Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

- Hình như… thật sự là cây cải củ.

Có người nói tiếp.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ một hồi. Phương Lâm này tự nhiên lấy ra một cây củ cải có thể nói chuyện, lại ngăn cản được chín thanh phi kiếm của Dương Huyền Phong, điều này quả thực quá kỳ lạ.

Ánh mắt của Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp đều nghiêm lại. Tu vi của bọn họ không tầm thường, năng lực quan sát tất nhiên cũng không bình thường.

Bọn họ nhìn ra được, vừa rồi Phương Lâm lấy ra cũng không phải là cây củ cải gì, mà là một gốc nhân sâm.

Một gốc nhân sâm lớn bằng cánh tay, còn biết nói chuyện, đồng thời đao thương không làm gì được nó.

- Hàn lão ca, trên người đồ đệ này của lão ca có không ít thứ tốt.

Dương Kiến Nghiệp vừa cười vừa nói.

Hàn Lạc Vân khẽ lắc đầu:

- Ngay cả ta cũng không biết, tiểu tử này còn giấu một vật như thế.

- A? Ngay cả lão ca làm sư phụ cũng không biết sao? Lão ca thực sự không làm tròn trách nhiệm rồi.

Dương Kiến Nghiệp trêu ghẹo nói.

Lúc này, trên võ trường này, trong tay Phương Lâm đã cầm Vô Giới thạch. Chỉ có điều hắn cũng không sử dụng nó.

Dương Huyền Phong nhíu mày, ánh sáng màu vàng trên đôi bàn tay dần dần ảm đạm xuống.

- Đã mười lăm chiêu.

Dương Huyền Phong mở miệng nói.

Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lập tức cũng kịp phản ứng. Tính cả chín thanh phi kiếm vừa rồi, mình quả thật xem như đã tiếp Dương Huyền Phong mười lăm chiêu, hơn nữa còn xem như là có tới có lui, không bị Dương Huyền Phong áp chế quá thảm.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như phải tiếp tục đánh nữa, mình phải thua không thể nghi ngờ.

- Đây tính là cái gì?

Dương Yến Ngọc há hốc mồm. Phương Lâm tự nhiên thật sự chống đỡ nổi mười lăm chiêu. Đây là điều nàng hoàn toàn không có nghĩ tới.

Không chỉ có nàng, trên cơ bản tất cả mọi người ở đây đều vô cùng chấn động kinh ngạc. Cho dù là Dương Kiến Nghiệp, cũng không nghĩ tới sẽ là một kết quả như vậy.

Phương Lâm quả nhiên chống đỡ nổi mười lăm chiêu, dựa theo giao hẹn trước đó, xem như là Phương Lâm thắng.

Dù sao cảnh giới của hai người không có khả năng chênh lệch một hai điểm, đổi lại thành những người khác, sợ là căn bản không làm được đến mức như Phương Lâm này.

Dương Phá Quân nhìn vẻ mặt Dương Yến Ngọc thất vọng, cười nói:

- Muội thua, giao Thiên Tằm Nhuyễn giáp cho ta đi.

Gương mặt Dương Yến Ngọc khổ sở, có chút oán trách trừng mắt với Dương Phá Quân, nói:

- Thiên Tằm Nhuyễn giáp quý trọng như vậy, có thể đổi một món khác hay không?

- Không được.

Dương Phá Quân dứt khoát từ chối, chỉ muốn Thiên Tằm Nhuyễn giáp.

Dương Yến Ngọc thực sự tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Thiên Tằm Nhuyễn giáp chính là vật cực kỳ quý trọng, nàng làm sao có thể cam lòng chắp tay tặng người?

Chính là vừa rồi, khi nàng cùng Dương Phá Quân đánh cược, xung quanh nhiều người như vậy đều nghe thấy. Cho dù Dương Yến Ngọc có tâm lớn hơn nữa, cũng không có cách nào mặt dày chơi xấu.

- Cho ngươi là được.

Trong miệng Dương Yến Ngọc nói, bộ dạng vô cùng không tình nguyện lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra Thiên Tằm Nhuyễn giáp.

Dương Phá Quân nhận nó lấy, cẩn thận quan sát, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

- Không nghĩ tới Phương Lâm có thể ở trong tay của đại hoàng huynh chống đỡ được mười lăm chiêu. Điều này ngay cả ta cũng khó có thể làm được.

Dương Phá Quân nói, làm ra vẻ lại muốn thu Thiên Tằm Nhuyễn giáp vào trong túi của mình.

Dương Yến Ngọc quay đầu đi, trong lòng cực kỳ luyến tiếc.

Chỉ có điều Dương Phá Quân cũng không thu Thiên Tằm Nhuyễn giáp vào bên trong túi, mà mỉm cười trả lại cho Dương Yến Ngọc.

- Thiên Tằm Nhuyễn giáp này là phụ hoàng phần thưởng ban cho muội, ta cũng không dám lấy. Hơn nữa, chúng ta là huynh muội, cũng không thể thật sự muốn đồ của muội.

Dương Phá Quân nói.

Dương Yến Ngọc kinh ngạc nhìn Dương Phá Quân, lập tức lặng lẽ thu Thiên Tằm Nhuyễn giáp vào.

- Đa tạ tứ ca.

Dương Yến Ngọc nói.

Cùng lúc đó, hai người Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp cũng đang tiến hành đối thoại mười phần tương tự.

- Ha hả, cầm bảo vật đến đây đi.

Hàn Lạc Vân giơ tay về phía Dương Kiến Nghiệp.

Dương Kiến Nghiệp cười gượng một hồi. Hắn thật sự không ngờ tới chuyện sẽ là một kết quả như vậy, lại tự nhiên tổn thất hai cái bảo vật.

Ngay lập tức, gương mặt Dương Kiến Nghiệp ủy khuất, giao hai cái bảo vật cho Hàn Lạc Vân, biểu tình kia cổ quái nói không nên lời.

Hàn Lạc Vân cười híp mắt nhận bảo vật. Lúc này Phương Lâm và Dương Huyền Phong cũng trở lại với mọi người ở đây.

- Phụ hoàng, nhi thần thua rồi.

Dương Huyền Phong ôm quyền nói, giọng nói rất bình tĩnh, hình như cũng không có tâm tình dao động gì.

- Không sao, chỉ là so tài mà thôi, không có phân thắng thua gì.

Dương Kiến Nghiệp nói.

- Huyền Phong hiền chất có thực lực kinh người, đồ nhi này của ta cùng ngươi so tài nữa, sợ rằng phải bêu xấu.

Hàn Lạc Vân mỉm cười nói.

Phương Lâm ở một bên trợn trừng mắt. Ngươi là sư phụ ta có được hay không? Làm sao có thể hạ thấp đồ đệ bảo bối của ngươi như vậy chứ? Tuy rằng ngươi nói là sự thực, nhưng uyển chuyển một ít có được hay không? Nói như vậy, bảo mặt mũi đồ nhi của ngươi phải để ở đâu?

- Phương Lâm hiền chất cũng không tệ, còn tuổi nhỏ đã có thực lực như thế, tương lai sẽ không kém hơn so với Huyền Phong.

Dương Kiến Nghiệp tán dương.

Phương Lâm cười hì hì, chắp tay nói:

- Tạ ơn bệ hạ tán thưởng, vãn bối được sủng mà kinh hãi lo sợ.

Dương Kiến Nghiệp khẽ gật đầu. Hắn càng nhìn Phương Lâm càng thuận mắt, cảm thấy tiểu tử này thực sự không tệ. Thiên phú của hắn không thể chê được. Nếu hắn thật sự muốn làm con rể của mình thì tốt biết bao?

Nghĩ vậy, Dương Kiến Nghiệp lại liếc mắt nhìn Dương Yến Ngọc ở cách đó không xa còn chưa rời đi, trong lòng lặng lẽ thở dài một tiếng.

Lúc đầu, Hàn Lạc Vân và Phương Lâm không vội vàng rời đi. Bởi vì Phương Lâm muốn đi một chuyến tới Đan Minh, tham gia sát hạch luyện đan sư tam đỉnh.

Lấy cảnh giới Địa Nguyên thất trọng của Phương Lâm hiện tại, chế luyện phần lớn đan dược tam phẩm đã không thành vấn đề, hoàn toàn có thể nâng cao đẳng cấp của mình lên luyện đan sư.

Bởi vậy, Hàn Lạc Vân lại ở trong hoàng cung một khoảng thời gian, đợi đến khi Phương Lâm từ Đan Minh trở về mới lại cùng nhau quay về Tử Hà tông.

Đan Minh vẫn như cũ, Phương Lâm lấy ra huy hiệu luyện đan sư của mình, đeo ở chỗ ngực, dưới ánh mắt kính sợ của thủ vệ gác cửa, đi vào trong đại sảnh Đan Minh.

Luyện đan sư vẫn lui tới, có vẻ cực kỳ bận rộn, Phương Lâm nhìn lướt qua xung quanh. Hắn phát hiện hôm nay ở Đan Minh hình như hơi nhiều người, hình như có chuyện gì đó.

Ở trong góc, Phương Lâm nhìn thấy được không ít thiếu nam thiếu nữ mặc trang phục khác nhau, ai nấy đều lộ ra thần sắc khẩn trương và hưng phấn.

- Vị huynh đài này, hôm nay là có chuyện gì sao?

Phương Lâm về phía một chấp sự Đan Minh cách đó không xa hỏi.

Chấp sự Đan Minh này liếc mắt nhìn qua huy hiệu của Phương Lâm, thấy là luyện đan sư nhị đỉnh, không dám chậm trễ, nói:

- Hôm nay là ngày Đan Minh tiến hành sát hạch công khai, những hài tử kia đều tới tham gia sát hạch. Chỉ có điều bọn họ đều là một đám người quê mùa của gia tộc nhỏ, thế lực nhỏ, chưa thấy qua cục diện lớn, chắc hẳn cũng sẽ không có mấy người có thể qua được sát hạch.

Nghe vậy, Phương Lâm gật đầu. Hóa ra là sát hạch công khai.

- Có người nói sát hạch công khai lần này, sẽ có người phía trên tới tiến hành giám sát, cũng không biết là nhân vật như thế nào.

Chấp sự này lại nói.

Nhưng vào lúc này, ở bên ngoài Đan Minh truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, kèm theo tiếng quát mắng cùng cầu xin.

Phương Lâm nhìn về phía bên ngoài, chỉ thấy hai thiếu nam thiếu nữ ăn mặc bình thường bị thủ vệ ngăn cản. Thiếu nam kia đau khổ cầu xin, muốn đi vào Đan Minh. Chỉ có điều thủ vệ kia lại không để cho hai người bọn họ tiến đến.

- Cần ta phải nói mấy lần nữa? Hai người các ngươi căn bản cũng không phải là người của Càn quốc, ngay cả một thân phận cũng không có, không có tư cách tham gia sát hạch công khai.

Thủ vệ lạnh giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui