Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Phương Lâm bị giọng nói này dọa cho giật mình, lập tức xoay người lại. Lại chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú thấp bé, tóc ngắn lộ ra vẻ mặt hoài nghi đứng ở phía sau Phương Lâm.

Phương Lâm nhất thời lại há hốc mồm, giọng nói vừa rồi không phải là nữ tử sao? Tại sao lại là một nam tử?

- Này, ngươi rốt cuộc là ai? Cũng dám ở xông loạn ở bên trong Hoàng Thành. Chẳng lẽ là muốn trà trộn vào trộm đồ sao?

Giọng nói của thiếu niên tuấn tú không thiện cảm, ánh mắt kia hiển nhiên là coi Phương Lâm thành kẻ cắp.

Vẻ mặt Phương Lâm vô tội:

- Vị tiểu huynh đệ này, ta không có khả năng tới trộm đồ. Lẽ nào ngươi ngay cả ta cũng không quen biết sao?

Nào ngờ thiếu niên tuấn tú này sửng sốt, lập tức trên gò má trắng nõn hiện ra thần sắc giận dữ:

- Ngươi nói ai là tiểu huynh đệ? Ngươi có phải bị mù hay không?

Phương Lâm nhíu mày. Thiếu niên này có chuyện gì vậy? Thế nào động một chút là mắng chửi người?

- Ta nói này tiểu huynh đệ này, ta thấy ngươi cũng có thể là người của hoàng thất, thế nào lại không có tố chất như thế? Từ từ nói chuyện không được sao?

Phương Lâm cũng không vui nói, nếu không phải nhìn thiếu niên này vóc dáng thấp như thế, không có ý tứ động thủ giáo huấn hắn, Phương Lâm đã sớm kéo hắn lên đánh một trận.

Thiếu niên tuấn tú này hình như bị Phương Lâm chọc giận, không ngờ không nói lời nào, trực tiếp ra tay đấu với Phương Lâm.

Phương Lâm thực sự hết chỗ nói rồi, người này có bệnh hay không? Nói thế nào lại thành động thủ?

Chỉ có điều này vừa giao đấu, Phương Lâm cũng không dám coi thường hắn, đừng thấy thiếu niên tuấn tú này có vóc dáng nhỏ, gầy gò yếu ớt, nhưng chưởng pháp lại thực sự không kém, Phương Lâm cũng phải cẩn thận ứng phó.

Chỉ có điều cũng không hơn, mặc dù chưởng pháp của người thiếu niên này không tệ, nhưng cảnh giới võ đạo của bản thân lại không được tốt lắm, Phương Lâm đối phó có thể nói là vô cùng dễ dàng.

- Tiểu huynh đệ, đủ rồi, chúng ta đều có thân phận, đừng động tay động chân.

- Tiểu huynh đệ nhìn tướng mạo của ngươi nhã nhặn, thế nào lại nóng nảy như thế?

- Ta nói với ngươi, không phải nể ngươi tuổi còn nhỏ, ta đã sớm đè ngươi xuống đất.

...

Phương Lâm vừa ứng phó với thiếu niên tuấn tú này, trong miệng vừa cằn nhằn.

Thiếu niên tuấn tú này càng đánh sắc mặt càng khó nhìn, hắn phát hiện mình không ngờ đánh không lại người này, hơn nữa người này dài dòng như thế, khiến trong lòng hắn nén giận một hồi.

- A?

Bỗng nhiên, Phương Lâm lộ một chưởng ra, trực tiếp chộp vào trên ngực của người thiếu niên này, vốn là muốn đẩy hắn ngã, không nghĩ tới chỗ tay chạm vào lại cảm thấy mềm mại.

- Gì vậy?

Phương Lâm nhíu mày, còn dùng tay bóp bóp, nhưng biểu tình lập tức lại thay đổi.

Sắc mặt của thiếu niên tuấn tú này cũng thay đổi, bao gồm rất nhiều thần sắc phẫn nộ, e lệ, kinh hoàng, đúng là một vẻ đặc sắc.

- A!!!

Thiếu niên tuấn tú phát ra tiếng kêu thảm thiết, Phương Lâm vội vàng thu tay về, biểu tình cổ quái nói không nên lời.

Chỉ thấy hai tay của người thiếu niên kia ôm ở trước ngực, tức giận không thôi nhìn Phương Lâm:

- Tên dâm tặc nhà ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!

Phương Lâm xấu hổ, ai biết người này lại là một nữ, dáng dấp này quá kỳ lạ.

Chỉ có điều Phương Lâm vẫn làm ra một bộ dạng giả vờ ngu ngốc, giả vờ nghi ngờ nói:

- Tiểu huynh đệ ngươi luyện cơ ngực thế nào vậy? Vừa mềm vừa co giãn như vậy!

Dương Yến Ngọc quả thực giận muốn phát điên lên, người này chẳng lẽ là đầu óc bị lừa đá sao? Ngực em gái ngươi mới có cơ! Còn vừa mềm vừa co giãn? Ta thấy toàn thân ngươi đều vừa mềm vừa co giãn!

- Chuyện gì xảy ra?

Lúc này, có một đội thủ vệ tuần tra Hoàng Đô nghe được tiếng hét, xông tới bao vây xung quanh hai người.

- Các ngươi đều mù rồi sao? Tên dâm tặc này phi lễ ta, nhanh chặt tay của hắn cho ta!

Dương Yến Ngọc tức giận thở hổn hển ra lệnh.

- A? Là Ngọc công chúa điện hạ!

Những thủ vệ nhìn thấy Dương Yến Ngọc, nhất thời giật mình kinh ngạc, sau đó quỳ trên mặt đất hành lễ với nàng.

Phương Lâm há hốc mồm.

Chuyện gì vậy, thế nào chỉ đi bộ cũng có thể đụng với một công chúa? Còn là một công chúa tuấn tú như vậy?

Phương Lâm có chút khó hiểu, mình vừa làm cái gì? Hình như đã sờ cái gì đó không nên sờ, hơn nữa còn bóp vài cái.

Giờ phút này, Phương Lâm thật muốn tát vào miệng mình vài cái. Phương Lâm à Phương Lâm, ngươi bình thường không phải rất tinh mắt sao? Thế nào vừa rồi lại không nhìn ra, đây là một tiểu cô nương?

- Hiểu nhầm! Đây đều là hiểu nhầm!

Phương Lâm vội vàng giải thích.

- Dám phi lễ với công chúa điện hạ, bắt lại cho ta!

Đội trưởng thủ vệ kia ra lệnh một tiếng, một đội thủ vệ đều rút đao ra khỏi vỏ, bao vây xung quanh Phương Lâm.

Đầu Phương Lâm thực sự muốn lớn lên gấp đôi. Chuyện gì thế này? Mình không phải là sau khi ăn xong đi dạo một chút sao, thế nào lại xui xẻo như vậy?

- Hiểu nhầm cái đầu ngươi, ngươi chính là một dâm tặc, ta thấy bộ dạng ngươi lén lén lút lút, đã biết không phải là người tốt, nhanh chặt tay của hắn xuống!

Bộ dạng Dương Yến Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Một đám hộ vệ tiến lên, ấn Phương Lâm ngã xuống đất, Phương Lâm không phải là không có năng lực phản kháng, chỉ là chuyện này vốn mình có chút đuối lý, nếu như động thủ tới tổn thương người, vậy mình chẳng phải là càng đuối lý hơn sao?

- Dừng tay!

Đúng lúc này, Dương Phá Quân vội vội vàng vàng chạy tới. Thấy Phương Lâm chỉ là bị mọi người bắt không thể nhúc nhích, không lại xảy ra chuyện gì, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

- Tứ ca, tứ ca tới rất đúng lúc, ta bắt được một tên dâm tặc, hắn mới vừa rồi còn phi lễ ta.

Dương Yến Ngọc nói.

Dương Phá Quân liếc mắt nhìn qua. Phương Lâm thực sự hận không thể chui vào kẽ đất. Thực sự quá mất mặt, mình đường đường là Đan Tôn, khi nào lại mất mặt như vậy? Lại còn bị người ta coi như dâm tặc bắt lại.

Dương Phá Quân cũng thiếu chút nữa bật cười. Hắn nghe được có động tĩnh mới sang nhìn thử, lại nhìn thấy được Phương Lâm bị đám thủ vệ ấn ngã xuống đất, biết không hay, lập tức chạy tới gần, không nghĩ tới Phương Lâm tự nhiên bị một muội muội của mình coi là dâm tặc. Chuyện này thật thú vị.

- Yến Ngọc, hắn là Tử Phương Lâm của Hà tông, không phải là dâm tặc gì, chắc là có hiểu lầm.

Dương Phá Quân nói.

- Đúng đúng đúng, nhất định là hiểu lầm.

Phương Lâm vội vàng giải thích.

Vẻ mặt Dương Yến Ngọc lại khinh bỉ:

- Không ngờ Phương Lâm này lại là một dâm tặc, thực sự khiến cho người ta thất vọng.

Phương Lâm không nói được gì. Dương Phá Quân cũng có chút ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi xem chuyện gì xảy ra?

Dương Yến Ngọc có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là bị người ta sờ, chuyện không biết xấu hổ như vậy nàng sao nói ra khỏi miệng được.

- Tứ ca, hắn, hắn vừa sờ ngực của ta.

Dương Yến Ngọc nhỏ giọng nói.

Dương Phá Quân vừa nghe được lời này, tiếp tục nhìn Phương Lâm, nhất thời kinh sợ tới ngây người.

- Phương Lâm, ta thực sự bội phục ngươi.

Dương Phá Quân vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm, vẻ mặt đồng tình nói.

Phương Lâm dở khóc dở cười:

- Ngươi đừng nói nói lời châm chọc, nhanh giải thích với muội muội ngươi đi. Ta lại không phải cố ý, hơn nữa ta thật sự không nhận ra được nàng lại là nữ.

Lời này còn chưa dứt lời, Dương Yến Ngọc vừa nói lại càng buồn bực, mình lẽ nào lớn lên lại không giống cô nương sao như thế?

Dương Phá Quân có thể hiểu được Phương Lâm. Muội muội này của hắn, nếu như là người không phải quen biết nàng, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đều sẽ theo bản năng cho rằng nàng là một nam hài.

- Tứ ca, cho dù hắn không phải cố ý, nhưng hắn cũng mạo phạm ta, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được.

Dương Yến Ngọc thở phì phò nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui