này xuất hiện một cái quan tài. Trong quan tài còn có một người nằm, như vậy nghĩ làm sao cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị.

- A? Đây không phải là Lý Thông Thiên sao? Thế nào lại thành như vậy?

Lại có người phát hiện ra Lý thi thể khô quắt của Thông Thiên này, ngạc nhiên nói.

Mọi người lại một lần nữa nhìn lại, sau đó sắc mặt đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân đều đại biến.

- Không tốt! Khí huyết trong cơ thể Lý Thông Thiên sợ rằng đã bị thi thể trong quan tài này hút khô rồi!

Phương Lâm kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nghe vậy, ai nấy cũng lộ vẻ hoảng sợ. Mọi người đều hiểu được, vì sao trước kia những người tiến vào băng cung lại không có người nào có thể đi ra. Hóa ra tất cả đều bị thi thể bên trong băng quan này hút khô rồi.

- Lẽ nào chúng ta cũng sẽ giống như Lý Thông Thiên này, bị hút khô khí huyết mà chết sao?

Một người con cháu hoàng thất lên tiếng, thần sắc hoàn toàn kinh hoàng.

Mọi người im lặng. Khí tức khủng khiếp tràn ngập ra. Vẻ mặt Phương Lâm cũng nặng nề, nhưng trong lòng lại cười đến không nhịn được.

Băng đế nằm ở băng quan phía trên cũng cảm thấy bất đắc dĩ một hồi. Ngươi muốn đi lại đi nhanh lên. Còn ở nơi này diễn trò làm cái gì. Có ý gì chứ?

Phương Lâm thật sự không ở lại lâu. Hắn lập tức đánh tiếng mọi người, thử xem có thể không rời khỏi nơi này hay không. Sau đó hắn vô cùng dễ dàng dẫn theo mọi người đi ra khỏi băng cung.

Mọi người đi ra băng cung, ai nấy vẫn cảm thấy không dám tin tưởng, đám người mình tự nhiên dễ dàng lại từ băng cung đi ra như vậy sao? Đây cũng quá không thực tế?

Ngay cả đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân cũng có chút nghi ngờ mình không phải vẫn ở trong huyễn cảnh nào đó, người và vật xung quanh này đều là giả chứ?

- Chúng ta ra ngoài rồi!

Phương Lâm hô to một tiếng, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

- Thật sự... ra ngoài rồi sao?

Chỉ có điều những người khác đều cảm thấy ngỡ ngàng. Bọn họ đều đã chuẩn bị tốt tinh thần hẳn phải chết, không nghĩ tới lại vô cùng dễ dàng đi ra khỏi băng cung như thế, khiến cho bọn họ không phản ứng kịp.

Mọi người hòa hoãn một lúc lâu, mới thực sự tin đám người mình thật sự đi ra ngoài. Ai nấy đều vô cùng vui mừng, thực sự có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn.

- Phương Lâm, vậy bây giờ chúng ta nên đi nơi nào?

Thanh Kiếm Tử hỏi.

Phương Lâm sờ sờ cằm:

- Đi tới một chỗ khác băng cốc xem thử đi. Nếu tới chuyến này, lại không thể tay không mà về được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui