Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Màn đêm tiêu tan, chân trời phía đông xa xôi có mộta tia sáng xuất hiện, một ngày mới lại bắt đầu.

Bên ngoài Ngự Thú viên, trên mặt của Mạc thống lĩnh có vài phần vẻ mệt mỏi, một đêm này cuối cùng đã qua.

Đối với Mạc thống lĩnh mà nói, một đêm này không thể nghi ngờ là cực kỳ gian nan, gần như hoàn toàn trôi qua trong sự lo lắng.

Một đêm ngắn ngủi mà thôi, nhưng Mạc thống lĩnh vốn chính trực tráng niên lại giống như già đi rất nhiều tuổi.

- Thống lĩnh, có nên đi vào xem thử hay không?

Một người thủ vệ thận trọng hỏi.

Mạc thống lĩnh giật giật mi tâm, thở dài, vẫy vẫy tay. Theo sau đó chính là khôi phục tất cả trận pháp bên trong Ngự Thú viên trở lại giống như lúc ban đầu.

- Hai người kia chắc hẳn hài cốt cũng không còn.

Trong lòng Mạc thống lĩnh thầm nghĩ.

Cương Bối Hùng chính là con vật cực kỳ hung tàn, thích ăn người sống. Ở trong suy nghĩ của Mạc thống lĩnh, không có gì bất ngờ xảy ra, hai người kia chắc đã vùi thân ở trong bụng của Cương Bối Hùng.

Chỉ có điều con Cương Bối Hùng này chắc còn ở bên trong Ngự Thú viên tùy ý đi lại, vẫn phải nhốt nó lại mới được. Mạc thống lĩnh dẫn người đang muốn đi vào Ngự Thú viên, lại phát hiện có hai bóng người từ bên trong Ngự Thú viên chậm rãi bước ra ngoài.

Khi khuôn mặt của hai người này lộ ra ở dưới ánh mặt trời. Thần sắc của Mạc thống lĩnh giống như nhìn thấy quỷ, thoáng cái kinh sợ kêu lên thành tiếng.

- Làm sao có thể? Các ngươi làm sao có thể còn sống?

Mạc thống lĩnh liên tục lùi lại phía sau mấy bước, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không thể tin được vào những điều mình vừa nhìn thấy.

Phương Lâm! Dương Phá Quân!

Không sai, hai người từ trong Ngự Thú viên đi ra chính là Phương Lâm và Dương Phá Quân, hai người không chỉ có đi ra, hơn nữa hoàn toàn không tổn hao gì.

- Mạc thống lĩnh, hai chúng ta sống sót đi ra, ngươi hình như rất giật mình thì phải?

Phương Lâm cười lạnh nói.

Dương Phá Quân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, cầm theo trường thương màu vàng chính là vọt tới, lửa giận tràn ngập cũng muốn phải phát tiết ở trên người Mạc thống lĩnh.

- Nhanh! Cùng tiến lên! Giết chết hai người bọn chúng!

Mạc thống lĩnh đột nhiên khàn cả giọng quát to, toàn thân đều trở nên điên cuồng.

Hắn có thể không điên cuồng được sao? Vốn cho rằng Phương Lâm và Dương Phá Quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tự nhiên lại bình yên vô sự đi ra, vậy kế hoạch của hắn và Dương Vạn Sơn chẳng phải là hoàn toàn thất bại sao?

Mà kế hoạch thất bại, hậu quả chỉ có một, cả nhà bị tịch thu tài sản, chém cả nhà! Một người cũng không sống nổi!

Mạc thống lĩnh biết rất rõ ràng, chỉ cần hai người này chết, đó chính là chết không có đối chứng, kế hoạch vẫn là thành công.

Cho nên, Mạc thống lĩnh muốn lập tức giết chết hai người Phương Lâm và Dương Phá Quân ở chỗ này!

- Ta xem ai dám?

Dương Phá Quân hét lớn một tiếng, nhìn lướt qua những thủ vệ kia, toàn thân có khí thế bạo phát ra.

Quả nhiên, trong lúc nhất thời những thủ vệ kia hoàn toàn không dám động thủ. Dù sao Dương Phá Quân chính là hoàng tử, bọn họ chẳng qua là một đám tiểu lâu la, cho dù là Mạc thống lĩnh có ra lệnh, bọn họ cũng không dám thật sự ra tay với Dương Phá Quân.

- Đều lên cho ta! Bọn họ không chết, chính là mọi người chúng ta chết! Người nhà của các ngươi một người cũng trốn không thoát!

Mạc thống lĩnh rống to hơn, rút trường kiếm bên thắt lưng ra chính là xông về phía Dương Phá Quân.

Đám thủ vệ xung quanh lúc này mới đều cắn răng, rút đao vọt tới.

Phương Lâm và Dương Phá Quân đều nhất thời kinh sợ, những thủ vệ không có gì, nhưng thực lực của Mạc thống lĩnh này lại rất mạnh, chính là cao thủ Thiên Nguyên, nếu như bất chấp tất cả muốn giết hai người bọn họ, đó là chuyện rất dễ dàng làm được.

- Vô liêm sỉ!

Đúng lúc này, phía xa truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Chỉ thấy một bàn tay to màu vàng kim gào thét lao đến.

- Phụ thân!

Dương Phá Quân vui mừng bất ngờ vạn phần. Hắn nhìn ra được, đó là thủ đoạn của hoàng đế Đại Càn Dương Kiến Nghiệp.

Mạc thống lĩnh nhìn thấy dấu tay màu vàng kia, trên mặt nhất thời hiện ra nụ cười sầu thảm. Hắn biết mình đã không bất cứ cơ hội nào.

Ầm ầm!!!

Dấu tay màu vàng kim hạ xuống, không hề sai lệch, vừa lúc nện ở trên người của Mạc thống lĩnh này.

Sau một khắc, Mạc thống lĩnh này thân là cao thủ Thiên Nguyên đã trở thành một bãi thịt nát, toàn thân đều bị bàn tay lớn màu vàng óng này nghiền nát.

Đám thủ hạ của Mạc thống đều run rẩy, trong nháy mắt Mạc thống lĩnh lại bị diệt, những tiểu lâu la bọn họ càng sợ muốn chết.

Dương Kiến Nghiệp tới. Không chỉ có hắn, Hàn Lạc Vân ở bên cạnh hắn, ngoài ra còn có một nhóm cường giả của hoàng thất.

Vừa tới Dương Kiến Nghiệp đã quan sát Phương Lâm và Dương Phá Quân. Thấy hai người hình như bình yên vô sự, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Lạc Vân nhìn thấy Phương Lâm còn sống, một tia buồn rầu trên mặt cũng biến mất, chỉ có điều ai nấy đều thấy được, tâm tình của Hàn Lạc Vân hiện tại thật sự không tốt.

- Hai người các ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Giọng nói của Dương Kiến Nghiệp quan tâm thân thiết nói.

Dương Phá Quân lập tức quỳ trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ nói:

- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cùng Phương Lâm gặp phải Dương Vạn Sơn hãm hại, bị nhốt ở bên trong Ngự Thú viên, thiếu chút nữa lại chết oan chết uổng, còn mong phụ hoàng làm chủ, trả lại công đạo cho nhi thần cùng Phương Lâm!

Phương Lâm không nói gì, đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Dương Kiến Nghiệp nghe vậy, đỡ Dương Phá Quân lên, đang muốn nói gì, Hàn Lạc Vân lại mở miệng:

- Bệ hạ, chuyện này cũng cần cho Tử Hà tông ta một công đạo.

Tuy rằng giọng nói vô cùng bình thản, dường như nói tới một chuyện không mấy quan trọng nguy cấp, nhưng Dương Kiến Nghiệp dù sao cũng là người có giao tình sâu đậm với Hàn Lạc Vân. Hàn Lạc Vân càng bình tĩnh, lại đại biểu trong lòng hắn càng phẫn nộ.

Cường giả hoàng thất đứng sau lưng Dương Kiến Nghiệp đều đều biến sắc. Đây đã không chỉ là chuyện tranh đấu giữa các hoàng tử nữa, còn liên quan đến cả Phương Lâm. Thấy vậy, xem như là cũng muốn đắc tội với Tử Hà tông.

Tuy rằng hoàng thất và Tử Hà tông có quan hệ rất tốt. Quan hệ cá nhân giữa Dương Kiến Nghiệp cùng Hàn Lạc Vân còn vô cùng thân mật, nhưng liên quan đến loại chuyện này, cho dù là quan hệ có tốt mấy, cũng có khả năng trở mặt.

Nếu như một người bình thường bị kéo vào trong thì cũng thôi, nhưng người này chính là Phương Lâm, đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, còn là đệ tử thân truyền của Hàn Lạc Vân.

Vậy nếu như Phương Lâm chết ở bên trong Ngự Thú viên, ai cũng không có cách nào tưởng tượng được, dưới sự tức giận Hàn Lạc Vân sẽ làm ra chuyện như thế nào? Hậu quả rất nghiêm trọng, sợ rằng vương triều Càn quốc này đều sẽ bị tiêu diệt.

Nguyên nhân không có gì khác. Chuyện này thật sự là lỗi của hoàng thất, nếu như Phương Lâm chết thật sự, Hàn Lạc Vân không có khả năng chẳng quan tâm, tất nhiên sẽ vô cùng nổi giận, đến lúc đó hoàng thất phải đối mặt, không chỉ là một Hàn Lạc Vân phẫn nộ, còn có một Tử Hà tông đáng sợ.

Hoàng thất vốn có thù hằn cùng Lý gia, nếu như lại cùng Tử Hà tông xé rách da mặt, vậy thiên hạ Dương gia này sợ rằng lại ngồi không vững.

Ngay cả Lý gia và Tử Hà tông cũng có ân oán, nhưng so ra Lý gia và Dương gia có ân oán sâu hơn, Tử Hà tông hoàn toàn có năng lực liên hợp với Lý gia, huỷ diệt Dương gia.

Cho dù Tử Hà tông sẽ không đi liên thủ với Lý gia, nhưng đắc tội với một Tử Hà tông, vẫn sẽ làm hoàng thất cực kỳ đau đầu.

Dương gia ngồi ôm thiên hạ này cũng mới mấy trăm năm, nhưng Tử Hà tông lại là truyền thừa nghìn năm, luận về nội tình, sợ rằng Lý gia và Dương gia cũng không bằng Tử Hà tông.

Giờ phút này thái độ của Hàn Lạc Vân rất đơn giản, Dương gia ngươi nhất định phải cho ra một lời giải thích khiến cho ta thoả mãn, nếu không không quan tâm giao tình của chúng ta trước đó tốt thế nào, hôm nay hoàn toàn kết thúc, từ đó về sau lại là kẻ địch.

- Hàn tông chủ yên tâm, chuyện này ta sẽ cho ngươi một công đạo.

Ánh mắt Dương Kiến Nghiệp sắc bén nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui