Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Không chỉ có Phương Lâm, những người khác cũng thấy được nhân sâm nghìn năm này nhàn nhã đi ở trong rất nhiều hài cốt, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng đặc sắc.

Nhân sâm nghìn năm này giống như đang cố ý muốn chọc tức đám người Phương Lâm, còn cố ý đi về phía mọi người, sau đó lại lui trở lại, sau đó lại đi tới.

Phương Lâm tức giận đến cắn răng nghiến lợi. Nhân sâm nghìn năm này tuyệt đối là cố ý. Nếu như bị hắn bắt được, nhất định phải hung hăng giáo huấn nó một trận.

Phong Thiên Thu ở ngoài nghĩa địa vạn thú cũng nhìn thấy được một gốc nhân sâm nghìn năm này, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng lại lập tức nhíu mày.

- Hóa ra là một gốc cây nhân sâm nghìn năm, thảo nào có thể không bị yêu khí nơi đây ảnh hưởng, tùy ý đi lại.

Phong Thiên Thu thì thào tự nói, trong mắt có tinh quang.

Đám người Phương Lâm không để ý tới nhân sâm đáng chết kia, bắt đầu tìm kiếm một ít vật có giá trị ở gần đó.

Mặc dù là nhận uy hiếp của Phong Thiên Thu tiến đến dò đường, nhưng hắn chưa nói bọn họ không thể thu lấy một ít thứ tốt. Nếu cũng đã tiến đến, không cầm vài thứ ra ngoài, cũng cảm thấy có lỗi với chính mình.

Hai mắt Phương Lâm tỏa ra ánh sáng, không ngừng nhìn lướt qua xung quanh mình, thỉnh thoảng còn đưa tay ra tìm kiếm.

Phong Thiên Thu ở phía sau thấy vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng quan sát bất kỳ tình huống gì bên trong nghĩa địa vạn thú này.

- A? Xương thú này không tệ, lại cứng rắn như thế.

Phương Lâm nhặt một xương cây lên, phân lượng cũng đủ nặng, hắn cầm ở trong tay vung vẩy vài cái, lại còn rất thuận lợi.

Phương Lâm vẫn luôn muốn tìm một binh khí tiện tay hắn không thích sử dụng kiếm, hơn nữa hắn không mấy tinh thông về phương diện kiếm thuật.

Cây xương lớn này là từ trong xương cốt của thi thể một con yêu thú có hình thể khổng lồ được Phương Lâm cẩn thận chọn lựa ra. Yêu thú này đã mục nát không dư thừa một chút da thịt nào, nhưng một bộ xương cốt lại được giữ lại, hoàn hảo không hao tổn bảo gì, tản ra ánh sáng màu bạc.

Hiển nhiên, con yêu thú này khi còn sống chắc hẳn đã lấy phần lớn lực lượng dùng để rèn luyện xương cốt của mình, cho nên mới khiến cho nó sau khi chết vô số năm, xương vẫn có thể tản ra ánh sáng.

Mà cây xương lớn trong tay Phương Lâm này chính là cái cái cứng rắn nhất trong bộ xương, quả thực được gọi là thần binh lợi khí.

Phương Lâm vui mừng rạo rực thu cây xương lớn như cây gậy vào trong túi, sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Những người khác cũng có thu hoạch. Ví dụ như Thanh Kiếm Tử lại lượm vài khối kim loại có hình thù kỳ quái, mừng rỡ đến mức miệng cũng không khép lại được.

Chỉ có điều Phương Lâm vẫn đặt phần nhiều lực chú ý ở trên người Cổ Hàn Sơn phía trước này, vẫn luôn đuổi theo.

Cổ Hàn Sơn đã đi ra ngoài hơn bảy mươi bước, có thể nói là đến trình độ mỗi bước đều khó khăn, mỗi lần bước ra một bước, đều phải phát ra lực lượng rất lâu.

Chỉ thấy Cổ Hàn Sơn liếc mắt thoáng nhìn phía sau, thấy đám người Phương Lâm cách mình không xa, trong lòng thầm mắng một tiếng, cắn răng lấy ra một miếng ngọc giản.

Cổ Hàn Sơn bóp nát ngọc giản, nhất thời một ánh sáng màu xanh hiện lên, sau đó nhập vào trong cơ thể Cổ Hàn Sơn.

Ngay sau đó, vẻ mệt mỏi trên mặt Cổ Hàn Sơn lập tức biến mất. Khí tức của hắn vốn có phần mệt mỏi cũng trở nên cường thịnh. Toàn thân giống như tràn ngập lực lượng.

Lại sau đó, Cổ Hàn Sơn bắt đầu đi tới, có thể đi tương đối thuận lợi. Hiển nhiên lực lượng trong ngọc giản này cho hắn trợ giúp cực lớn.

Thấy vậy, chân mày của Phương Lâm hơi nhíu lại. Tiếp tục như vậy cũng không hay. Cổ Hàn Sơn này hiển nhiên có sự chuẩn bị trước khi đến, nếu không tăng tốc độ nhanh hơn, căn bản cũng không có khả năng đuổi kịp Cổ Hàn Sơn.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không quan tâm xung quanh còn có thể có thứ tốt gì, dù sao càng đi vào trung tâm của nghĩa địa vạn thú, thứ tốt khẳng định sẽ càng nhiều hơn chứ không ít đi.

Chỉ thấy khí tức toàn thân Phương Lâm tràn ngập ra. Đột nhiên trong lúc đó có ảo ảnh một con voi cực lớn màu trắng xuất hiện ở toàn thân Phương Lâm.

Tiếng gầm thét giận dữ của con voi trắng vang vọng toàn bộ nghĩa địa vạn thú, ngay cả Phong Thiên Thu này cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Võ học thật là lợi hại!

Phong Thiên Thu tán thưởng một tiếng, nhìn Phương Lâm thêm vài lần.

Bạch Tượng Trấn Nhạc!

Phương Lâm cuối cùng thi triển ra Bạch Tượng sơn này lần đầu tiên kể từ khi thu được võ học. Khi con voi lớn màu trắng này xuất hiện, áp chế của nghĩa địa vạn thú này đối với Phương Lâm lập tức giảm đi rất lớn, thân thể nhất thời trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Phương Lâm sải bước chân, đuổi theo Cổ Hàn Sơn ở phía trước.

Con voi lớn màu trắng này cũng đi theo bước chân của Phương Lâm, bắt đầu di chuyển. Nhất thời mặt đất vang dội những tiếng ầm ầm ầm, vô số thi thể xương cốt bị con voi lớn màu trắng này giẫm đến nát bấy.

Cảnh tượng như vậy khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ tới mức ngây người. Giờ phút này Phương Lâm quả thực lại giống như một quái vật.

Phía sau có động tĩnh lớn như thế, Cổ Hàn Sơn cũng phải quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn. Vừa nhìn, hắn nhất thời khiếp sợ đến mức sắc mặt không còn chút máu.

- Làm sao có thể?

Chỉ thấy Phương Lâm không ngờ một đường xông qua, con voi lớn màu trắng phía sau này lao nhanh giống như quái thú phá hủy tất cả mọi thứ, giẫm lên khiến xung quanh tro cốt tung bay.

Cổ Hàn Sơn luống cuống. Phương Lâm này rõ ràng là xông về phía mình. Như vậy còn có thể có thứ gì tốt được? Hắn vội vàng cắn răng chạy như điên về phía trước.

Hai người đều vận dụng thủ đoạn ép dưới đáy hòm, một trước một sau, tốc độ đều hết sức nhanh. Nhưng rõ ràng tốc độ của Phương Lâm càng nhanh hơn một chút, từ từ thu hẹp khoảng cách cùng Cổ Hàn Sơn.

- Chúng ta cũng phải lấy ra bản lĩnh thật sự.

Phía sau Thanh Kiếm Tử cười một tiếng, phía sau lưng bay ra một thanh trường kiếm cổ xưa, tản ra ánh sáng ôn hòa.

Trường kiếm kia trôi lơ lửng ở trước người của Thanh Kiếm Tử. Thanh Kiếm Tử nhảy lên một cái, chính là đứng vững vàng ở trên trường kiếm.

- Dương huynh, ta đi trước.

Thanh Kiếm Tử quay về phía Dương Phá Quân cười to một tiếng, sau đó cưỡi kiếm bay, trong chớp mắt đã bay ra ngoài.

Dương Phá Quân hừ một tiếng, cũng không chịu thua. Hắn sờ vào bên trong túi Cửu Cung, nhất thời lấy ra một viên đan dược, không chút do dự nào, trực tiếp ăn vào.

Ầm!!!

Sau khi ăn vào, khí huyết toàn thân của Dương Phá Quân giống như cường thịnh gấp mười lần, từng sợi tóc dựng thẳng, trên mặt có phần ửng hồng quỷ dị.

Chỉ thấy Dương Phá Quân bỗng nhiên chạy ra, bộ dạng kia còn muốn biến thái hơn so với Cổ Hàn Sơn vận dụng lực lượng của ngọc giản. Yêu khí của nghĩa địa vạn thú hoàn toàn không ảnh hưởng tới Dương Phá Quân.

Lý U Băng ở phía sau, ánh mắt lóe lên. Nàng cũng có một ít con át chủ bài trước sau không có dùng. Lúc này nếu như vận dụng, nàng cũng có thể giống như đám người Thanh Kiếm Tử, tốc độ nhanh hơn.

Nhưng Lý U Băng không làm như vậy. Nàng phải giữ lại tất cả con át chủ bài, tìm được cơ hội thích hợp, thoát khỏi sự khống chế của Phương Lâm.

Hiện tại để lộ ra con át chủ bài, chỉ có thể tranh được trong thời gian ngắn, còn có thể khiến cho đám người Phương Lâm càng kiêng kỵ và đề phòng đối với nàng.

Phong Thiên Thu ở phía sau thấy vậy, kinh ngạc một hồi. Hắn không nghĩ tới trong những người này lại còn có mấy nhân vật lợi hại, ngược lại khiến hắn không ngờ tới.

Chỉ có điều sự chú ý của hắn vẫn đặt ở trên toàn bộ nghĩa địa vạn thú này. Hắn đi tới nơi này cũng có mục đích của chính mình, tất cả những điều khác cũng chỉ là phụ mà thôi.

Cổ Hàn Sơn chạy trốn cực nhanh, lực lượng của ngọc giản này chính là phụ thân hắn Cổ Đạo Phong chuẩn bị cho hắn. Nhưng mặc dù là có lực lượng của ngọc giản gia tăng, càng tiến sâu vào nghĩa địa vạn thú, cường độ của yêu khí này lại càng lớn, duy trì thời gian nửa nén hương, Cổ Hàn Sơn lại cảm thấy được bước chân nặng nề.

Mà ở phía sau hắn, Phương Lâm lại giống như mãnh thú, tốc độ không giảm chút nào.

- Cổ Hàn Sơn, để mạng lại!

Ảo ảnh cực lớn của con voi trắng bao phủ xuống, Phương Lâm phát ra tiếng giận dữ gầm thét, trong tay cầm một cây xương lớn lao thẳng đến đánh về phía Cổ Hàn Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui